Trong phủ Kinh Triệu, lại là một ngày bận rộn như bao ngày, bộ khoái chỉnh lại đao ra đường tuần tra, Công tào Tham quân nghiêm mặt dạy dỗ binh sĩ, Ti lục Tham quân ôm bao thuốc vội vã đi qua hành lang, hắn ta dừng lại ngay trước cung điện của Thiếu doãn, sửa sang lại áo mũ rồi cất cao giọng nói: “Thiếu doãn, đồ mà ngài muốn tìm đã tới rồi đây.”
Bên trong truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Mang vào đi.”
Ti lục Tham quân đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong thì hơi sửng sốt, sau đó hắn ta rũ mắt, cung kính hành lễ với Minh Hoa Chương: “Minh Thiếu doãn.”
Minh Hoa Chương đang nhìn vào hồ sơ, hắn chỉ vào chiếc bàn bên cạnh rồi nói: “Để ở đây đi.”
Ti lục Tham quân không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang, nhìn nữ tử có dáng vẻ thoải mái nhàn nhã đang ở bên cạnh Minh Hoa Chương, nàng cầm bánh ngọt và lật xem văn thư mà không hề e dè gì, hắn ta muốn nói rồi lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng, hắn ta cảm thấy mũ quan của mình vẫn quan trọng hơn, hắn ta đành chịu khó nhìn sang nơi khác, đáp: “Vâng.”
Sau khi Ti lục Tham quân rời đi, không còn người ngoài nữa, Minh Hoa Chương ngồi nghiêm túc ở bên cạnh tức giận liếc mắt nhìn Minh Hoa Thường một cái, giọng nói của hắn nghe hơi nặng nề: “Ngồi đàng hoàng.”
Minh Hoa Thường “vâng” một tiếng nhưng cơ thể của nàng lại không động đậy tí nào cả. Minh Hoa Chương đợi cả một hồi lâu, rất chắc chắn là bản thân mình chẳng thể làm gì được muội muội, thế nên hắn chỉ đành cam chịu, buông một tiếng thở dài, điều chỉnh lại vị trí của hồ sơ rồi di chuyển đến trước mặt nàng, dọn dẹp vụn bánh rơi xuống đất. Không chỉ có thế, hắn còn nhét cái gối dựa vào sau thắt lưng cho nàng, để dáng ngồi của nàng đỡ xiêu vẹo kẻo làm lệch xương sống.
Minh Hoa Chương mở gói thuốc mà Ti lục Tham quân mang tới, xem trang giấy bên cạnh để phân biệt từng loại một. Từ sau khi quay trở về từ lầu Cẩm Tú, hắn đã sai người tìm hồ sơ của Thiên Thụ năm thứ mười, tìm kiếm các ghi chép về cái chết của ông chủ Phùng lầu Cẩm Tú. Khi đó, trưởng quan của phủ Kinh Triệu nói là ông chủ Phùng chết vì bệnh nên không miêu tả gì quá nhiều, chỉ ghi chép đơn giản về những việc xảy ra sau khi phủ Kinh Triệu nhận được báo án thì đã làm thế nào, xử lý ra sao, sau đó thì kết thúc.
Nhờ có Minh Hoa Chương cẩn thận thăm dò, cho người đi điều tra Hồi Xuân Đường, nơi Liễu thị bốc thuốc. Tra ra là biết ngay, lai lịch của Hồi Xuân Đường không hề tầm thường, danh tiếng trăm năm. Trong Trường An, tuy có không ít các y quán uy tín lâu năm, nhưng Hồi Xuân Đường có thể tồn tại cho đến tận ngày hôm nay, cũng là vì nhà bọn họ có một bí dược độc môn, mang lại hiệu quả vô cùng cao trong việc trị bệnh tim; qua các đời chỉ truyền lại cho nam chứ không truyền lại cho nữ, chỉ truyền lại cho con chứ không truyền lại cho đồ đệ, rất thần bí. Bách tính tin tưởng tay nghề tổ truyền của nhà họ, bình thường, nếu đau đầu nhức óc thì cũng sẽ đến Hồi Xuân Đường để khám, đến cả quan lớn quyền quý cũng hay tới lui.
Truyền nhân ở thế hệ này của Hồi Xuân Đường tên là Sở Ký, nghe nói vị lang trung này được tổ tiên chân truyền, y thuật cao siêu hơn cả thầy, rất nổi tiếng ở Thành Nam. Người được Liễu thị mời với cái giá rất cao để đến xem bệnh cho ông chủ Phùng, chính là người này.
