Ngẩn ra mất mấy giây, Trần Dật mới bật cười, không nhịn được mắng anh một câu: "Lưu manh".
Tiết Sơn chưa từng nghe cô mắng ai nên rất khó tưởng tượng hai chữ này thốt ra từ miệng cô sẽ có cảm giác gì.
Nhưng sau khi nghe rồi, thấy cũng không tệ lắm.
Anh đưa tay gãi đầu lông mày, bật cười theo.
Bác bệnh nhân giường bên đi tản bộ về, nhìn hai người tủm tỉm, xem như chào hỏi.
Sau khi bác ấy lên giường nằm ngủ, Tiết Sơn cũng hạ thấp giường cho Trần Dật, bảo cô nghỉ ngơi một chút.
Ngủ không biết bao lâu, Trần Dật bỗng bừng tỉnh, tim đập liên hồi, trán rịn một lớp mồ hôi.
Một lúc lâu sau cô mời dần dần định thần.
Rèm cửa đóng kín khiến ánh sáng trong phòng bệnh trở nên nhu hòa.
Sau giờ trưa, đường phố náo nhiệt ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi cách tòa nhà không xa, thấp thoáng truyền tới.
Túi thuốc truyền dịch đã được thay mới.
Bên giường, người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vết thương hơi trướng đau âm ỉ, Trần Dật nhổm người khiến chiếc giường khẽ kêu.
Tiết Sơn mở mắt, thấy cô đang chống tay, liền bước tới đỡ, thấp giọng hỏi: "Em sao vậy, muốn ngồi dậy à?".
Trần Dật gật đầu. Tiết Sơn vòng qua đuôi giường nâng cao giường lên.
Tỉnh táo ngồi một lúc, Trần Dật nhìn Tiết Sơn, thủ thỉ: "Em nhớ Đồng Đồng quá".
Tròn ba ngày không nhìn thấy Đồng Đồng, cô rất muốn hỏi con bé dạo này học hành ở trường thế nào, có bạn mới chưa, có được phiếu bé ngoan không?
Tiết Sơn vươn người nắm chặt tay Trần Dật đang để ngoài chăn.
"Con bé cũng rất nhớ em, tối qua còn đòi anh cho xem ảnh chụp trong điện thoại. Anh nói rồi, cuối tuần này sẽ đưa nó đến đây".
Trần Dật gật đầu, trái tim bỗng chốc được an ủi.
Như nhớ ra, cô đưa mắt nghi hoặc nhìn Tiết Sơn: "Điện thoại của anh có ảnh của em à?".
Tiết Sơn bị hỏi bất ngờ, trầm giọng "ừ" một tiếng.
"Anh chụp lúc nào vậy?". Trần Dật chìa tay: "Đưa em xem nào".
Tiết Sơn mỉm cười, đưa điện thoại qua.
Điện thoại của anh không thiết lập mật khẩu, Trần Dật tìm album, ấn mở.
Ảnh chụp rất ít, tổng cộng chỉ có mười tấm. Ngoài ảnh chụp tranh vẽ của Đồng Đồng, còn lại là hình của cô và con bé.
Trần Dật tặc lưỡi: "Anh chụp lén à?".
Tiết Sơn gật đầu.
Một tấm là cảnh cô ngồi trước bàn hướng dẫn Đồng Đồng học bài, để lộ nửa gương mặt, mặc bộ quần áo giản dị màu xám anh mua cho.
Một tấm là cảnh cô dắt tay Đồng Đồng đi bộ, bóng dáng hai cô cháu chìm trong ráng chiều mờ nhạt, giữa sắc trời ấm áp. Không biết hai cô cháu nói chuyện gì, nhìn nhau mỉm cười, ánh mặt trời rải lên người, mạ lớp hào quang chói lọi.
Tiết Sơn đứng sau nhấn chụp.
Trần Dật lướt mở từng tấm, nhìn thời gian lưu lại, dường như mỗi tấm là một câu chuyện xưa mang ý nghĩa sâu xa khiến cô không cách nào buông tay.
Trong lúc cô xem ảnh, Tiết Sơn ngồi xổm xuống, xốc góc chăn, vuốt chiếc ống dẫn lưu theo cách bác sĩ dạy, từ trên xuống dưới, nắm bắt có quy luật, đưa chất lỏng màu vàng nhạt từ ống dẫn vào túi.
Làm xong những động tác này, anh ngước lên, phát hiện ánh mắt Trần Dật không ngừng dõi theo anh.
Im lặng một lát, Trần Dật gọi: "Anh lại đây".
Anh ngoan ngoãn đứng dậy.
"Gần thêm chút nữa".
Anh ghé sát, tay bám mép giường, sợ đè phải cô.
Trần Dật đột nhiên cắn nhẹ một phát lên môi anh: "Ảnh đẹp, thưởng cho anh đấy".
Anh khẽ cười, hỏi lại: "Thế thôi à?".
Nếu không thì sao?
Tiếng cười trầm thấp rung rung trong lồng ngực, anh vươn tay ôm cổ Trần Dật, luồn ngón tay vào tóc cô, khẽ cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa kéo dài.
