Lục Tranh cất bước, Thích Giai suy nghĩ thật lâu vẫn là quyết định phải đem chuyện này nói cho Lâm Tiêu Mặc, cô giản lược kể lại quá trình quen biết Lục Tranh, cũng đem chuyện Lục Tranh theo đuổi cô nói cho anh nghe. Lâm Tiêu Mặc nghe xong thì lặng im, một lát mới nói với cô, “Giúp chú quan trọng hơn, nợ anh ta, anh sẽ nghĩ cách trả.”
Thích Giai vui vẻ nâng lên khoé môi, mỉm cười nói được. Tâm niệm: Thì ra thứ gọi là cảm giác an toàn chính là vô luận gặp phải khó khăn gì người kia cũng sẽ nói với mình, “Đừng sợ, có anh.” Xem như trời có sập xuống thì anh cũng sẽ nâng giùm cô.
Hai người bác có thể chủ động chấp nhận cấy ghép gan khiến ba mẹ cô trăm suy nghĩ vẫn không giải được, hỏi đến nỗi Thích Giai phải nói ra chuyện Lục Tranh giúp đỡ, Thích Lê Minh hiểu rõ tính nết chị em mình, nghiêm khắc nói với con gái, “Nợ tiền trả được, nợ tình khó trả, ba cũng không muốn con vì ba mà cùng anh ta dây dưa không rõ làm chuyện có lỗi với Tiểu Lâm.”
“Ba, ba đừng suy nghĩ lung tung, con và anh ta không có gì.” Thích Giai nhíu chặt mày, nửa thật nửa giả nói với ba cô, “Anh ta giúp con bất quá là để trả ân tình, trước kia anh ta từng gặp khó khăn lớn, là con giúp anh ta thu xếp.”
“Ba thấy không đơn giản như vậy, ba con bị hỏng là gan chứ không phải đầu óc.” Thích ba nhìn chằm chằm con gái, màu mắt thâm trầm, “Giai Giai, tâm nguyện lớn nhất của ba chính là hy vọng con được hạnh phúc. Tiểu Lâm là chàng trai tốt, đem con giao cho cậu ấy thì ba yên tâm. Đời người có thể gặp được một người yêu mình, hiểu mình là không dễ dàng, con nhất định phải biết quý trọng.”
“Ba, con biết rồi.” Thích Giai nắm chặt tay ba cô, nghiêm túc hứa hẹn, “Ba yên tâm, con nhất định sẽ quý trọng anh ấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Thích ba vỗ về tay con gái, cười thư thái.
Trải qua giai đoạn kiểm tra độ tương xứng, trong hai chị em chỉ có gan của cô út mới thích hợp để cấy ghép, mà được “cám dỗ” thật lớn, thái độ hai người cũng thay đổi độ. Đang chờ đợi ở trung tâm phê duyệt cấy ghép bộ phận, hai người cơ hồ đều dành toàn bộ thời gian canh giữ ở trước giường Thích Lê Minh, cùng ông ôn lại vài chuyện thú vị trước đây, tán gẫu về mấy bằng hữu quen thuộc… Tuy trong lòng hai bà hết thảy đều “nhìn về tiền” nhưng nhìn thấy bộ dáng ba cô vui vẻ, Thích Giai lại một lần nữa cảm kích Lục Tranh giúp đỡ.
Nhưng mà họ trăm lần không nghĩ tới chính là hồ sơ bộ phận cấy ghép với thân thể Thích Lê Minh bị trung tâm phê duyệt trả lại, nguyên nhân là người quyên gan không phù hợp tiêu chuẩn cấy ghép. Thì ra dựa theo điều kiện cấy ghép, gan người quyên tặng phải đạt tới % tổng thể trọng mới có thể thực hiện cấy ghép hiệu quả, mà trung tâm cho rằng thể trọng của cô út quá nhẹ, sau khi quyên tặng vô cùng có khả năng xuất hiện chứng tổng hợp tiểu gan, đối với sinh mệnh của bà có sức uy hiếp.