Bí phương trị bệnh tim của Hồi Xuân Đường là nổi tiếng nhất, việc Liễu thị tìm tới ông ta thì coi như là cũng khá hợp tình hợp lý. Chuyện sau đó thì cũng giống như là nữ đầu bếp nói vậy, Sở Ký tới nhà bắt mạch cho ông chủ Phùng, kê đơn, nhưng phương thuốc được giữ bí mật, chỉ có thể cầm thẻ bài đến Hồi Xuân Đường để bốc thuốc.
Minh Hoa Chương sai người đến Hồi Xuân Đường hỏi thăm, ba năm trước, đúng thật là Liễu thị thường xuyên tới nơi đây. Một ngày trước khi ông chủ Phùng chết, Liễu thị cũng tới, Hồi Xuân Đường bán thảo dược đã được điều phối cho Liễu thị như thường lệ, Liễu thị chỉ cần về sắc một lần uống là được. Hồi Xuân Đường cũng không biết vì sao ông chủ Phùng lại đột phát bệnh cấp tính rồi tử vong.
Tất nhiên là Minh Hoa Chương không dám chất vấn đơn thuốc của thần y danh tiếng lâu năm, không dám nghi ngờ rằng đơn thuốc có vấn đề, hắn sai nha dịch đến đó bốc thuốc trị đau tim do huyết ứ rồi mang về phủ Kinh Triệu nghiên cứu. Nhưng lý thuyết y học của Minh Hoa Chương có hạn, có rất nhiều thuốc hắn không nhận biết được, thế nên hắn đã đi đến Thái y thự mời một Y chính về giúp đỡ tra cứu phương thuốc.
Sáng nay Y chính đã đưa gói thuốc và đơn thuốc đến, nhưng trên giấy đã đặc biệt nói rõ ra rằng, chuyện thuốc thang sai một ly là đi một dặm, với các y quán khác nhau thì sẽ có những cách bào chế dược liệu hoàn toàn khác nhau, dù đã biết rõ chủng loại thảo dược, phân lượng, nhưng nếu không biết trình tự bào chế thì phương thuốc được đưa ra chưa hẳn là có thể cứu người, không chừng là còn là “con dao” giết người.Minh Hoa Chương cũng không có ý muốn trộm cắp bí phương của người ta, có điều, Y chính đã nhắc nhở hắn rằng, dù dược liệu có giống nhau đi chăng nữa, nhưng việc cứu người và giết người lại chỉ phụ thuộc vào một chút khác biệt nhỏ xíu mà thôi.
Ngón tay thon dài của Minh Hoa Chương kẹp lấy một mảnh hạt, hắn nhìn kỹ một chút rồi hỏi Minh Hoa Thường: “Ta nhớ là phụ tử [*] có độc mà nhỉ?”
[*] Phụ tử là vị thuốc được bào chế từ phần rễ con của cây Ô đầu. Vị thuốc này hay còn gọi với các tên khác như Cách tử, Hắc phụ, Rễ con của cây Ô đầu,… Tên khoa học của phụ tử là Aconitum fortunei Hemsl, thuộc họ Hoàng Liên.
Minh Hoa Thường vừa xem xong lời khai, nàng vươn vai một cái, dựa vào lưng Minh Hoa Chương một cách vô cùng tự nhiên: “Vâng. Phu tử dạy hạ độc ở núi Chung Nam từng nhắc tới, từ gốc tới ngọn của ô đầu đều có độc, sau khi bỏ rễ vào thuốc thì được gọi là phụ tử, nếu như liều lượng phụ tử quá lớn, thời gian nấu không đủ hoặc chất lượng bào chế kém, sau khi dùng, người dùng nó sẽ trúng độc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đều nhớ đến lời mà nữ đầu bếp nói, nữ đầu bếp ấy đã nói rằng, một ngày trước khi ông chủ Phùng chết, đã có người nhìn thấy Tiền Ích lén lút đưa đồ cho Liễu thị, nếu đó chính là phụ tử có độc thì sao?
Minh Hoa Chương quay đầu lại, hắn nhìn Minh Hoa Thường đang dựa vào người hắn mà lật hồ sơ ra xem, bấy giờ hắn cũng không còn tâm tư đâu mà để ý đến tư thế ngồi của Minh Hoa Thường không nghiêm túc nữa. Minh Hoa Chương thả phụ tử vào trong gói thuốc, hắn thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu như ông chủ Phùng thật sự chết do trúng độc phụ tử, vậy thì chẳng trách tại sao ngân châm không hiện ra độc tính. Nếu trúng độc ô đầu thì sẽ không để lại chứng cứ gì rõ ràng bên ngoài, nhìn thì thấy giống như là phát bệnh rồi chết, mà ông chủ Phùng lại mắc bệnh đau tim, rất dễ đánh lừa người ngoài nghề. Liễu thị lại vội vã hạ táng ông chủ Phùng nữa, bây giờ cũng đã qua ba năm rồi, thi thể đã mục nát, hoàn toàn không còn lại chứng cứ gì có thể chứng minh được.”
