Một nam tử gầy gò đang rung chân, không thể nhìn ra được là gã đang bị giam ở trong đại lao của quan phủ, gã không nhịn được mà hét toáng lên: “Ta khuyên các ngươi nên biết điều một chút đi, thả ta ra, nếu không thì sau này ta sẽ cho các ngươi được đẹp mặt.”
Minh Hoa Chương đứng ở ngoài cửa, chậm rãi liếc sang nhìn vào nhà lao, từ tốn hỏi gã: “Ngươi chính là Hắc Hổ à? Mấy năm nay ngươi đầu cơ trục lợi dược liệu, tự bán độc thảo ở chợ Tây, ngươi có nhận tội hay không?”
Hắc Hổ cười giễu cợt một tiếng, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái nào mà nói: “Có người muốn mua, ta chỉ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ mà thôi, ta phạm tội gì cơ chứ? Đừng hòng hù dọa được ta, các ngươi không dám đụng đến ta đâu.”
“Ngươi dám chắc là sẽ có người bảo đảm an nguy cho ngươi đến mức đó cơ à?” Minh Hoa Chương dạo bước, cách một cái rào chắn, hắn chầm chậm đi về phía Hắc Hổ: “Mấy loại thuốc đó không phải là thứ mà ngươi có thể lấy ra được, nói đi, người sau lưng ngươi là ai? Ngươi đang bán mạng cho ai? Nhân lúc bây giờ mà thẳng thắn có khi vẫn còn kịp đấy.”
Hắc Hổ cười lạnh, chẳng thèm nhìn thẳng vào Minh Hoa Chương, gã không coi ai ra gì. Nhậm Dao đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh này mà ngứa tay: “Có phải là ngươi muốn ăn đòn hay không?”
Minh Hoa Chương đưa tay ra ngăn Nhậm Dao lại. Gã không hề chọc giận được hắn, hắn thở dài một tiếng rồi nói, giọng điệu khi hắn nói chuyện nghe vẫn thản nhiên, còn mang theo chút tiếc nuối: “Xem ra là ngươi không chịu phối hợp rồi. Vậy thì ở trong lao này đi, khi nào nghĩ thông suốt thì hẵng nói.”
Minh Hoa Chương nói xong thì chắp tay xoay người, ra hiệu cho nha dịch khóa kỹ cửa nhà lao lại, sau đó hắn sải bước đi ra ngoài. Vạt áo của hắn lướt qua mặt đất như nước chảy mây tôi, như một ngọn lửa trong đêm tối, lặng lẽ bùng cháy ở nơi âm u. Minh Hoa Thường liếc vào nhìn người ở bên trong rồi nhanh chóng đuổi theo hắn: “Nhị huynh, đợi muội với.”
Hắc Hổ đoán là đám người này chỉ dám hù dọa mình thôi, gã “xùy” một tiếng, chẳng hề sợ hãi gì. Quả nhiên, Minh Hoa Chương đi chưa được bao lâu thì dừng lại.
Ngoài hành lang, Minh Hoa Chương dừng lại không phải vì Hắc Hổ, mà là vì gặp đám người đang đi đến đây từ phía đối diện. Minh Hoa Chương nhìn thấy Kinh Triệu Doãn mà đám người bảo vệ ở giữa thì cụp mắt, nhẹ nhàng chắp tay: “Bái kiến Kinh Triệu Doãn.”
Kinh Triệu Doãn nhìn cảnh tượng trước mặt mình, ông ta nhíu mày hỏi: “Ngươi lại làm gì nữa vậy?”
Minh Hoa Chương giải thích: “Hạ quan bắt được con buôn cung cấp phụ tử độc cho Tiền Ích, đang thẩm vấn gã. Ngoài ra thì vẫn còn có hai chuyện nữa, hạ quan muốn báo cáo với Kinh Triệu Doãn. Vụ án của ông chủ Phùng ba năm trước và vụ án của Tống Nham Bách sáu năm trước đã bị phán sai rồi, cái chết của hai người bọn họ không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mà họ lần lượt bị Tiền Ích, Sở Ký hại chết. Chúng hạ quan đã tìm được bằng chứng mời, xin Kinh Triệu Doãn mở lại hai vụ án này, vì người chết mà lật lại bản án.”