“Bác sĩ, không có biện pháp khác sao? Thí dụ như bác tôi tăng trọng hoặc là ba tôi giảm béo?” Thích Giai nắm lấy tay bác sĩ hỏi.
Mã giáo sư vỗ vỗ cánh tay Thích Giai, “Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng trung tâm cấy ghép đánh giá không chỉ là lo lắng từ thể trọng, gan người quyên tặng thiên nhỏ, mà gan của ba cô thiên về lớn, độ ăn khớp của hai người, hiệu quả giải phẫu, mức độ phiêu lưu đều cần phải suy xét.”
“Hơn nữa, cho dù bác cô khẳng định chấp nhận mạo hiểm quyên tặng, thì người nhà của bà ấy có đồng ý không? Còn có ba cô có thể nhận không? Kỹ thuật phục hồi tâm lý cũng là điều chúng tôi phải lo lắng.” Mã giáo sư bình tĩnh phân tích.
“Tôi biết, nhưng mà…” Nhưng cô không thể chấp nhận được, cô không hiểu sao ông trời rõ ràng cho họ hy vọng, vì sao vừa cho đã muốn thu hồi lại, chẳng lẽ đúng như lời ba cô nói, số mạng đã được định trước?
“Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ xuất hiện người quyên gan thích hợp.” Mã giáo sư an ủi.
Chờ đợi? Đối với người bệnh ung thư mà nói hy vọng từ người lạ.
Thích Giai đem kết quả thẩm định nói cho ba mẹ, ba cô bình tĩnh như dự kiến của cô, nhưng mẹ cô thần sắc lại thoải mái làm cho cô thấy khó hiểu, thừa dịp ba cô đi kiểm tra, hỏi, “Mẹ, mẹ một chút cũng không thất vọng sao?”
Mẹ cô cười chua chát, “Có một chút. Bất quá mẹ cảm thấy như vậy có lẽ rất tốt.”
“Vì sao?”
Bà quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay đáp trên gương mặt mịn màng của cô, “Giai Giai, con có biết các bà ấy vì cái gì dám liều chết đến quyên gan không?”
“Lục Tranh cho họ có lợi.” Cô nói sự thật.
“Vậy con có biết, anh ta cho bao nhiêu không?” Thích mẹ lại hỏi.
Thích Giai lắc đầu.
“Lục Tranh cùng họ ký hiệp nghị, nếu có thể tự nguyện đến quyên gan, mặc kệ có thích hợp hay không đều sẽ cho họ vạn. Mà người được kiểm tra thích hợp, nhận được vạn tiền mặt, một biệt thự ở thành phố C, nhà kho, gian cửa hàng, mặt khác còn giúp con cái của họ bố trí công việc ở thành phố C…”
Thích Giai giật mình há miệng, cô sớm đoán được Lục Tranh nhất định mua chuộc rất lớn, nhưng cô không nghĩ tới mồi câu này lại lớn như vậy, mấy thứ này tính giá trị hơn năm nghìn vạn, là người sao không thể động tâm chứ? Khó trách cô út khi biết mình không phù hợp điều kiện quyên tặng thì gào khóc, bác sĩ ở đây còn tưởng rằng bà ta rất thương anh trai, thì ra bà là vì chính mình mất cơ hội trở thành phú bà nên cực kỳ bi ai.
Bất quá Thích Giai tò mò mẹ cô sao lại biết được rõ ràng như vậy, dựa theo thủ pháp làm việc của Lục Tranh, hẳn là sẽ yêu cầu hai bác giữ bí mật tuyệt đối, “Mẹ, mẹ làm thế nào biết được?”
Thích mẹ cười cười, “Ngày đó trong lúc vô ý mẹ nghe được bác hai và cô út con ở hành lang nói chuyện phiếm.”
“Em thì tốt rồi, lập tức biến thành phú ông.” Bác hai chua xót nói.