“Cho nên, dù hành tung của Liễu thị và Tiền Ích có vô cùng khả nghi đi chăng nữa,thì cũng không có cách nào kết tội họ được à?”
“Rất khó.”
Minh Hoa Thường thở một cái thật dài, nhìn lời khai trong tay mà nói: “Vậy thì muội càng cảm thấy vụ nổ ở lầu Cẩm Tú là vụ báo thù đã được ủ mưu từ trước. Gần đây lầu Cẩm Tú náo nhiệt lắm.”
Tạ ơn trời đất, ngoại trừ sự cố xảy ra vào hôm Tết Nguyên tiêu ra, thì sau đó, ở Trường An không xảy ra vụ nổ nào nữa, cuối cùng ba ngày rối ren cũng đã kết thúc rồi. Từng chiếc đèn trong Trường An bị tháo xuống, mọi người trong phủ Kinh Triệu, bao gồm cả Minh Hoa Chương, đều thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian cứ trôi qua, từng ngày rồi lại từng ngày, ở chợ Tây lại có Hồ cơ mới, quán rượu mới, bách tính thì chen chúc nhau mà đến. Trong tiếng trống vang dội của người Hồ, tiếng nổ xảy ra vào hôm Tết Nguyên tiêu như đã dần bay xa, chỉ còn lại người thân và phủ Kinh Triệu là nhớ rằng, lầu Cẩm Tú từng xảy ra án mạng.
Mấy ngày nay, có thể nói là lầu Cẩm Tú cực kỳ náo nhiệt, đầu tiên là cháu trai của ông chủ Phùng, Phùng Lương, tìm tới tận nơi, nói vốn dĩ lầu Cẩm Tú chính là tài sản của ông chủ Phùng, bây giờ thì Tiền Ích cũng đã chết rồi, lẽ ra quán rượu này nên được trả lại cho Phùng gia; sau đó thì đệ đệ của Tiền Ích, Tiền Dược, đứng ra và nói rằng, cha chết con kế thừa là chuyện hiển nhiên, lầu Cẩm Tú là của Bảo Nhi, có điều, cháu trai vẫn còn nhỏ tuổi lắm, hắn ta thân làm thúc thúc, nguyện ý trông nom thay; cuối cùng, quả phụ Hồ thị ở cùng phường chạy đến trước cửa lầu Cẩm Tú mà khóc lóc, nói rằng Liễu thị lẳng lơ, nhi tử được sinh ra không phải là cốt nhục của Tiền Ích, đứa bé trong bụng nàng ta mới là đứa con của Tiền Ích, yêu cầu chia đều gia sản.
Ồ, ra là lầu Cẩm Tú nho nhỏ này chính là nơi “rồng núp hổ nằm”, nhìn hết một vòng mà cũng chẳng thấy được người tốt lành nào.
Minh Hoa Thường tặc lưỡi cảm thán: “Tiền Ích cưới sư nương ngay sau khi sư phụ chết, kết quả là chưa được hai năm, hắn ta lại dan díu cùng với quả phụ Hồ thị hàng xóm, thậm chí là còn có cả con nữa chứ. Quả nhiên, nam nhân mà chỉ biết yêu đương vụng trộm thì mãi mãi đừng bao giờ trông mong hắn ta sẽ làm “lãng tử quay đầu”. Không biết là nếu Liễu thị biết được chuyện của hắn ta và Hồ thị, thì nàng ta có thấy hối hận hay không.”
Minh Hoa Chương không tài nào hiểu nổi, hắn kinh ngạc lắm, hắn lên tiếng: “Hắn ta đã cưới Liễu thị, có thê tử, có con cái, đời sống an ổn, vì sao lại còn phải trêu hoa ghẹo nguyệt, phá hoại cuộc sống của chính mình? Hắn ta rảnh quá nên không có gì làm à?”
Minh Hoa Thường dựa vào vai Minh Hoa Chương, nàng cười như không cười mà liếc nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Có thể là do, có vài nam nhân cứ thích lén tìm niềm vui ngay dưới mí mắt ai đó, rồi tự hưởng thụ cái khoái cảm suy đồi ấy.”
