Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em

chương 74: phần kết (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chị Tri Viện, chị Tri Viện?”

Lý Tri Viện hiếm khi ngủ được một lúc trên xe, nghe thấy có người gọi thì mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính, phát hiện vẫn chưa tới bệnh viện nên hỏi với giọng lười nhác:

“Sao vậy?”

Vì ngày mai cô ta là MC tiềm năng của tiết mục này nên trong đài đương nhiên sẽ tổ chức một ekip cho cô ta, bây giờ tuy là đến bệnh viện bàn chuyện nhưng trong xe cũng có ba người ngồi cùng cô ta.

Trong đó có một người vừa xem xong livestream, mở lại cho cô ta xem rồi nói:

“Chị bảo em để ý đến động hướng của dư luận, em nhìn thấy chương trình này, ba phút trước Nhan Cửu vừa kết thúc phát sóng trực tiếp, trong đó cô ấy nói như vậy liệu có ảnh hưởng tới chuyện này của chúng ta không?”

Lý Tri Viện lập tức có tinh thần, ngồi thẳng dậy, lật quần áo đang đắp trên người ra đặt xuống ghế sau, nhận lấy điện thoại, tập trung tinh thần lắng nghe.

“À, không sao.”

Lý Tri Viện nghe xong cảm thấy yên lòng, câu trả lời này chẳng có chút sức mạnh nào đối với chuyện của họ, nhiều nhất cũng coi là sự đồng cảm dưới góc độ người yêu mà thôi, công chúng vẫn rất máu lạnh, sau khi xảy ra chuyện thì đa phần sẽ không lựa chọn tin tưởng lời nói của những người gần gũi với đương sự.

Hơn nữa, ban nãy cô ta đã gọi điện đến bệnh viện, không ngờ họ lại chấp nhận cho cô ta đến bàn chuyện một cách nhanh chóng vui vẻ như vậy, xem ra bây giờ kết cuộc đã định, những lời thật lòng của Nhan Cửu dù khiến người ta cảm động đến mức nào thì có lẽ cũng không giúp ích gì được.

Cô ta nghĩ thầm như vậy.

Đúng rồi, nếu bây giờ kế hoạch đã sắp sửa thành công, cô cũng phải chắc chắn những người khác trong chương trình ngày mai đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thế là bảo trợ lý Tiểu Trương gọi cho Tưởng Tiểu Minh.

Vốn định bảo cô bé chăm chút cho bản thân một tí, dù sao ngày mai lên chương trình, cùng lắm thì lại quẹt thẻ của cô ta để đi mua quần áo thôi.

Nhưng gọi điện mãi mà cô bé không nghe máy, Tiểu Trương cũng thử thêm một lần, hàng lông mày cau lại, nhìn Lý Tri Viện:

“Chị Tri Viện, cô bé không nghe máy.”

Lý Tri Viện nghĩ có lẽ cô bé đang ngủ nướng, quãng thời gian này ăn uống tiêu tiền của cô ta, Tưởng Tiểu Minh đã mập mạp hẳn lên, cũng trở nên lười biếng, nếu không phải do cô ta còn cần đến thì đã đuổi con rận hút máu này đi từ lâu rồi.

Cô ta thầm lườm nguýt trong bụng, lấy điện thoại của mình ra gọi thẳng đến phòng khách sạn của Tưởng Tiểu Minh, cũng không ai nghe máy.

“Lại đi đâu rồi nhỉ?”

Lý Tri Viện nhíu mày, đang định gọi lại thì nghe Tiểu Trương bảo:

“Này này, chị Tri Viện ơi, cô bé gọi lại rồi.”

Lý Tri Viện cầm lấy điện thoại, lúc nghe máy thì cố kìm nén sự khó chịu, hỏi:

“Đi đâu thế? Tại sao không nghe máy… ồ, đi toilet à, không sao, chỉ hỏi em đang làm gì thôi, bảo em ngày mai ghi hình nên chuẩn bị trước, ừ… không sao… tạm biệt.”Kết thúc cuộc gọi xong, tâm trạng Lý Tri Viện lại không bực bội như ban nãy nữa, chuyện của Tưởng Tiểu Minh xem như cũng đã nhắc nhở cô ta rằng đại chiến sắp đến gần, tốt nhất phải đảm bảo mọi thứ không xảy ra sơ sót gì.

Thế là cô ta lập tức gõ một đoạn tin nhắn, nhắn cho một số được đặt tên là “quan trọng” trong điện thoại.

Người trong xe đều nhận ra Lý Tri Viện trở nên căng thẳng, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên môi, ánh mắt tuy nhìn cảnh ngoài kia nhưng tinh thần lại không thả lỏng tí nào.

Sau quãng thời gian chờ tín hiệu đèn xanh đèn đỏ, bên kia trả lời.

Lý Tri Viện vội vàng mở ra đọc, trên môi nở một nụ cười, sau đó hỏi:

“Chúng ta còn bao lâu mới tới?”