“Chị hai, em đây chính là dùng mạng để đổi đó! Tuy bác sĩ nói hiến gan không có ảnh hưởng gì, về sau còn có thể mọc lại, nhưng ai biết được có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn không, nói không chừng có di chứng, đến lúc đó kéo theo cơ thể bệnh tật, nửa đời sau liền chịu tội.”
“Ai.” Bác hai thở dài, “Chị nếu điều kiện phù hợp, đừng nói di chứng, có chết trên bàn giải phẫu cũng không sao cả, coi như là để phúc cho con cháu.”
Bác hai nói xong, lại ca thán bản thân từ nhỏ vận khí đã không tốt, chuyện tốt như vậy cũng không rơi trên người bà, nói nói bỗng nhiên liền đề cập đến Lục Tranh, “Em tư, em có nghĩ ông chủ Lục kia có ý tứ với Thích Giai không? Bằng không sao lại đồng ý lấy nhiều tiền như vậy đi cứu ba nó.”
“Đây còn phải đoán sao, khẳng định là đúng.” Cô út đưa cho bác hai một cái nhìn xem thường, “Nói không chừng Thích Giai được anh ta bao.”
“Không phải đâu.” Bác hai lập tức phủ định, “Nếu họ có quan hệ, ông chủ Lục làm gì phải không cho chúng ta nói với Thích Giai, cơ hội biểu hiện tốt như vậy cũng không cần, trừ phi đầu óc cậu ta có bệnh.”
“Ai biết được a? Nói không chừng chính là đầu óc có bệnh.” Cô út cười khinh bỉ, “Bất quá phải nói đầu óc cậu ta cũng rất thông minh, chị xem điều kiện cậu ta đề ra, tiền mặt, nơi ở, cửa hàng còn có công tác của mấy đứa nhỏ, giống như lấy điện thoại xào thức ăn.”
“Có thể không phải sao.” Bác hai hùa theo, “Anh rể và hai đứa cháu em ngay từ đầu cũng không đồng ý chị hiến tặng, kết quả sau khi nghe được điều kiện cậu ta đưa ra liền lập tức khuyên chị tới.”
“ vạn là nhiều, bất quá miệng ăn núi lở cũng không bao lâu sẽ ăn hết.” Cô út cảm khái nói, “Nhưng một biệt thự ở thành phố C, còn có bốn cửa hàng mặt tiền thì không a, sau này còn có thể có thu nhập.”
“Đúng vậy, cậu ta không phải nói có thể đem người nhà của em đều an bài đến công ty bạn của cậu ta đi làm sao.” Bác hai nói xong, lại ca thán thời vận không tốt, “Em được, còn chị không có may mắn đó, chỉ lấy được vạn.”
“Ha ha, vạn cũng tốt.” Cô út kéo tay chị xuống, cũng ra vẻ nghĩa khí nói, “Nếu cần thiết sau này chị cứ tới buôn bán ở thành phố C, cùng lắm thì cửa hàng mặt tiền của em cho chị thuê rẻ chút…”
Thích mẹ đứng ở cửa cầu thang nghe được thanh âm hai người càng ngày càng xa, tâm lại càng ngày càng nặng, bà tin tưởng Thích Giai tuyệt đối không phải ngoại tình với Lục Tranh, nhưng Lục Tranh này có thể dùng nhiều tiền như vậy để giúp con gái, bà không dám chắc chắn cậu ta không có ý đồ đối với Thích Giai, nhưng ít ra có thể khẳng định cậu ta rất thích con gái bà. Bây giờ cậu ta nói không có yêu cầu gì, nhưng giả sử về sau cậu ta đổi ý, hoặc dùng chuyện này để đòi hỏi gì đó, vậy bảo Thích Giai làm sao đáp trả ân tình này? Nhưng mà nghĩ đến người chồng đang dần dần khô héo trên giường bệnh, bà lại ích kỷ, quyết định đem chuyện này lắng xuống, giả vờ câm điếc không biết gì.