Minh Hoa Thường chờ đợi vị huynh trưởng quân tử như thánh nhân của nàng phản bác lại, nàng rất muốn nghe thử xem, liệu Minh Hoa Chương sẽ trích dẫn lời nói kinh điển nào để trách cứ chuyện bất luân này. Nhưng, nàng đã đợi cả một lúc lâu rồi, vậy mà người phía sau lưng nàng lại chẳng có phản ứng gì.
Minh Hoa Thường kinh ngạc đến nỗi ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn Minh Hoa Chương, nàng hỏi: “Nhị huynh, sao huynh không nói gì thế?”
Minh Hoa Chương ngồi thẳng người, tư thế cao quý như ngọc, hắn lạnh nhạt nói: “Sao ta có thể hiểu được những tâm tư đó của nam nhân.”
Minh Hoa Thường im lặng một lát rồi gật gù, lẩm bẩm: “Cũng đúng, tâm tư Nhị huynh sáng trong thẳng thắn, là chính nhân quân tử, sao huynh có thể hiểu được những chuyện trái với luân thường như là đồ đệ cưới sư nương kiểu này. Ba người có hiềm nghi lớn nhất trong vụ án này là Phùng Lương, Tiền Dược, Hồ quả phụ, và cả ba người đều đi xem đèn bách tuế. Về lý thuyết thì họ đều có cơ hội động tay vào đèn. Trong đó, Phùng Lương thì có khả năng báo thù cho ông chủ Phùng, sau khi làm Tiền Ích bị nổ chết thì hắn ta sẽ giành lại lầu Cẩm Tú; Tiền Dược thì có thể là do ghen tỵ với tiền tài của huynh trưởng, nếu huynh trưởng không còn, hắn ta có thể mượn danh nghĩa của cháu trai mình để danh chính ngôn thuận “thôn tính” tài sản; trong số này thì Hồ quả phụ là người có ít lý do để giết Tiền Ích nhất, vì nếu ông chủ Tiền chết rồi, vậy thì có ai đứng ra chứng minh cho đứa con trong bụng nàng ta nữa đâu? Bây giờ, đến cả việc đứa trẻ ấy là trai hay là gái còn không biết, nàng ta vẫn cần “cây rụng tiền” Tiền Ích này, không nên giết hắn ta làm gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Minh Hoa Chương lẳng lặng lắng nghe, dáng vẻ hiểu rõ, nhưng ngón tay hắn lại lặng lẽ siết chặt lại, chậm rãi miết các đốt ngón tay. Tiền Ích và Liễu thị là đồ đệ và sư nương, họ không có quan hệ huyết thống gì cả, ấy thế mà nàng đã xem thường họ như vậy rồi, vậy hắn…
Minh Hoa Chương đè nén sự hổ thẹn trong lòng lại, dùng giọng nói lạnh lùng như thường ngày để đáp lời nàng: “Hồ quả phụ không có động cơ giết người nhưng Liễu thị thì có.”
Ánh mắt Minh Hoa Thường sáng lên, nàng vỗ tay, nói: “Đúng vậy, sao muội lại quên mất nàng ta chứ. Nàng ta mang theo tài sản tái giá với Tiền Ích, còn Tiền Ích thì lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, làm chuyện không sạch sẽ với quả phụ hàng xóm. Nếu như quả phụ này sinh nhi tử, vậy thì sẽ là “nguy hiểm” uy hiếp địa vị của nàng ta một cách trực diện, tệ nhất là sẽ phải chia một nửa gia sản ra cho quả phụ Hồ thị. Với sự quan tâm mà nàng ta dành cho nhi tử của mình, thì nàng ta hoàn toàn có thể làm ra mấy việc như là giết Tiền Ích để bảo đảm tài sản cho nhi tử. Đèn được đặt trong lầu Cẩm Tú, còn nàng ta lại là bà chủ, nếu nàng ta muốn động tay động chân vào đèn thì còn dễ hơn mấy người khác nhiều.”
“Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” Minh Hoa Chương lật quyển trục ra, cố gắng tìm kiếm những điểm đột phá mới: “Trong quá trình phá án, sợ nhất là giả thiết ác ý, một khi đã có khuynh hướng đó thì sẽ vô thức tìm kiếm bằng chứng cho hung thủ mà chính chúng ta đang hướng đến. Nếu đổ oan cho người vô tội thì chúng ta chính là hung thủ. Rốt cuộc là ông chủ Phùng chết một cách tự nhiên hay là bị mưu sát, vấn đề này có liên quan đến động cơ của hung thủ trong vụ án này, không thể mập mờ được. Nếu như ông chủ Phùng chết vì bệnh vào nửa đêm thật, thì cũng không thể đổ oan cho Liễu thị chỉ vì suy đoán của chúng ta được.”
