Láng máng nghe tiếng rèm cửa sột soạt, Phương Thanh Dã giật mình mở mắt, thở dài một cái, vận động khớp tay khớp chân, vẻ mặt mệt mỏi đứng dậy, chống nạng bước ra ngoài phòng.
Đèn trong cửa hàng chưa tắt, là Phương Thanh Dã để thế. Tiết Sơn rón rén đi tới, trông thấy Phương Thanh Dã đứng tựa cửa, anh dừng lại, hỏi: "Đánh thức cậu à?".
Phương Thanh Dã chăm chú quan sát anh, khóe miệng giương lên, biết rõ còn cố hỏi: "Xem ra thay bóng đèn cho bác sĩ Trần hơi lâu nhỉ?".
Thấy Tiết Sơn tiễn Trần Dật mãi không về, Phương Thanh Dã đoán đã có chuyện hay ho xảy ra nên không gọi điện thúc giục. Ngược lại, là Tiết Sơn gọi cho anh ta trước. Nói đèn trong ký túc của Trần Dật bị hỏng, anh phải vào trong trấn mua chiếc bóng khác để thay cho cô, xong sẽ về.
Phương Thanh Dã hiểu ngay, vội bảo Tiết Sơn cứ từ từ, không nên nóng vội. Đồng Đồng ở đây đã có anh ta chăm sóc, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện.
Nào ngờ, sửa cái gì mà sửa một phát đến tận giờ mới về.
Tiết Sơn đi tới, sắc mặt vẫn hết sức thản nhiên, không hề lúng túng trước mấy câu chòng ghẹo của Phương Thanh Dã, chuyển hướng đề tài: "Đồng Đồng ngủ à?".
Phương Thanh Dã gật đầu: "Ngủ một lúc lâu rồi".
Con bé ríu hết mắt, đợi bố không được, lăn ra ngủ luôn trong phòng nhỏ. Phương Thanh Dã lấy chiếc giường gấp dự phòng mua mấy hôm trước, kê bên cạnh nằm nghỉ ngơi.
Nói xong, Phương Thanh Dã nhướng mày nhìn Tiết Sơn, cười hết sức xấu xa: "A Sơn, tôi đột nhiên có cảm giác, phải chăng sắp được uống rượu mừng của cậu?".
Tiết Sơn hờ hững liếc qua, không trả lời.
Phương Thanh Dã vội bắt thời cơ: "Dù sao thì tôi cảm thấy tình cảm của cậu và Trần Dật rất tốt. Cô ấy và Đồng Đồng rất hợp nhau. Tóm lại, cả hai người rất xứng lứa vừa đôi, không kết hôn thì còn chờ gì nữa?".
Tiết Sơn nghe nhưng trầm mặc không nói.
Hai chữ kết hôn đối với anh, dường như vẫn còn khoảng cách quá xa.
Trước khi Phương Thanh Dã đề cập đến chuyện này, anh quả thực chưa bao giờ suy tính đến vấn đề đó. Hay nói một cách khác, chỉ cần bản thân chưa hoàn toàn từ bỏ ma túy thì anh sẽ không bao giờ ảo vọng đến chuyện kết hôn, nhấtlà cùng với Trần Dật.
Thấy biểu hiện bất thường của Tiết Sơn, giọng điệu của Phương Thanh Dã mềm xuống, tình ý sâu xa: "A Sơn, nói thật nhé, với điều kiện như của bác sĩ Trần, số người theo đuổi chắc vơ được cả nắm. Cậu phải nghĩ cho kỹ vào, mầm non tốt như thế mà không nắm chặt lấy, về sau nhỡ đâu...".
Anh ta nín thinh, không muốn mở miệng nhắc đến giả thiết khiến người ta không vui.
Anh ta chưa nói hết, nhưng Tiết Sơn đã hiểu.
Anh vốn tưởng rằng, cả đời này mình sẽ sống trong đống bùn. Vì sự xuất hiện của Đồng Đồng, anh mới nhìn thấy mặt trời. Cũng vì sự xuất hiện của Trần Dật mà trái tim anh càng thêm khát khao hướng tới một tương lai tươi sáng.
Anh muốn mang đến cho họ một gia đình.
Cho nên bất luận thế nào, anh cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ Trần Dật. Anh tự nói với mình. Mày phải cố gắng, cố gắng thật nhiều, dốc toàn bộ sức lực, không được để họ chịu khổ, không được để họ thất vọng.
Nhưng nếu như, ngày ấy thật sự xảy ra, liệu cô ấy có quyết định buông tay?
Tiết Sơn nghĩ, cho dù Trần Dật muốn làm gì đi nữa, anh cũng sẽ tôn trọng cô.
Vì Trần Dật vốn xứng đáng được yêu thương chiều chuộng bởi một người khác tốt hơn.
Đêm tối tĩnh lặng càng thêm dày đặc. Im lặng hồi lâu, Tiết Sơn nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi".
Ánh nắng chiếu vào phòng, Trần Dật tỉnh giấc trong ánh sáng êm dịu.
Cơ thể đau âm ỉ, bên gối dường như vẫn còn lưu mùi hương của Tiết Sơn, xua mãi không hết. Toàn thân không còn sức lực, cô từ từ đứng dậy, bắt đầu công việc của ngày mới.
Xế chiều, Tiết Sơn đến uống thuốc. Phòng khám methadone ngày hôm nay tiếp tổng cộng năm bệnh nhân. "Buôn bán" ảm đạm khiến tâm trạng bác sĩ càng thêm u ám.
Giữa giờ cơm chiều, Trần Dật cởi áo khoác trắng đi ra ngoài, thấy Tiết Sơn đứng chờ bên đường như mọi khi. Điểm khác biệt duy nhất chính là, trong tay anh hôm nay mang theo một chiếc cặp lồng giữ nhiệt vỏ bạc.Trần Dật rửa tay trong nhà vệ sinh xong đi ra. Tiết Sơn nhấc từng tầng cặp lồng, sắp lần lượt lên bàn. Chắc sợ làm bẩn bàn, không biết anh tìm đâu tờ báo lót xuống dưới.
Trần Dật đi đến, nhìn thức ăn trên bàn: Có món khoai tây sợi trộn ớt ngâm, mộc nhĩ xào thịt và canh cải.
Mấy món ăn vô cùng đơn giản, bình thường nhưng dậy mùi khiến người ta chỉ muốn thưởng thức luôn.
Trần Dật mỉm cười với anh, ngồi xuống động đũa.
Cô nếm thử khoai tây sợi trước. Có chút mùi vị ớt ngâm, thơm giòn ngon miệng, khai vị rất tốt, cô gắp liền mấy đũa.
Tiết Sơn kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh Trần Dật, cứ như vậy nhìn cô ăn.
Nhìn một hồi, Trần Dật ngước lên, hỏi: "Nghĩ sao mà mang cơm cho em vậy?".
Tiết Sơn không chần chừ, trả lời ngay: "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ".
Trần Dật cười: "Không sạch thì em cũng ăn bao lâu rồi. Trước kia sao không thấy anh nói thế".
Tiết Sơn nhìn Trần Dật, sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: "Anh mua cặp lồng giữ nhiệt từ đầu tuần, nhưng mấy hôm vừa rồi bận quá, em lại nghỉ làm nên không...".
Trần Dật bật cười; "Anh nghiêm túc vậy làm gì".
Cô nói thêm: "Lần sau anh đừng làm nhiều món thế này, ăn không hết lãng phí".
Trần Dật chầm chậm nhai nuốt, mấy sợi tóc ngắn trên trán bỗng rớt xuống cả đám, chính cô không để ý đến. Tiết Sơn vươn tay vén ra sau tai giúp cô, giọng nhỏ nhẹ như trách cứ: "Tại em ăn ít quá".
Cô ăn xong, uống thêm chút nước canh, ngước mắt nhìn anh, thoáng mỉm cười, xúc động: "Tiết Sơn, sao em cảm thấy đôi lúc anh đối xử với em như một đứa con gái. Suốt ngày lo em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn sợ em đi đường ban đêm gặp nguy hiểm".
Nói xong, cô tự thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Tiết Sơn im lặng nhìn cô, khóe môi giương cao.
Ăn cơm xong, di động Tiết Sơn vang lên. Nét mặt anh sau khi nhìn số điện thoại dần dần lạnh đi.
Trần Dật phát giác được, thầm quan sát phản ứng của anh.
Tiết Sơn cầm di động ra ngoài nghe, Trần Dật thu dọn đồ ăn, mang ra vòi nước trước cửa để rửa.
Tiếng nước chảy rào rào, ở khoảnh rừng nhỏ cách đó không xa, Tiết Sơn đứng thẳng, đưa lưng về phía cô, chăm chú nghe điện thoại, sắc mặt nghiêm túc.
Mỗi lần liên quan tới Cát Gia, anh đều thế.
Bên cạnh, tiếng động cửa truyền tới. Trần Dật quay đầu nhìn, là đồng nghiệp hàng xóm tan làm về ký túc, đang cầm chìa khóa mở cửa, thi thoảng quan sát Tiết Sơn.
Bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Trần Dật, hàng xóm không mặn không nhạt mỉm cười. Trần Dật gật đầu, hai người xem như chào hỏi.