Nhưng mấy ngày này ba luôn trong trạng thái rối rắm dằn vặt, khi biết được gan của em gái chồng bà không phù hợp điều kiện hiến tặng thì trái lại bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra ông trời vẫn không muốn bọn họ làm hỏng chuyện của con gái.
“Giai Giai, mẹ nghĩ thông rồi, nếu ba con đợi không được gan thích hợp thì đó là số mệnh của ông, chúng ta có thể làm chính là giúp ông giữ trạng thái thanh thản ổn định.” Thích mẹ lấy tay lau đi nước mắt trên mặt con gái bà, “Mẹ cũng như ba con, tâm nguyện duy nhất chính là con tìm được một nơi tốt, nhìn thấy con và Tiểu Lâm lại bên nhau, chúng ta cũng yên tâm.”
“Mẹ…” Thích Giai dán mặt vào lòng bàn tay mẹ, nghẹn ngào nói, “Con chỉ muốn ba con có thể sống lâu thêm vài năm, ít nhất đến khi thấy con kết hôn sinh con.”
“Nha đầu ngốc, mẹ cũng muốn…” Thích mẹ đưa tay lau nước mắt, “Bất quá, hết thảy đều đã được định trước, cho dù đợi không được, chỉ cần con hạnh phúc, ba con cũng sẽ an tâm.”
Vì không tìm thấy lá gan thích hợp, hoá trị tiến vào giai đoạn thứ hai, thân thể Thích ba được hoá trị bị hoá chất tàn phá ngày càng kém, tóc dần rụng sạch, thời điểm tác dụng phụ lớn, ông đau đến cuộn mình lại, Thích Giai bất lực, chỉ có thể khoanh tay đứng một bên nhìn ba đau đớn, thường khi ông kết thúc cơn đau, cô liền trốn trong phòng vệ sinh hoặc hành lang khóc lớn một hồi.
Làm cho người khác tuyệt vọng chính là cho dù gặp đau đớn quá mức như thế, bệnh tình của Thích Lê Minh vẫn chưa được khống chế, bác sĩ nói với họ hai kì hoá trị hiệu quả cũng không lý tưởng, hơn nữa tế bào ung thư có dấu hiệu khuếch tán, ở bộ phận dạ dày cũng có bóng mờ. Thích ba sức khoẻ ngày càng gầy yếu, lượng cơm ăn được ngày càng ít, thời gian mỗi ngày hoạt động cũng ngắn lại, thân thể ông ngày càng dễ mỏi mệt, bình thường khi cùng họ nói chuyện, nói một hồi liền ngủ mất.
Thích Giai mỗi ngày đều nói điện thoại với Lâm Tiêu Mặc, sẽ báo về bệnh tình của ba, mà anh cũng càng chăm chỉ đến thành phố C, vốn là một tháng một lần biến thành nửa tháng một lần, cuối cùng trở thành một tuần một lần, mỗi lần đều phải đợi chừng ba ngày mới bằng lòng rời đi.
Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, Thích Giai đau lòng khuyên anh đừng bôn ba tới lui, Lâm Tiêu Mặc chỉ dịu dàng xoa tóc cô, “Đừng đuổi anh, anh muốn giúp em, cũng muốn giúp chú.”
Giang Thừa Vũ và Lục Tranh cũng đã tới rất nhiều lần, ba mẹ ngay từ đầu có chút không được tự nhiên, nhưng người ta có hảo tâm, dần dần họ cũng ngầm đồng ý, còn dặn dò Thích Giai phải chú ý đúng mực, đừng để hai người hiểu lầm.
Cũng không biết là ăn ý hay hai người cố ý kiêng dè, hai người đến đây nhiều lần như vậy nhưng một lần cũng không gặp qua Lâm Tiêu Mặc. Bất quá xác suất chuyện này là rất kỳ diệu, vốn cố định mỗi thứ sáu Lâm Tiêu Mặc tới nhưng bởi vì đi công tác ở Trùng Khánh nên cố ý vội tới đây, vừa vặn chạm mặt Lục Tranh trong phòng bệnh.