Minh Hoa Thường cảm thấy hắn nói thế rất có lý, cho nên, cứ giao vấn đề nan giải này cho huynh trưởng của nàng làm đi. Thế là nàng lại yên tâm, hết sức thoải mái mà dựa vào vai Minh Hoa Chương, qua một lúc sau, Minh Hoa Chương nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, hắn quay đầu lại nhìn, hắn thấy Minh Hoa Thường đang nhắm mắt lại, đã ngủ mất rồi.
Vốn dĩ hắn muốn gọi nàng dậy, bảo nàng lên giường ngủ, nhưng khi hắn nâng tay lên, qua cả một hồi lâu sau, hắn vẫn không nỡ đánh thức nàng.
Mấy ngày qua nàng cứ đi theo hắn, không rời một khắc nào cả. Sáng sớm thì đi ra ngoài cùng hắn, buổi tối thì cứ kiên quyết trông hắn cho đến khi hắn kết thúc công việc rồi hồi phủ. Minh Hoa Chương ở nha môn bao lâu thì nàng sẽ ở cùng hắn bấy lâu, dù đã buồn ngủ đến mức không mở mắt lên nổi, nhưng nàng cũng sẽ không chịu bỏ cuộc.
Minh Hoa Chương đã từng bảo nàng đi trước đi rất rất nhiều lần, nhưng nàng lại lắc đầu, nói rằng thời gian một đi không trở lại, nàng muốn sống đủ mỗi một ngày. Minh Hoa Chương biết nàng muốn phá án thật nhanh chóng, thế nên, dù lòng hắn có đau thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lại mà thôi.
Minh Hoa Chương cúi đầu, nhìn sườn mặt của nàng thật lâu. Đôi mắt nàng rất đẹp, bình thường trông sẽ giống như là một dòng suối trong vậy, lúc nào nàng cũng vui vẻ hoạt bát, không có một khắc nào là nàng chịu yên tĩnh cả. Nhưng giờ đây, nàng đang nhắm mắt, tựa như đóa hoa hải đường say giấc vào mùa xuân, tựa tuyết rơi trên nhành mai đỏ, mang nét xinh đẹp trang nhã không nhiễm thế tục nhưng vẫn rực rỡ.
Thì ra là, khi mà chẳng ai hay, tiểu nương tử bị rụng răng rơi nước mắt ngày ấy đã lớn lên, đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều. Nàng có dung nhan xinh đẹp, vô cùng nữ tính, nàng có chính kiến và sự kiên trì của riêng nàng, và nàng cũng đã có người mà nàng ái mộ.
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào nàng, như thể là đã bị mê hoặc vậy, khuôn mặt hắn bất giác tiến đến gần nàng. Nhưng, khi môi hắn gần như là đã chạm vào trán của Minh Hoa Thường, thì bên ngoài đột ngột truyền đến những tiếng bước chân đầy nặng nề: “Thiếu doãn, xảy ra việc lớn, không hay rồi, Thành Nam…”
Nha dịch nhận được báo án, phát hiện ra địa điểm quen thuộc thì vội chạy qua bẩm báo cho Thiếu doãn. Hắn ta đẩy cửa ra, vang lên một tiếng “rầm”, rồi hắn ta nhìn thấy Thiếu doãn đang che hờ tai của thiếu nữ trên vai bằng bàn tay của mình, còn ánh mắt thì tựa như thanh kiếm lạnh mạnh mẽ phóng về phía hắn ta.
Nha dịch ấp úng, thoáng cái đã quên mất lời muốn nói. Bấy giờ, nàng thiếu nữ ấy đã bị đánh thức, nàng mơ màng mở mắt ra, khẽ nói: “Sao muội lại ngủ thiếp đi mất rồi… Nhị huynh, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc nhìn nha dịch, nhưng khi nhìn nàng, giọng nói của hắn vẫn dịu dàng tựa như làn gió: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi, muội ngủ tiếp đi.”
Minh Hoa Thường thấy rõ là có người ở cửa thì vội sửa sang lại mái tóc và ngồi thẳng dậy. Bấy giờ nha dịch mới dám đi vào trong, dùng vẻ mặt như đưa đám mà nói: “Thiếu doãn ơi, không phải là chuyện nhỏ đâu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?”
“Ngài bảo chúng tiểu nhân theo dõi vị thần y Sở Ký kia, sáng nay ông ta đã bị nổ chết ngay trong y quán của ông ta rồi.”
——————
Chú thích bằng hình ảnh: