Ngoài thành Trường An, bên bờ Hoàng Mương, cây liễu vừa nảy mầm mà đã bị cháy đen, ở giữa là một chiếc đình nghỉ mát đã sập gần hết. Đình nghỉ mát đã bị nổ đến nỗi nát hết một nửa, nửa còn lại cũng bị khói hun đến mức không thể nhìn ra được là ban đầu trông nó ra sao, chỉ có thể thấy hoa văn nhật nguyệt tinh xảo và rực rỡ thấp thoáng sau tàn dư của vụ nổ vừa qua.
Một đám bách tính vây quanh bờ để hóng chuyện, thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào đình, nha dịch thanh y không ngừng đuổi bọn họ đi: “Tránh hết ra đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc phá án của quan phủ.”
Một nhóm thiếu niên thiếu nữ đi đi lại lại ở phía bên trong dây phong tỏa mà không bị ai ngăn cản lại, họ trẻ trung đến mức không ăn nhập gì với những vị quan sai xung quanh. Giang Lăng đi qua đi lại cả một hồi lâu, nhưng hắn ta vẫn nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta phải tìm cái gì vậy?”
“Cái gì cũng được.” Từ phía xa xa, tiếng của Minh Hoa Chương truyền đến, hắn ngồi xổm trong đống phế tích, cẩn thận khều mấy hòn đá vụn, đầu còn chẳng thèm ngẩng lên, chỉ nói rằng: “Bất cứ thứ gì mà người cảm thấy không nên xuất hiện ở đây thì mang hết về.”
Nha dịch nhìn thấy Minh Hoa Chương đích thân lục lọi tìm kiếm ngay trong hiện trường vụ nổ thì hãi hùng khiếp vía, hắn ta nói: “Thiếu doãn, không chừng ở đây vẫn còn sót lại thuốc nổ đấy ạ, ngài mau đi ra đi, cứ giao những chuyện này lại cho tiểu nhân làm…”
Minh Hoa Chương không để ý đến nha dịch, hắn giơ tay lên, cẩn thận quan sát thứ gì đó ở đầu ngón tay.
Đây là một mảnh vải chưa cháy hết, dường như người ta có thể nhìn thấy được hoa văn khảm hình vuông lúc ban đầu của nó. Nhưng, trong một đình nghỉ mát vô chủ, vì sao lại có vải cơ chứ?
Minh Hoa Chương đang suy tư thì bên ngoài chợt vang lên giọng nói đầy quen thuộc của một thiếu nữ: “Nhị huynh, huynh qua đây xem đi, đây là gì vậy?”
Minh Hoa Chương ra hiệu cho nha dịch thu thập những vật chứng này, sau đó hắn đứng dậy, vừa tháo găng tay vừa bước nhanh về phía Minh Hoa Thường, tới nơi thì hắn hỏi: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường ngồi xổm dưới tàng cây, nàng chỉ vào một mảnh vỡ đen như mực rồi hỏi: “Nhị huynh, huynh xem này đi, cái này có giống đồ sứ không?”
Minh Hoa Chương cúi người, bóng hắn che phủ đỉnh đầu Minh Hoa Thường, hắn cẩn thận nhặt món đồ đó lên. Đám người Giang Lăng, Nhậm Dao nghe thấy tiếng động bên này thì cũng vội chạy qua: “Sao vậy?”
Minh Hoa Chương nhìn cả một hồi lâu, rồi sau đó hắn vẫy tay ra sau lưng: “Mang túi vật chứng đến đây. Muội nhìn thấy đúng rồi, vốn dĩ đây là một món đồ sứ, sau khi bị nổ tung thì mảnh vụn của nó mới văng ra đây.”“Đồ sứ à?” Giang Lăng nhướng mày, mặc dù hắn ta không biết bách tính thường dân khó khăn đến nhường nào, nhưng cũng biết là, trong lương đình ven đường không thể nào có đồ sứ được, hắn ta bèn hỏi: “Cái này là do hung thủ để lại à?”