"Ôi trời".
Đột nhiên có tiếng người ngoài cửa, cả hai vội buông nhau ra.
Sa Y đứng tựa cửa, miệng vừa cười, tay vừa nhấc giỏ hoa quả, giả vờ giả vịt bịt mắt lại.
"Yên tâm yên tâm, hai người hôn nhau xong rồi em vào".
"Sa Y". Tiết Sơn đứng thẳng người, gọi cô.
Khúc Mộc Sa Y chậm rãi thả tay xuống, đi đến phấn khích nhìn họ dò xét.
Lúc đi qua giường bệnh bên cạnh, thấy bác gái vẫn ngủ say sưa, cô bất giác thả nhẹ bước chân.
Tiết Sơn kéo chiếc ghế dưới gầm giường đưa cho Khúc Mộc Sa Y ngồi, cô đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, nhìn Trần Dật.
Gương mặt hơi tiều tụy nhưng khí sắc khá tốt.
Quả nhiên là có tí tình.
Trần Dật cười, hỏi: "Hôm nay được nghỉ à?".
Khúc Mộc Sa Y gật đầu: "Buổi chiều em không bận lắm nên qua thăm chị dâu".
Nụ cười trên mặt Trần Dật thoáng ngừng lại, vành tai râm ran, hơi mất tự nhiên.
"Sa Y". Tiết Sơn gọi cô, khẽ lắc đầu nhắc nhở.
Khúc Mộc Sa Y quay mặt sang chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng, không phải chị dâu thì là gì?
Không tiếp tục chủ đề này nữa, sau khi hỏi thăm tình trạng bệnh của Trần Dật, ba người câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
Ngồi hơn nửa tiếng, Tiết Sơn tiễn Khúc Mộc Sa Y về.
Bình thường nhắc tới công việc, Khúc Mộc Sa Y rất kích động. Nhưng hôm nay hơi lạ, mấy lần vô tình nhắc tới công việc, cô dường như không mấy hào hứng.
Trên hành lang yên lặng không bóng người. Hai người sóng đôi, tiếng bước chân phát ra nhè nhẹ.
Tiết Sơn liếc nhìn cô, hỏi: "Công việc có vấn đề gì à?".
Anh lo có liên quan đến Dương Lạc Bình.
Khúc Mộc Sa Y gật đầu.
Do dự một chút, cô nói: "Anh Sơn, có lẽ em sẽ bị điều chuyển".
Cô rủ mắt, giọng thì thầm không chút hoạt bát.
"Bị điều chuyển?". Tiết Sơn ngạc nhiên: "Không còn ở đội phòng chống ma túy nữa à?".
Khúc Mộc Sa Y lại gật đầu.
"Bố em không muốn em làm việc cho đội, bắt em chuyển sang làm công tác văn phòng".
Tiết Sơn hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình của Khúc Mộc Sa Y.
Bố cô là cán bộ nòng cốt của phòng quản lý an ninh mạng. Còn mẹ cô là giáo viên cấp ba.
Có lẽ do được hun đúc bởi nghề nghiệp của bố mà từ bé Khúc Mộc Sa Y đã có ý chí muốn trở thành cảnh sát.
Không lay chuyển được khát vọng của con gái, bố mẹ cô buộc phải đồng ý cho cô học trường cảnh sát. Định bụng đợi cô tốt nghiệp sẽ tìm cho cô một công việc ổn định. Dù sao cũng là con gái, suốt ngày chạy ngoài đường thật sự không an toàn.
Kết quả sau khi tốt nghiệp, Khúc Mộc Sa Y bướng bỉnh, nhất quyết đòi vào đội phòng chống ma túy.
Thể năng cá nhân và tố chất của cô không tệ, điều kiện cũng phù hợp, duy tính cách có hơi tùy tiện, đôi khi không quản được lời ăn tiếng nói.
Sau khi tranh cãi một trận quyết liệt với bố mẹ, Khúc Mộc Sa Y được bố gửi đến chỗ Cát Gia.
Ông và Cát Gia là bạn cũ. Để con gái mình học tập và làm việc cùng bạn cũ, ông cũng thấy yên tâm hơn.
Cứ như vậy hơn hai năm.
Mỗi lần Khúc Mộc Sa Y làm nhiệm vụ, bố mẹ cô đều hết sức lo lắng, sợ cô bị thương, sợ cô phải đối mặt với bọn buôn bán ma túy, tính mạng gặp nguy hiểm.
Cho đến bây giờ, họ không thể không tự hào – con gái mình không hề thua đấng mày râu, thiện lương, chính trực và vô cùng nhiệt huyết.
Nhưng niềm tự hào này không thể thay thế hoàn toàn nỗi lo lắng bẩm sinh của cha mẹ đối với con cái. Cộng thêm gần đây trong mấy lần làm nhiệm vụ, Khúc Mộc Sa Y đã bị thương. Mặc dù chỉ là những vết thương nhỏ, nhưng bố mẹ cô không thể ngồi yên, dựa vào mối quan hệ, muốn điều cô đi nơi khác.