“Bây giờ có hơi tắc đường, có lẽ khoảng 30 phút nữa. Chị Tri Viện có cần nghỉ ngơi không? Tôi mang quần áo đến cho chị?”

“Không cần,” Lý Tri Viện cười, đôi môi cong lên rồi nói:

“Cảnh quan trọng sắp tới, không thể trang điểm được.”

……

Một đoàn người cuối cùng cũng tới nơi, vừa xuống xe đã thấy đằng xa vẫn đang tập trung các phóng viên chờ Triệu Tế Thành ra ngoài, Lý Tri Viện mỉm cười, trong ánh mắt lại thấp thoáng vẻ khinh bỉ. Bây giờ còn chờ ở cửa chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay, rồi quay lại nói với ba người trẻ tuổi đang định đi theo:

“Mọi người cứ chờ ở đây đã, đợi tôi thông báo.”

Ba người kia đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, dù sao bây giờ gió trong đài đã nghiêng về phía cô ta rồi, nếu việc ghi hình tiết mục ngày mai tất cả đều thuận lợi, cô ta sẽ trở thành ứng cử viên nặng ký cho chức trưởng phòng kỳ tới.

Lý Tri Viện đã đổi sang bộ quần áo hoàn toàn khác trước, không cầm theo máy ảnh, cũng không cầm micro, xách túi tài liệu nhẹ nhàng bước vào cổng chính của bệnh viện, nhưng cô ta không đi xuyên qua đến văn phòng bệnh viện phía sau, mà chọn chờ thang máy lên tầng 6.

Sau khi ra khỏi thang máy, nhìn trái ngó phải rồi, cô tìm đến phòng 604.

Trên màn hình ghi tên những bệnh nhân đến khám hôm nay, cửa phòng khám mở toang, sau đó lại đóng lại, bác sĩ bên trong trước khi gọi cái tên sau đó thì cô ta nhân cơ hội này đi thẳng vào bên trong.

Tiển Diên không ngờ rằng cô ta lại đến nhanh như vậy, đầu tiên là cảnh giác nhìn Lý Tri Viện bước vào, sau khi cô ta đóng cửa lại thì nói với vẻ nghiêm túc:

“Sao cô lại đến đây tìm tôi, không phải tôi đã nhắn tin bảo đợi một chút rồi hay sao?”

Lý Tri Viện không hề khách sáo ngồi xuống ghế, cười rồi giơ tay ra với cô ta, nói:

“Này, vì tôi chỉ muốn lấy được thứ đó rồi mới yên tâm mà.”

Sắc mặt Tiển Diên thoáng thay đổi, tắt micro có chức năng ghi âm trên bàn đi, sau đó vặn chìa khóa ngăn kéo bàn phía trước, lấy ra một túi hồ sơ bằng giấy.

Khi Lý Tri Viện nhìn thấy, mắt cô ta sáng lên như nhìn thấy vàng khi đào tìm kho báu vậy, cô ta giơ tay định cầm lấy.

Nhưng ai ngờ Tiển Diên lại rụt tay lại, để lộ vẻ do dự, nhìn cô ta rồi nói:

“Hay là thôi đi, tôi cảm thấy hậu quả sẽ khá nghiêm trọng đó.”

Lý Tri Viện chụp hụt, đương nhiên là cực kỳ không vui, giọng điệu cô ta cũng tỏ vẻ gấp gáp, ra sức khuyên nhủ:

“Bác sĩ Tiển, không thể hối hận ngay trước khi ra trận được, cô yên tâm, tôi chỉ xem thử ghi chép và phiếu chẩn đoán năm đó, sẽ không sửa chữa gì hết, chỉ là tiết mục cần tư liệu này, tuyệt đối không bán đứng cô đâu, trước đây chúng ta đã hứa với nhau rồi, không phải sao?”

Tiển Diên không lên tiếng, chỉ ngồi đó, Lý Tri Viện cảm giác cô ta có gì đó khác những lần gặp trước, có thể là vì thấy sự việc đã lớn quá rồi, sợ gây họa cho chính mình.

Thế là cô ta mở túi ra, lấy từ trong đó một tấm chi phiếu đã viết xong, đặt trước mặt Tiển Diên rồi nói:

“Cô nhìn đi, cái này tôi cũng chuẩn bị sẵn rồi, yên tâm, tôi chỉ cần hiệu quả của tiết mục, không phải muốn hãm hại ai cả.”

Bệnh nhân tiếp theo gõ cửa mấy lần, Lý Tri Viện biết đã sắp tới lúc, xem ra không kịp trò chuyện nữa, nên nhân lúc Tiển Diên còn đang ngẩn ngơ đã cúi người lấy tập hồ sơ đó, đặt tấm chi phiếu lên bàn rồi cười nói:

“Vậy tôi đi trước nhé, ồ đúng rồi, mấy hôm nay vẫn đừng liên lạc nhé, tốt cho cô.”

Nói xong đóng cửa lại, vừa mở túi hồ sơ, vừa sải bước đi nhanh.

Khoảng một phút sau.