Thích Giai và ba mẹ rất khó xử, nhưng hai người đàn ông chỉ ngẩn ra một cái chớp mắt liền trở lại thần sắc bình thường, Lâm Tiêu Mặc đi thẳng vào, hướng Lục Tranh gật đầu, xem như chào hỏi.
“Chú, hôm nay tinh thần hình như rất tốt.” Lâm Tiêu Mặc đưa áo khoác trên tay cho Thích Giai, động tác thành thạo tự nhiên, giống như vợ chồng lâu năm.
“Tiểu Lâm đến rồi, Giai Giai không phải nói con thứ sáu mới đến sao? Ăn cơm chưa?” Thích ba thập phần nhiệt tình, cũng tuỳ ý phất tay với Lâm Tiêu Mặc, ý bảo anh đến ngồi bên cạnh. Thích Lê Minh trong lòng nghĩ đơn giản, đó chính là phải kiên quyết đứng bên Lâm Tiêu Mặc, hỗ trợ doạ lui “tình địch”.
“Cháu ở Trùng Khánh công tác, liền tới đây sớm một chút.” Lâm Tiêu Mặc thuận theo ngồi xuống, “Gần đây cảm thấy thế nào? Lần trước chú nói dạ dày không thoải mái, bây giờ có tốt lên chút nào không?”
“Mã giáo sư thay đổi hai loại thuốc, có nói qua dạ dày bị thương tổn một chút.” Thích mẹ tự động tiếp lời.
“Cháu lần này có mang theo chút dược thảo dưỡng dạ dày, là bác sĩ trung y của ông ngoại ở Hàng Châu đưa cho, tối nay hỏi thử Mã giáo sư xem có thể sử dụng không?”
“Lại làm phiền ông ngoại cháu…”
…
Thích Giai liếc mắt nhìn ba người nhiệt tình tán gẫu trước giường, hướng đến Lục Tranh bị vắng vẻ một bên cười cười xin lỗi. Lục Tranh đáp lại cô một nụ cười lơ đểnh, tầm mắt chuyển hướng Thích ba Thích mẹ, lễ phép nói, “Chú, dì, cháu còn có việc đi trước. Chú, lần sau cháu lại đến thăm chú.”
“Ừ.” Thích ba gật đầu, có chút suy nghĩ nói, “Tôi không sao, Lục tiên sinh không cần phải chạy tới chạy lui, rất phiền toái.”
Lục Tranh không khách khí với Thích ba nữa, cười nói, “Được rồi, cháu đi trước.”
“Tôi tiễn anh.” Thích Giai chủ động nói.
Lục Tranh còn chưa kịp trả lời, Lâm Tiêu Mặc ở trước giường phút chốc đứng lên, nắm áo khoác đi về phía trước hai bước, ung dung thản nhiên đem Thích Giai che ở phía sau, chậm rãi nói, “Hay là để tôi tiễn.”
Nhìn theo hai người trước sau rời đi, Thích Giai và ba mẹ nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Thích mẹ nhịn không được hỏi, “Không có việc gì chứ?”
“Chắc là không.” Thích Giai cũng không dám khẳng định.
“Nếu không, con cũng đi xuống xem sao.” Thích mẹ đề nghị.
Thích Giai suy nghĩ một lát, lắc đầu. Cô tin tưởng Lâm Tiêu Mặc, cũng tin tưởng Lục Tranh. Bất quá rõ ràng tin tưởng của cô là quá sớm. Mắt thấy hai người đi xuống hơn nửa giờ, Lâm Tiêu Mặc còn chưa quay lại, Thích Giai vội vàng gọi điện cho anh, “Anh không có việc gì chứ? Sao còn chưa đi lên?”
“Bảo bối, anh có chút chuyện, buổi tối không cần chờ anh ăn cơm.”