Kinh Triệu Doãn càng nghe thì lông mày càng nhíu chặt: “Chẳng phải bản quan đã bảo ngươi tra án cháy nổ à? Ngươi đi tra lại án cũ của nhiều năm trước để làm gì?”
Minh Hoa Chương không kiêu ngạo không tự ti mà trả lời: “Hồi bẩm Kinh Triệu Doãn, hạ quan cảm thấy, việc hung thủ lựa chọn Tiền Ích và Sở Ký tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên. Cả hai người bọn họ đều dính tới án mạng, nhưng mấy năm nay họ lại có được cả danh và lợi, cuộc sống mỹ mãn, e rằng hung thủ còn che giấu điều gì đó đằng sau việc khiến cho các nạn nhân bị nổ chết.”
Kinh Triệu Doãn không nhịn được mà xua tay, cắt ngang lời Minh Hoa Chương nói: “Bản quan không muốn biết quá trình ra tay hay kế sách của bọn chúng là gì, cũng không quan tâm là bọn chúng có bí mật khó nói gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là bắt được điêu dân để thuốc nổ trong thành. Ngày Mười lăm tháng Hai bệ hạ muốn đến vườn Phù Dung ngắm hoa, thả đèn hoa thần, cùng vui với dân. Nếu như Trường An lại xảy ra sự cố gì, quấy nhiễu thánh nhan thì ai chịu trách nhiệm nổi?”
Minh Hoa Chương nghe thấy Nữ hoàng định xuất cung đón lễ thì nói ngay: “Việc này không ổn, chắc chắn là sau khi bách tính trong dân gian hay tin bệ hạ sẽ đến vườn Phù Dung thả đèn hoa thần, thì họ sẽ chen nhau tới. Nếu hung thủ thừa cơ hỗn loạn mà trà trộn vào vườn Phù Dung, sau đó đặt thuốc nổ, thì thật sự là đến lúc đó không có một ai có thể tưởng tượng ra được hậu quả. Vì đến lúc đó, vườn Phù Dung có hồ nước, trời lại còn tối, một khi xảy ra khủng hoảng thì đám người sẽ xô đẩy nhau, sau cùng là sẽ rơi xuống nước.”“Cho nên mới bảo ngươi phá án nhanh lên đi, đừng phí thời gian vào chuyện không liên quan nữa.” Kinh Triệu Doãn lạnh lùng nói: “Trong cung lại phái người đến thúc giục, ra lệnh buộc phủ Kinh Triệu phải bắt được hung thủ trước ngày Hoa triêu, hòng ổn định lòng dân. Trong vòng mười ngày, nếu vẫn không thể tìm ra được kẻ ấy, thì trong cung cũng chỉ đành hủy bỏ lịch trình trong ngày Hoa triêu. Đến khi đó, nếu đánh tan sự hào hứng xuất hành của bệ hạ, thì cái chức quan này của ngươi cũng sẽ chấm dứt luôn đấy!”
Kinh Triệu Doãn tự thấy ông ta đã nói rõ ràng lắm rồi, nhưng không ngờ là Minh Hoa Chương lại trầm mặt xuống mà nói: “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, dù có tìm ra được hung thủ hay không thì bệ hạ cũng không nên lấy chuyện này ra để mạo hiểm. Không phải là do thuộc hạ từ chối, mà là ta thật lòng cho rằng, nên bẩm báo lên cung đình, khuyên nhủ bệ hạ hủy bỏ hoạt động ngày Hoa triêu. Nếu như bệ hạ thật lòng muốn đón lễ Hoa triêu, thì cứ tổ chức yến tiệc trong cung Đại Minh là được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Kinh Triệu Doãn nghe xong thì cũng bật cười. Ông ta “ha” hai tiếng ngắn ngủi rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đi mà nói mấy lời này với Ngụy Vương đấy. Từ tháng Mười năm ngoái là Ngụy Vương đã nhận làm nhiệm vụ này rồi, ngài ấy đã sửa chữa đèn lầu ở vườn Phù Dung; chính tay Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công thiết kế kiểu dáng đèn. Các ngài ấy đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, còn hao tốn nhiều tiền tài như thế, ngươi muốn nói hủy là hủy được à?”
Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công chính là hai huynh đệ Trương gia, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông. Minh Hoa Chương nghe thấy người thúc đẩy việc này là họ thì hắn cũng không bất ngờ một chút nào cả.