“Bác sĩ, giờ tôi có thể vào không?”

“Được rồi.”

Hoàn toàn khác trạng thái thất thần ban nãy, Lý Tri Viện đi rồi, Tiển Diên như thay đổi thành một người khác hẳn, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô ta nhẹ nhàng đút tấm chi phiếu vào túi, hồi phục lại trạng thái bình thường.

……

Vừa xé túi hồ sơ vừa đi về phía tòa nhà văn phòng, Lý Tri Viện không thể kiềm chế nổi cơn xúc động, thậm chí cũng quên cả phát tín hiệu cho đám thanh niên ngoài kia để bảo họ vào, một mình đi tới bên dưới tòa nhà văn phòng.

Lá cây ngân hành vàng óng ánh, so với tòa nhà màu trắng của bệnh viện thì đúng là quá xinh đẹp, lộng lẫy. Thậm chí có bệnh nhân đến khám đều dừng bước chụp ảnh, Lý Tri Viện thì không có tâm trạng nào để thưởng thức.

Cô ta nhanh chóng vặn vòng dây trên túi hồ sơ để mở ra, trong âm thanh xào xạc của tán lá cây ngân hạnh, có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội, có rồi, cuối cùng cũng có rồi!

Chỉ cần bản ghi chép y học và phiếu chẩn đoán năm đó, cho dù dư luận vì Nhan Cửu mà nghiêng về phía Triệu Tế Thành, thì cô ta cũng có thứ chứng minh những tin tức của mình đều không phải là vô căn cứ!

Có người nghi ngờ thì cô ta có thể lấy ra chứng cứ này, tăng thêm độ uy tín, thậm chí trong chương trình, cô ta cũng có thể lấy thứ này ra để đăng.

Ban đầu khi tìm đến Tiển Diên, cô ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thành công, cô ta chỉ nghe nói về những chuyện thú vị giữa Tiển Diên và Triệu Tế Thành ở bệnh viện, lúc nói chuyện cũng không dám bộc lộ quá nhiều suy nghĩ của mình. Về sau Tiển Diên chủ động gọi điện cho cô ta, thế là mối liên hệ này đã được thiết lập, cô ta bảo với Tiển Diên rằng muốn có bản ghi chép điều trị của bệnh viện, có đến hai ngày liền, Tiển Diên cũng không liên lạc.

Cuối cùng có lẽ do bị sốc gì đó mà đồng ý, và cũng yêu cầu được hậu tạ.

Thậm chí cô ta chỉ mong Tiển Diên chấp nhận lời đề nghị hậu tạ, ít nhất phải có biện pháp chế tài nào đó thì mới có thể tránh việc cô ta bán đứng mình.

Cũng đúng là đã đến giờ hẹn gặp nhau, Lý Tri Viện không thể xem kỹ tư liệu, đành nhét vào trong túi hồ sơ của mình, đi đến cửa tòa nhà văn phòng, đăng ký thông tin với bảo vệ rồi bước vào trong.

Khác với vẻ ồn ào tấp nập của tòa nhà điều trị, trong tòa nhà văn phòng này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một mình Lý Tri Viện chờ thang máy, cô ta ngân nga khe khẽ một bài hát, rồi bước vào trong thang máy.

“Xin chào, tôi là phóng viên đài S, Lý Tri Viện, đã hẹn trước với lãnh đạo bệnh viện.”

Ra khỏi thang máy, cô ta đi thẳng đến thư ký đang ngồi trước cửa, lấy thẻ phóng viên ra và nói.

“Vâng, xin cô chờ một lát.”

Cô thư ký cười với cô ta, rồi chỉ chiếc ghế đối diện.

Lý Tri Viện nhìn cánh cửa chỉ cách mình có mấy bước chân, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, cô ta ngồi xuống đợi thư ký gọ điện xác nhận với lãnh đạo rằng bây giờ có thể gặp cô ta hay không.

Đợi chưa đến một phút thì thư ký rời khỏi chỗ ngồi, nhìn Lý Tri Viện rồi cười nói:

“Cuộc họp trước chưa kết thúc, phiền cô đến phòng hội nghị lớn để chờ.”

Lý Tri Viện nghi hoặc nhíu mày, sau đó cười nói:

“Tôi có thể ngồi đây đợi, không sao.”

Nhưng thư ký vẫn cười và đưa tay làm động tác mời về phía cánh cửa đối diện, nói:

“Lãnh đạo đã nói lát nữa còn có người khác đến, nên mời cô đến phòng hội nghị chờ vậy.”

Người khác?

Trong đầu Lý Tri Viện lập tức xuất hiện ba chữ “Triệu Tế Thành”, nghe nói anh luôn không rời khỏi phòng nghỉ, lẽ nào lát nữa cũng bị lãnh đạo gọi tới, bàn bạc trực tiếp với cô ta?

Thế thì tất nhiên là tốt rồi.

Đến đây, cô ta cũng đáp lại bằng nụ cười, rồi mở cửa đi vào trong phòng họp.

Truyện Chữ Hay