“Không thể xác định được.” Minh Hoa Chương lau sạch tay, kéo Minh Hoa Thường dậy và nói: “Nhưng có thể xác định được rằng, hôm nay, chắc chắn là trong lương đình không chỉ có mỗi mình người chết. Trong thi thể không còn nguyên vẹn ở bậc thềm, ta phát hiện ra mảnh vải chưa cháy hết, còn Thường Thường thì lại phát hiện ra mảnh vỡ đồ sứ, điều này càng chứng thực cho suy đoán của ta. Trên bàn đá có phủ khăn trải bàn, còn có chén trà, chắc chắn là không thể xảy ra chuyện “người chết ra ngoài thành nghỉ mát, giải sầu trong đình rồi vô tình trở thành nạn nhân của một vụ nổ” được, phải chứ? Chỉ có một cách giải thích duy nhất có vẻ hợp lý nhất, đó chính là, nạn nhân và ai đó đã hẹn gặp nhau ở đây, nạn nhân ở đây chờ người, thậm chí là đã chờ được người đó.”
Nhậm Dao hỏi: “Vậy thì người chết đã ở đây với ai?”
“Cái này thì phụ thuộc vào chuyện người chết là ai.” Minh Hoa Chương ngước mắt, nhìn sang vị lang quân thanh y đang rảo bước dưới ánh mặt trời mà chầm chậm đi về phía bọn họ, nói: “Đang muốn tìm hắn ta là hắn ta tới ngay.”
Tạ Tế Xuyên ôm tay áo, bước chân không quá nhanh mà cũng chẳng quá chậm, dù đang ở trong hiện trường vụ nổ hỗn loạn, mà hắn ta vẫn giữ được điệu nhàn nhã như đang đi dự yến tiệc. Giang Lăng đợi cả một hồi lâu, mãi cho đến khi hắn ta không thể nhịn nổi nữa, thì hắn ta mới lên tiếng: “Đâu có ai nhìn ngươi đâu, ngươi có thể đi nhanh hơn một chút nữa không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tạ Tế Xuyên lạnh lùng liếc Giang Lăng một cái, cảm nhận sâu sắc được rằng, hắn ta không thể bàn về băng với côn trùng mùa hè, không thể gảy đàn cho trâu nghe được. Hắn ta rũ ống tay áo xuống, vẫn là cái điệu bộ nhàn nhã ấy, hắn ta cứ đi nốt mấy bước còn lại như thế, sau cùng, hắn ta thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì à?”
Minh Hoa Chương không muốn lãng phí thêm thời gian, hỏi thẳng: “Kết quả khám nghiệm tử thi bên phía Ngỗ tác thế nào rồi? Thân phận của nạn nhân là gì?”
Sau khi năm người họ nhìn thấy khói đen là chạy ra ngoài thành ngay, còn nhanh hơn cả người của phủ Kinh Triệu một chút, may mà hiện trường không bị tổn hại quá nhiều. Đích thân Minh Hoa Chương đi kiểm tra điểm phát nổ, hắn bảo Tạ Tế Xuyên đi theo dõi bên phía khám nghiệm tử thi, còn ba người Minh Hoa Thường thì tìm kiếm ở bên ngoài.
Tạ Tế Xuyên lấy quả cầu hương ra xông tay áo, ung dung nói: “Ngươi được đấy, toàn bảo ta làm mấy chuyện tổn hại âm đức như thế này thôi, nhưng mà, đến cả một câu quan tâm ta mà ngươi cũng chẳng chịu nói.”
Minh Hoa Chương lẳng lặng nhìn hắn ta, mặc dù hắn không nói gì hết, nhưng có thể thấy được rằng, hắn đang rất nỗ lực nhẫn nhịn cái con người này. Tạ Tế Xuyên cất quả cầu xông hương đi, rồi hời hợt nói vào vấn đề chính: “Người của dược đường Thịnh Đức đã đến nhận thi thể rồi, người chết chính là Nghiêm Tinh Thành. Tiện thể ta đã hỏi thăm những người đi đường xung quanh, cái đình này nằm ở nơi vắng vẻ, xung quanh đây lại có cây cỏ che chắn, nên bọn họ cũng không quá chú ý và không thấy ai có biểu hiện bất thường.”
Có thể nói, kết quả này không khiến bọn họ thấy quá bất ngờ, bốn người còn lại không có vẻ gì là quá ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là sắc mặt ai cũng đã nghiêm túc hơn rất nhiều rồi.
Nhà dột mà còn gặp mưa, có lẽ câu này chính là đang nói đến bọn họ.
Thành Trường An đã xảy ra tận ba vụ nổ, người chết lần này còn chính là Nghiêm Tinh Thành mà bọn họ đã tìm suốt cả buổi sáng. Vốn dĩ trong cung đã thấy rất bất mãn với tiến độ phá án rồi, mà bây giờ sự cố này còn lặp lại nữa, bọn họ cũng không biết là sẽ bị truy cứu trách nhiệm thế nào.