Thích Giai vừa định hỏi vì sao, Lâm Tiêu Mặc liền cắt đứt điện thoại. Cô lo lắng, vội vàng chạy đến dưới lầu đi tìm người, nhưng trong bệnh viện tìm cũng không thấy bóng dáng hai người, chờ đến khi cô gọi điện thoại tiếp thì điện thoại Lâm Tiêu Mặc không ai nghe máy, cả Lục Tranh cũng không. Cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cũng không dám nói với ba mẹ, đành phải qua loa chuẩn bị hai phần cơm lưu lại cho mẹ trực đêm, bản thân quay về nhà thuê.
Tắm rửa xong, cô thấp thỏm bất an nằm trên giường chờ Lâm Tiêu Mặc, trong đầu vừa tưởng tượng trường hợp anh và Lục Tranh đánh nhau, vừa thuyết phục chính mình, họ cũng không phải người dễ xúc động, sẽ không gây ra chuyện như vậy, suy nghĩ lung tung một hồi lại mơ màng ngủ quên.
Nghe tiếng đập cửa thùng thùng, Thích Giai bỗng dưng mở to mắt, ngay cả giày cũng chưa kịp mang liền chạy đến phòng khách, mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc khoác áo khoác trên tay ở trước cửa, trên người mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống rượu?” Cô đưa tay nhận lấy áo khoác của anh, lại bị anh nắm lấy, mạnh mẽ kéo vào trong ngực,bạc môi khêu gợi không hề báo động trước mà dán lên, mềm mềm, lành lạnh, mang theo hương rượu đỏ và khí lạnh bên ngoài.
Thích Giai trong nháy mắt ngây người, vừa muốn đẩy anh ra, đầu lưỡi linh hoạt kia liền khéo léo tiến vào miệng cô, tinh tế ngọt ngào đảo qua đầu lưỡi cô, mãi đến khi cô phát ra tiếng ưm mị hoặc, anh mới bám trụ môi dưới của cô, nhẹ nhàng cắn một chút, chưa có dự tính rút khỏi.
Ngón tay nâng cằm cô lên, Lâm Tiêu Mặc khẽ liếm môi dưới, ngữ khí mờ ám nói, “Vị bạc hà.”
Bạc hà? Thích Giai khẽ giật mình, phản ứng lại anh đề cập đến chính là mùi thơm của kem đánh răng trong miệng mình, mặt nhanh chóng đỏ hồng. Cô e thẹn đẩy anh một phen, mắng, “Lưu manh.”
Trên mặt Lâm Tiêc Mặc tươi cười càng tà ác, trong miệng tựa hồ còn lưu lại hương vị của cô, Thích Giai bị anh nhìn chằm chú mặt càng đỏ hơn, trong lòng dần nảy lên một cảm giác khó nhịn, ngượng ngùng đến nỗi cô lập tức xoay người, tính quay về phòng để tỉnh táo lại.
Phía sau truyền đến âm thanh của bị đóng. Thích Giai theo bản năng quay đầu lại, còn chưa thấy rõ tình huống, bên hông đã căng thẳng, bàn tay nóng bỏng chặt chẽ bắt được cô, hơi thở ấm nóng dần dần áp sát, cô còn chưa hoàn hồn, đã bị anh ôm lại đặt trên cửa, nụ hôn cuồng nhiệt đánh úp lại. Mỗi lần đều không giống nhau, nụ hôn lần này mang theo ý xâm lược, sau khi cướp đoạt môi lưỡi, anh lại bắt đầu gặm cắn cổ cô…
Anh rất quen thuộc cơ thể cô, chỉ chọn những cô cô mẫn cảm nhất mà hạ, Thích Giai chống cự ngày càng yếu, cuối cùng chỉ có thể đưa tay nhỏ bé run run, bất lực bám vào bả vai rộng lớn của anh, tuỳ ý khi anh sắp đặt, khi môi anh ngừng lại thở hổn hển, khi anh tiến vào lại yêu chiều gọi tên cô, khi anh ra lệnh, chỉ cúi đầu nhìn anh lần lượt tiến vào, cuối cùng trong va chạm mãnh liệt gọi tên anh, một lần lại một lần nói, “Em yêu anh.”