Rửa xong bình giữ nhiệt, Tiết Sơn cũng đã quay lại. Anh vừa vào cửa liền đụng phải cái nhìn của Trần Dật.
Tiết Sơn đi đến trước mặt Trần Dật, nắm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay dày rộng của mình.
"Sao rồi?". Cô không nhịn được, khẽ hỏi: "Anh vẫn làm việc giúp Cát Gia đúng không?".
Mày đúng là lạ, ngoài miệng thì nói sẵn sàng hiểu và tiếp nhận nhưng trong lòng lại luôn có một cái nút, nỗi lo lắng không ngừng dâng lên, không cách nào tiêu tan.
"Tiết Sơn". Cô gọi anh, giọng nhẹ bẫng: "Em không muốn anh làm chuyện nguy hiểm".
Trần Dật muốn, cô nên cố chấp một chút, ích kỷ một chút, buộc chặt người đàn ông này bên mình, đừng để anh ấy gặp trắc trở, đưa thân vào chốn hiểm nguy.
Tiết Sơn nhìn cô, trái tim như bị một chiếc kim mỏng đâm thủng, đau buốt.
"Em phải tin anh, Trần Dật, em phải tin anh. Anh thật sự không làm, cũng không đụng vào thứ đó nữa".
Như cam đoan, như hứa hẹn.
Tâm trạng thoáng chốc trở nên thoải mái, nhưng Trần Dật không sao thấy vui được nữa.
Im lặng một lát, cô bỗng nhiên gỡ bỏ hết giận dỗi, lúng túng xin lỗi: "Em xin lỗi".
Tiết Sơn ngạc nhiên: "...Xin lỗi?". Rõ ràng cô không làm gì sai mà.
Trần Dật lặng lẽ nhìn anh: "Tại em hơi lo lắng".
Cô thở hắt ra, nói tiếp: "Em đã lên kế hoạch thật hoàn hảo cho hai chúng ta. Cho dù vất vả thế nào đi chăng nữa em cũng không sợ. Em chỉ sợ một điều, sau khi có được mọi thứ, anh lại không có ở đây".
Ánh mắt cô không di chuyển, nói khẽ: "Anh hiểu không?".
Hiểu, sao không hiểu chứ?
Anh sống ba mươi hai năm trên đời, trước khi gặp Trần Dật, dường như mọi thứ đều là sống vì người khác.
Ngày bé ham chơi là để đền bù khiếm khuyết của Tiết Hải. Sau khi trưởng thành thì nhập ngũ, là vì hoàn thành ước nguyện của Tiết Hải. Thậm chí, trong quân đội, anh có nhiều cơ hội thăng cấp nhưng bắt buộc phải xuất ngũ trở về, cũng là để kiếm tiền mua nhà cho Tiết Hải lấy vợ.
Chuyện quyết định cai nghiện, cũng là vì Đồng Đồng, không phải vì anh.
Tất nhiên, chưa có một ai hỏi anh rằng; "Tiết Sơn, cậu muốn làm gì nhất? Mong muốn của cậu là gì?".
Giờ đây, rốt cuộc anh cũng đã có thể sống vì mình, vì tương lai của anh và Trần Dật, không chút nuối tiếc, dốc sức đoạt lấy dù chỉ một lần.
Anh làm thế nào để chọn cùng một con đường đi đây?
Thời gian im lặng trôi qua, hai người nhìn nhau thật lâu, Tiết Sơn gật đầu: "Anh hiểu, anh hiểu hết, Trần Dật".
Anh ôm cô vào trong lòng, muốn cố gắng mang tới cho cô mọi thứ. Nhưng thật khéo, anh lại không thể cho cô bất cứ thứ gì.
Đặt cằm lên hõm vai anh, Trần Dật nói: "Tiết Sơn, em phải đi làm".
Anh buông cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
"Trần Dật".
"Dạ?".
"Em muốn kết hôn chưa?".
Trần Dật sửng sốt, ánh mắt điềm tĩnh, hỏi: "Tiết Sơn, anh đang cầu hôn đấy à?".
Câu nói thốt ra trong lúc vô thức, nôn nóng, dĩ nhiên khiến đối phương "hiểu lầm".
Tiết Sơn muốn giải thích nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trần Dật đã nói: "Nếu kết hôn với anh thì em đồng ý".
Tim đập chậm mất một nhịp, Tiết Sơn ngừng thở.
Bóng dáng Trần Dật lúc mờ, lúc tỏ, giọng cô như vang lên từ chân trời rất xa, hoặc từ đáy lòng truyền đến.
Trần Dật nói: "Em đồng ý, nhưng không phải lúc này".