Đến cả người không tim không phổi như Giang Lăng cũng vò đầu, nhịp thở cũng dần dồn dập hơn, hắn ta nói: “Cả buổi sáng chúng ta đều tìm Nghiêm Tinh Thành, rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa thôi, thiếu một chút nữa thôi là đã có thể tìm ra được rồi. Đáng ghét quá, lại để cho hắn ta chạy thoát rồi.”
Nhậm Dao nghĩ đến việc bọn họ lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội bắt hung thủ, trong lòng vừa vội vừa tức, không khỏi tự trách nói: “Nếu hôm nay tốc độ tìm người của chúng ta nhanh hơn một chút, nếu chúng ta đi tìm Nghiêm Tinh Thành từ hôm qua thì có phải bây giờ đã bắt được hung thủ rồi không?”
“Được rồi, dù bây giờ có nghĩ về những chuyện này thì cũng vô dụng thôi, phải giải quyết vấn đề trước đã.” Mọi người đều không thể nén được sự bực bội, nhụt chí, nhưng tâm trạng của Minh Hoa Chương vẫn ổn định như lúc ban đầu, nói đâu vào đấy: “Nếu đã xác định được thân phận của nạn nhân, vậy thì bước tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Các ngươi đi theo ta, chúng ta phải tái hiện lại hiện trường vụ nổ.”
Minh Hoa Chương dẫn đầu, hắn đi về phía đình nghỉ mát. Ngay trong thời điểm này, chính sự bình tĩnh, trầm ổn, làm việc có trật tự của hắn chính là “liều thuốc an thần” tốt nhất của cả nhóm. Cứ như thể là, dù có xảy ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn đều có thể giải quyết được. Tâm trạng của những người còn lại bất giác bình ổn hơn rất nhiều, họ bắt đầu đi theo Minh Hoa Chương.
“Bậc thềm ở ven đình cũng khá là hoàn hảo, càng đi vào bên trong thì lại càng đổ nát, có thể thấy được rằng, vụ nổ xảy ra ở trong đình. Dân chúng xung quanh nói là ban đầu trong đình có một bộ bàn ghế bằng đá; ban nãy, khi ta quan sát đống đá vụn, ta phát hiện ra là mặt bị tổn hại nghiêm trọng nhất lại không có hoa văn trang trí gì, còn mặt có điêu khắc hoa văn thì lại khá vuông vức; vậy thì, xem ra là thuốc nổ đã được hung thủ đặt dưới gầm bàn đá, còn trên bàn thì trải vải để che giấu thuốc nổ bên trong. Nạn nhân Nghiêm Tinh Thành đã đến cái đình này để chờ ai đó, không hay biết gì nên mới ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh bàn, sau khi thuốc nổ dẫn đốt thì ông ta không trở tay kịp, tử vong ngay tại chỗ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Chương vừa nói vừa đưa tay ra hiệu, chỉ vào các vị trí tương ứng, trong đầu mọi người như đang tái hiện lại tình cảnh khi ấy. Minh Hoa Chương lại nói: “Vậy thì, khả năng cao là khăn trải bàn và chén trà trên đó là do hung thủ, cũng chính là người hẹn Nghiêm Tinh Thành tới đây, chuẩn bị. Đầu tiên, hung thủ đến trước để sắp xếp hiện trường, đặt thuốc nổ, trải khăn, châm trà; sau khi Nghiêm Tinh Thành đến, hắn ta kiếm cớ rời đi trước, thậm chí là hắn ta cũng đã cẩn thận cân nhắc đường lui từ trước, và con đường này đã thật sự giúp hắn ta không bị người khác nhìn thấy.”
Suy luận của Minh Hoa Chương vô cùng chặt chẽ, mấy người khác cũng không có ý kiến gì, nhưng trong kế hoạch này lại có một sơ hở, Tạ Tế Xuyên hỏi: “Hung thủ kia làm thế nào để dẫn cháy thuốc nổ? Nghiêm Tinh Thành là một ông chủ hiệu buôn, ông ta khôn khéo và hay xun xoe bợ đỡ, có người vén khăn trải bàn lên rồi châm lửa ngay trước mặt ông ta như thế mà ông ta lại không có phản ứng gì thật à? Nếu như hung thủ dẫn nổ sau khi rời khỏi đình, thì trường hợp này càng khó lòng mà giải thích được. Cáo thị liên quan đến những túi đồ không rõ nguồn gốc đã được dán khắp cái thành Trường An này rồi, nếu Nghiêm Tinh Thành phát hiện ra là trong đình xuất hiện một kíp nổ không rõ công dụng, sao ông ta lại không nghi ngờ gì cho được?”