Mấy năm nay, Nữ hoàng dần lớn tuổi, cơ thể bà ấy cũng suy yếu dần, không còn cần cù chính vụ, không còn sự mạnh mẽ vang dội như lúc mới đăng cơ nữa, mà càng ngày càng đắm chìm trong việc hưởng lạc. Bà ấy càng ngày càng sủng hạnh hai huynh đệ Trương gia, gần như là đã chạm đến tình trạng nói gì nghe nấy. Ngụy Vương muốn lấy lòng, thường xuyên tổ chức đủ loại yến tiệc cho hai người Trương gia hưởng thụ. Trong khoảng thời gian này, Ngụy Vương gặp khó khăn đủ điều, bị thánh nhan trách cứ nhiều lần, cần gấp một sự kiện để cứu vãn lòng vua. Có lẽ, ông ta sẽ càng không muốn từ bỏ cái cơ hội được “nở mày nở mặt”, cũng là lễ Hoa triêu này.
Có Ngụy Vương và hai huynh đệ Trương gia, Minh Hoa Chương biết việc Nữ hoàng xuất cung vào Mười lăm tháng Hai là điều bắt buộc phải xảy ra. Hắn không phí lời thêm nữa, chỉ chắp tay lại mà nói: “Vâng. Chắc chắn là thuộc hạ sẽ bắt được kẻ bỏ thuốc nổ trong vòng mười ngày.”
Cuối cùng Kinh Triệu Doãn cũng chịu liếc mắt nhìn vào đại lao, để lại một câu “Tự giải quyết cho tốt” rồi phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Kinh Triệu Doãn rời đi, Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, bây giờ, đến cả manh mối mà chúng ta cũng không có, vậy thì sao chúng ta có thể tìm được hung thủ chỉ trong vòng mười ngày đây?”
“Không tìm được thì cũng phải tìm.” Minh Hoa Chương thở dài: “Cứ than vãn cũng không làm thêm được gì, phải nghĩ cách trước đã. Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta ra ngoài bàn bạc đi.”
Minh Hoa Thường gật đầu, rồi nàng quay đầu lại nhìn Hắc Hổ, hỏi hắn rằng: “Còn gã thì sao đây?”
Minh Hoa Chương thản nhiên liếc mắt, nói: “Chúng ta tìm gã chỉ để chứng minh Tiền Ích từng mua phụ tử độc từ gã. Bây giờ Liễu thị đã nhận tội rồi, gã có khai hay không khai thì cũng chẳng quan trọng gì. Cứ giam giữ ở đó đã, để gã từ từ suy nghĩ lại xem, rốt cuộc là có nên nhận tội hay không.”
Hắc Hổ thấy đám người bắt gã tới đây chỉ đi được nửa chừng rồi dừng lại, gã tưởng rằng người bảo kê cho mình, giúp mình ra tù đã tới rồi nên gã chẳng sợ hãi gì. Gã không ngờ rằng, đám người đó chỉ đứng ngoài hành lang nói chuyện một lúc rồi lại tiếp tục rời đi.
Hắc Hổ hơi hoảng rồi, gã vội nhào đến cửa nhà mà lao la to lên: “Các ngươi đi đâu vậy hả? Các ngươi biết người đứng sau lưng ta là ai không? Quan phủ đổ oan cho dân lành này, trên đời này còn có công lý không vậy hả!”
Nhưng không một ai để ý tới gã, Hắc Hổ kêu gào cả một hồi lâu cũng chỉ phí công phí sức, rồi gã tức giận mà đập mạnh vào lan can.
Gã thầm mắng “đồ quan chó”, mắng cả một hồi lâu, cuối cùng thì gã cũng cảm thấy hả giận rồi. Gã dựa vào lan can, nhìn một vòng quanh trần nhà lao tối tăm rồi thở một hơi thật dài, tự hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy người ban nãy hơi quen mắt, có phải là đã từng gặp ở đâu rồi không nhỉ?”
…
Trong điện Thiếu doãn, Minh Hoa Chương đang bưng một chén trà, lẳng lặng nghe mấy người khác tranh luận. Khuôn mặt hắn trắng nõn, sáng bóng như ngọc, đôi mắt hắn thì lại u tối trầm tĩnh, trong ánh mắt vẫn có thần và sáng ngời, không ai nhìn ra được là cả đêm qua hắn không ngủ.