Đương nhiên, Khúc Mộc Sa Y không chấp nhận. Nhưng vì thực tế sức khỏe bố mẹ cô qua mỗi năm mỗi yếu, tác động buộc cô đành phải thỏa hiệp.
"Đợi vụ án này xong, em sẽ đi". Cô rầu rĩ nói.
Tiết Sơn im lặng, trầm mặc giây lát, giơ tay nắm chặt bả vai cô.
Trưa thứ bảy, lúc Tiết Sơn đưa Đồng Đồng tới, bác sĩ thực tập đang rút ống dẫn lưu cho Trần Dật.
Động tác của cậu ta không mấy thuần thục, không nắm giữ tốt độ mạnh yếu. Trong quá trình rút dây, Trần Dật một mực cắn răng chịu đau.
Chờ cậu ta rút dây, khử trùng băng bó xong, trên trán Trần Dật đã toát mồ hôi lạnh.
Anh chàng thực tập sinh có phần luống cuống, biết thao tác của mình vừa rồi không tốt. Lúc kết thúc, cậu ta còn kiên nhẫn dặn dò các biện pháp phòng ngừa.
Khi cậu ta chuẩn bị đẩy chiếc xe điều trị ra khỏi phòng, chợt phát hiện có một bé gái đang tức giận nhìn mình lăm lăm. Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng cậu ta.
Chiếc xe điều trị rời đi, phòng bệnh khôi phục vẻ yên tĩnh.
Không còn dây và túi dẫn lưu, Trần Dật cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nén đau, vẫy tay với Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, lại đây với cô".
Con bé ngoan ngoãn đi đến, đứng bên mép giường, vươn tay, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Trần Dật.
Con bé mặc chiếc áo len màu hồng nhạt, tóc tết đuôi sam, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, rất đáng yêu.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Trần Dật mỉm cười thỏa mãn: "Ở nhà có nhớ cô không?".
Gật đầu không chút do dự.
"Bố và cô không có nhà, cháu có nghe lời cha nuôi không đấy?".
Vẫn gật đầu.
"Tuần vừa rồi cháu đi học có vui không?".
Chậm rãi lắc đầu.
"Có bạn nhỏ nào trêu chọc à?".
Lắc đầu.
"Vậy vì sao không vui?".
Con bé giơ tay, chỉ vào Trần Dật.
"Vì cô à?".
Tiếp tục gật đầu.
Tiết Sơn đi tới, xoa đầu con bé giải thích thay: "Em không có ở nhà, hôm nào đi học hay về nhà con bé cũng buồn bã".
Đồng Đồng khẽ dẩu môi, Trần Dật kéo con bé lại gần, bảo: "Lại đây ôm cô một cái nào".
Con bé ngoan ngoãn vòng tay ôm cô.
Rút ống dẫn lưu, Trần Dật xuống giường hoạt động dễ dàng hơn nhiều.
Buổi chiều, sau khi Tiết Sơn đi, cô xuống vườn hoa dưới tầng một tản bộ.
Tuy chỉ bước chậm từng bước nhỏ nhưng vết thương vẫn xé đau.
Đồng Đồng đi bên cạnh, cẩn thận nắm tay trái của cô. Trên đường hễ thấy cục đá hay chỗ vấp nào, con bé đều lay tay Trần Dật ra hiệu. Gặp người hay có xe đi qua, con bé lại giơ tay bảo vệ thắt lưng Trần Dật, y như một vệ sĩ nhỏ.
Đi một lát, Trần Dật ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa, bên cạnh là cái bóng nho nhỏ.
Trần Dật ôm Đồng Đồng, con bé khẽ tựa vào lòng cô, tỉ mẩn tránh vết thương.
Hoàng hôn dần buông, nắng chiều đỏ lửa phủ kín chân trời, đẹp rực rỡ mà tráng lệ. Rất nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh, muốn ghi chép lại khung cảnh tuyệt đẹp này.
Nắng chiều dần tản hết, đất trời phủ kín ánh sáng ảm đạm.
Đêm thu hơi lạnh, Trần Dật nắm tay con bé trở về phòng.
Bác gái giường bên đã xuất viện, người mới nhập phòng là một cô gái trẻ có mẹ vào chăm.
Nhìn Trần Dật dẫn Đồng Đồng về, mẹ cô gái cười tủm tỉm: "Cô bé này lớn lên chắc sẽ giỏi giang lắm đây. Là họ hàng của cháu phải không cháu gái?".
Bà chỉ biết Trần Dật có bạn trai, ban ngày thường tới chăm cô.
Trần Dật thoáng dừng bước, cúi đầu nhìn Đồng Đồng, thấy con bé cũng đang ngước lên nhìn mình.
Cánh cửa kính ngoài ban công không khép, gió đêm tràn vào, lướt nhẹ tóc mái của con bé.
Trần Dật mỉm cười trả lời: "Con bé là con gái của cháu đấy ạ".