Minh Hoa Chương trầm tư suy ngẫm, hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, hung thủ đã dẫn đốt thuốc nổ như thế nào? Minh Hoa Chương vô tình nhìn sang Minh Hoa Thường, mạch suy nghĩ của hắn chợt được “đả thông”: “Đúng rồi, chén trà. Tất nhiên thời gian và địa điểm là do hung thủ chọn, hắn ta có thể đến trước để sắp xếp hiện trường, rồi đặt thuốc nổ ở một vị trí ngay bên cạnh Nghiêm Tinh Thành, đồng thời, hắn ta còn làm một cái kíp nổ, giấu dưới khăn trải bàn rồi kéo dài đến tận chỗ ngồi của bản thân hắn ta. Nếu vậy thì, lúc uống trà, hắn ta có thể dẫn đốt kíp nổ mà “thần không biết quỷ không hay”, song song với đó, hắn ta sẽ kiếm cớ rời đi.”
Tạ Tế Xuyên không hề chịu thua, vẫn hỏi tiếp: “Sao hắn ta dám khẳng định chắc chắn rằng Nghiêm Tinh Thành sẽ ngồi vào vị trí mà hắn ta đã dự đoán? Nhỡ đâu Nghiêm Tinh Thành chọn chỗ để kíp nổ thì sao?”
“Có lẽ là dựa vào chén trà.” Minh Hoa Chương nói: “Ngươi được người ta mời đến một đình nghỉ mát, trên bàn có đặt hai chén trà, một chén trong số đó đã được chủ nhân của nó dùng, vậy thì ngươi sẽ chọn ngồi ở đâu?”
Tạ Tế Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi hắn ta công nhận lời giải thích này.
Nhậm Dao cố gắng bắt kịp suy nghĩ của bọn họ, nàng ấy lấy hiểu biết của mình ra để mà nói: “Ý của các ngươi là, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì ai cũng sẽ nghĩ là Nghiêm Tinh Thành được tự lựa chọn chỗ ngồi, nhưng thật ra là, sau khi ông ta đi vào, mọi hành động của ông ta đã bị hung thủ lặng lẽ thao túng. Vậy thì, hung thủ chỉ cần chắc chắn là Nghiêm Tinh Thành sẽ ngồi vào vị trí mà hắn ta dự tính, thì hắn ta có thể đảm bảo được là kế hoạch của mình sẽ thành công, phải không?”
Minh Hoa Chương gật đầu, hắn khẳng định ngay: “Không sai.”
Giang Lăng lười đi tìm tòi nghiên cứu lý do vì sao, hắn ta chỉ chú ý đến một vài thứ thực tế nhất. Hắn ta nhìn sắc mặt của mấy người xung quanh, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vậy thì, đã nói đi rồi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc người hẹn Nghiêm Tinh Thành tới đây là ai?”
Giang Lăng chỉ hỏi một câu như thế thôi mà đã khiến cho ba người còn lại im lặng ngay. Tạ Tế Xuyên để ý thấy Minh Hoa Thường vẫn luôn suy tư gì đó, hắn ta tò mò lắm, bèn hỏi nàng rằng: “Muội đang nghĩ gì vậy?”
Minh Hoa Thường đảo mắt, nàng nhanh chóng hoàn hồn lại, đáp lời hắn ta chậm cả nửa nhịp: “Ồ, ta đang nghĩ đến một chuyện khác, nhỉ? Vì sao người chết lại là Nghiêm Tinh Thành cơ chứ? Chúng ta tìm ông ta đâu phải vì chúng ta biết rằng ông ta sẽ bị nổ chết, mà là vì chúng ta muốn hỏi chuyện dược liệu chợ đen. Chúng ta tìm ai thì người đó sẽ là người bị hại tiếp theo, sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ?”
Vấn đề mà nàng đặt ra khiến cả bốn người còn lại đều trở nên nghiêm túc. Bọn họ đi từ kết quả đã định, chỉ cảm thấy hung thủ xảo trá, lại có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ thêm một lần nữa. Còn Minh Hoa Thường thì lại đưa ra một góc nhìn mới, vì sao người chết lại là người mà bọn họ muốn tìm? Cái chết của Nghiêm Tinh Thành, là một sự cố xảy ra ngoài ý muốn hay vẫn là một sự “trùng hợp”?