Mặc dù sắc mặt của Minh Hoa Thường không tốt cho lắm, nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng rực, nàng nói: “Trường An có nhiều người như vậy, nhưng có bao nhiêu người dính vào án mạng, rồi lại có bao nhiêu người có thể thoát khỏi chế tài của quan phủ? Tiền Ích và Sở Ký là hai trong số những kẻ đó, đúng là khéo thật đấy, mà bây giờ hai người họ lại còn bị nổ chết nữa. Ta nghĩ rằng, đây không phải là một sự trùng hợp, chắc chắn là kẻ bỏ thuốc nổ có một quy luật nào đó, chỉ là, bây giờ chúng ta vẫn chưa phát hiện ra quy luật đó mà thôi.”
Tạ Tế Xuyên gật đầu, hiếm khi nào hắn ta đồng ý với ai đó như thế này: “Ta cũng cảm thấy vậy. Vẫn là câu nói trước đó, chắc chắn là giữa Tiền Ích và Sở Ký có điểm chung nào đó.”
Nhậm Dao thấy khó hiểu lắm, nàng ấy nói: “Vậy thì cũng chỉ có Liễu thị thôi.”
“Ta cũng từng tưởng là nàng ta.” Tạ Tế Xuyên nhướng mày, cũng thấy khó lòng mà nói ra được: “Nhưng mà, mục đích Liễu thị làm như vậy là gì đây?”
Giang Lăng thử hỏi: “Giết nam nhân phụ lòng mình à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tạ Tế Xuyên chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Từ cái dáng vẻ xử lý mọi chuyện dựa trên cảm tính đó của nàng ta, ta nghĩ nàng ta sẽ không tính toán tỉ mỉ được như thế đâu.”
Minh Hoa Thường cũng đồng ý với hắn ta: “Ta cũng thấy không phải là nàng ta, nếu như là do nàng ta làm thật, thì vào đêm qua, lúc thừa nhận rằng mình đã giết ông chủ Phùng, nàng ta đã nói luôn rồi. Tội phạm chỉ cắn chết không nhận hoặc là khai hết toàn bộ, đâu có ai nói một nửa rồi giấu một nửa đâu?”
“Nếu như nàng ta làm như vậy là vì muốn bảo vệ ai đó thì sao?”
“Dựa vào những gì mà ta biết về nàng ta, thì chỉ có mỗi con của nàng ta mới có thể khiến cho nàng ta đặt cược cả tính mạng của mình vào để bảo vệ thôi.” Minh Hoa Thường nói: “Nhưng con của nàng ta vẫn còn nằm trong tã lót, dù gì thì cũng không đến nỗi “trẻ sơ sinh giết người” đâu nhỉ?”
Nhậm Dao thở dài, nàng ấy thấy rất đau đầu: “Không phải là Liễu thị, cũng không phải là Phùng Lương, hai kẻ tình nghi được dẫn ra đều bị loại trừ, vậy thì còn có thể là ai nữa đây? Chắc cũng chưa đến mức “oan hồn đã chết nay quay về lấy mạng” đâu nhỉ?”
Vốn dĩ Nhậm Dao nói ra câu ấy cốt để tự giễu thôi, không ngờ Minh Hoa Thường lại gật đầu, làm như là thật, nàng nói: “Ta thấy cũng có khả năng này đấy. Nếu không phải là do Tiền Ích và Sở Ký bị nổ chết, rồi phủ Kinh Triệu phải đi điều tra kỹ lưỡng về cuộc đời của bọn họ, thì nào có ai ngờ được rằng, thật ra hai nhân vật cực kỳ nổi tiếng này đều là hạng tiểu nhân vô cùng ti tiện cơ chứ? Trực giác nói với ta rằng, những việc này có liên quan mật thiết đến những bản án cũ.”
“Nhưng cha mẹ của Tống Nham Bách đều không ở Trường An, còn về phần vụ án của ông chủ Phùng, lúc vụ án này xảy ra, người thân của ông ấy đều có chứng cứ ngoại phạm hoặc là đang ở một nơi khác, đều không có cơ hội gây án. Ngoại trừ những người thân cận nhất ra, thì còn có ai nhớ thương nhiều năm chỉ vì muốn báo thù cho oan hồn cơ chứ?”
Minh Hoa Thường cũng không sao giải quyết được vấn đề này, nàng chống cằm mà suy tư. Giang Lăng đặt một tay lên bàn, thở ra một hơi thật dài: “Bây giờ chúng ta cứ như là con ruồi không đầu vậy, nhìn như thể là đã biết rất nhiều, nhưng thật ra là chẳng tra được cái gì cả, thậm chí là, đến cả kẻ tình nghi cũng không có. Tìm người trong Trường An giống như là mò kim đáy biển vậy, trong mười ngày tới đây, chúng ta biết đi đâu để biến ra hung thủ đây?”
Minh Hoa Chương lẳng lặng lắng nghe cả một hồi lâu, nghe đến đây thì cắt ngang sự ngờ vực vô căn cứ của tất cả mọi người, hắn khẽ nói: “Vậy thì tiếp tục điều tra vụ án của Tống Nham Bách vào sáu năm trước đi. Càng đào thì manh mối sẽ chỉ càng nhiều lên, không cần phải nghi ngờ gì cả, cứ tiến về phía trước là được.”
Minh Hoa Thường hơi do dự: “Nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là bản án cũ, dù có phá được thì cũng không liên quan gì đến tình hình hiện giờ. Rõ ràng là Kinh Triệu Doãn bảo chúng ta tập trung phá vụ này…”
“Bản án chỉ được phân ra là đã phá hay chưa phá được, bây giờ còn cần phải phân biệt giữa cao và thấp, giàu và nghèo nữa hay sao?” Trông Minh Hoa Chương vẫn vô cùng tỉnh táo, giọng nói của hắn nghe rất bình tĩnh: “Nếu đã có manh mối rồi thì cứ yên tâm tra tiếp là được, chuyện còn lại đã có ta, mọi người không cần phải lo.”
Minh Hoa Chương như định hải thần châm [*], vô hình trung đã khiến cho tất cả mọi người yên tâm, như thể là chỉ cần có hắn ở đây, dù trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ có cách giải quyết. Tâm trạng nôn nóng vì muốn phá án đúng thời hạn của Minh Hoa Thường dần ổn định lại, sau đó nàng đứng dậy, nói: “Muội lại đến Hồi Xuân Đường để xem thử xem sao.”
[*] Định hải thần châm (定海神針) còn được biết đến là gậy như ý, gậy kim cô, thiết bảng,… là cây gậy thần thông mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong cuốn tiểu thuyết “Tây du ký” của Ngô Thừa Ân.
Nhậm Dao, Giang Lăng cũng dẫn người đi tuần tra, lần lượt đi hỏi từng người trên đường phố. Mặc dù cách này trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng đây lại là việc duy nhất mà thời điểm hiện tại bọn họ có thể làm.
Tạ Tế Xuyên nhìn dáng vẻ tinh thần hăng hái như vừa được lên dây cót của bọn họ thì chỉ biết thở dài, hiếm khi nào hắn ta chủ động ôm việc không liên quan gì đến mình: “Ta đến Đông cung để hỏi Thái tử xem sao. Nếu có thể hủy bỏ việc xem đèn vào lễ Hoa triêu thì cũng không còn gì tốt hơn thế nữa.”
Mặc dù Minh Hoa Chương không ôm hy vọng gì mấy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói lời cảm tạ Tạ Tế Xuyên: “Đa tạ.”
Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn ta nhìn Minh Hoa Chương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, hắn ta chỉ nói: “Xong rồi thì đi nghỉ ngơi đi. Dẫu có không phá được án đi chăng nữa, thì cũng không phải là việc lớn lao gì, bảo vệ được chính bản thân mình mới là việc quan trọng nhất.”
Minh Hoa Thường, Nhậm Dao và Giang Lăng đã đi ra ngoài, Minh Hoa Chương ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt như đầm nước lạnh giá của Tạ Tế Xuyên. Hai người nhìn nhau, trong thoáng mắt, Minh Hoa Chương cười một tiếng, bình tĩnh đáp: “Ta biết.”
Tạ Tế Xuyên cười một tiếng cực nhẹ, thu tay áo lại mà xoay người, ung dung nói: “Ngươi không biết đâu. Thôi, ta đi đây, tùy ngươi vậy.”