Nhan Cửu sợ Triệu Tế Thành cúi xuống rồi nhặt món đồ chơi đó lên, thế là lao tới chân anh bằng tư thế như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng nhặt món đồ đó lên nhét vào trong túi, sau đó liếc nhìn Triệu Tế Thành, rõ ràng là anh vừa lấy bừa áo sơ mi trắng mặc vào, còn chưa kịp cài nút, sau đó không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đưa tay đẩy vai anh, đẩy anh thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Triệu Tế Thành còn không kịp phản ứng thì Nhan Cửu đã dùng hết sức lực đẩy anh một cái loạng choạng suýt ngã, rồi cửa sau lưng đóng sầm lại, như thể cánh cửa bằng kính cũng đang rung lên bần bật.
“Anh đi tắm trước đi nhé!”
Nhan Cửu nói bằng một giọng to gấp mấy lần, ra sức hét lên với anh đang ở bên trong.
???
……
!
“Anh… à cái đó, em nấu cơm trước, anh! Anh…”
Sực nhận ra mình hét to quá, Nhan Cửu thấy mặt đỏ đến tận mang tai, bên trong Triệu Tế Thành không nói gì, sau đó Nhan Cửu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Anh cũng nghe lời đó chứ.
À không, lúc này còn nghĩ cái gì!
Nhan Cửu vội vàng luống cuống đi tìm “quả bom hình cầu” khắp nơi, nhà của Triệu Tế Thành sạch sẽ ngăn nắp, thường ngày dưới sàn nhà cũng không có đồ vật linh tinh, nên rất nhanh cô đã nhặt được hai mươi cái.
Ừm, tính cả cái trong túi cô, còn ba cái nữa.
Có một cái lăn dưới sofa, ừ, còn hai.
À, có một cái dưới bóng râm của bàn ăn, ha! Còn một cái.
Nhưng cái cuối cùng, cô tìm mãi chẳng thấy đâu.
Nhan Cửu cảm thấy cô chưa từng hoảng hốt như thế, lại còn ngượng ngùng nữa, cô bất chấp tất cả, bò rạp trên thảm, bắt đầu thử “lần mò” đúng nghĩa trên tấm thảm trải sàn.
Nhưng còn chưa tìm thấy thì cửa đã vang lên âm thanh “cộc cộc cộc”?
Lúc này!!!
Tóm lại là ai chứ!
Trên mặt Nhan Cửu viết rõ hai chữ “suy sụp”, rất muốn biết gần đây có phải mình bị sao Thủy nghịch hành hay không, đúng nghĩa sóng trước chưa yên sóng sau đã xô tới, hôm nay thật sự đã diễn ra ở nhà Triệu Tế Thành.
Lúc mở cửa, cô không chú ý đến bản thân, tóc hơi rối vì ban nãy cúi xuống lần tìm đồ vật, vì cuống quýt hoảng hốt mà gương mặt đỏ hồng, hô hấp thì rõ ràng vẫn còn rối loạn…
Sau đó thì thấy ngay gương mặt vui mừng, nụ cười tươi tắn của bà bác ở văn phòng quản lý tiểu khu.
“Tiểu Triệu à…”Chưa gọi xong thì nhìn thấy gương mặt cô, hai người nhìn nhau, lặng lẽ đứng đó.
“Ủa, cô không phải là cô gái ở đối diện hay sao…”
Nhan Cửu bỗng thấy xấu hổ, cô gật đầu cười gượng, rồi lịch sự hỏi:
“Ha ha, vâng ạ, có chuyện gì không dì?”
Bà bác quản lý tiểu khu cũng là người có kinh nghiệm đầy mình, bà đưa cho Nhan Cửu một túi nhỏ màu đỏ, rồi lại lấy ra danh sách ký tên và bút, nói:
“À không có gì, khu dân cư dạo này liên kết với bệnh viện gần đây để làm tuyên truyền về nâng cao sức khỏe, phát tặng một ít quà cho các hộ dân, nếu Tiểu Triệu không có đây thì phiền cô ký tên giúp cậu ấy luôn nhé.”
Nhan Cửu vui vẻ cảm ơn rồi nhận lời, quay người lại định đặt tờ giấy lên tủ giày cạnh cửa nhà để ký tên, ai ngờ lại vô tình đụng vào đôi giày thể thao của cô.
Đụng nhầm thì không sao, nhưng quan trọng là con cá lọt lưới cuối cùng hóa ra lại nằm bên trong!
Nhan Cửu nghe có âm thanh kỳ lạ phát ra, cúi xuống nhìn, vẻ sửng sốt trong mắt hiện rõ, cô định ngăn nó không lăn ra ngoài, nhưng làm sao nhanh tay nhanh mắt bằng bà bác ngày nào cũng tập luyện khiêu vũ ở ngoài quảng trường cơ chứ…
“Này, đồ của cô rơi rồi.”
Nói ra cũng trùng hợp, bà bác gần đây đang nỗ lực học tiếng Anh theo lời kêu gọi quốc gia đăng cai Thế vận hội mùa đông, ngôn ngữ này lúc nào cũng ứng dụng được, thế là bà bác nhìn thấy quả cầu nhỏ kia có dòng chữ nước ngoài thì đã chú ý và ghi nhớ.
Tiếng Nhật, không hiểu, nhưng dòng tiếng Anh bên dưới thì…
Có nghĩa gì nhỉ?
Bà bác đưa quả cầu nhỏ cho Nhan Cửu đang đỏ bừng mặt, thầm nghĩ.
Ừ, lát về phải hỏi con gái mới được…
Nhan Cửu tiễn bà bác mặt đầy vẻ thắc mắc đi rồi, cuối cùng thở phào một hơi, một tay xách túi, tay kia nắm chặt quả cầu nhỏ, nói:
“Xem như chưa bị phát hiện…”
“Thế hả?”
Một giọng nam trầm vang lên sau lưng cô.
Nhan Cửu như bị sét đánh, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Triệu Tế Thành mặc áo choàng tắm vừa bước ra khỏi nhà tắm còn bốc hơi nóng, màn sương nóng còn tỏa ra sau lưng anh, đang lau khô mái tóc ướt, cô gượng gạo nở một nụ cười.
“Anh… anh ra rồi hả, em… em còn chưa nấu cơm.”
Cô không rõ chuyện hóa đơn đang ở chỗ anh, nhưng cô biết chắc chắn Triệu Tế Thành đã biết.
Nhan Cửu đã là người trưởng thành, tuy chưa từng trải nghiệm thực tế nhưng là một người đã xem nhiều phim chất lượng lẫn tạp nham, nghệ thuật lẫn trần tục, nên xem hoặc không nên xem… thì với không khí trong phòng lúc này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hơi thở của cô bỗng trở nên nặng nề, cúi xuống xấu hổ không dám nhìn Triệu Tế Thành, mọi thứ đang lướt qua trong đầu cô lúc này đã có thể quay thành một bộ phim rồi.
Triệu Tế Thành đi lại gần cô, đưa tay ra, Nhan Cửu vội vàng nhắm nghiền mắt, nhưng không tránh né, nhưng quả thực cô chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đang định kéo áo lại nói anh chờ đã thì Triệu Tế Thành đã lấy đi “quả cầu” nhỏ và túi đỏ trong tay cô.
Chiếc hộp to kia mở rộng nằm chễm chệ trên sofa, Triệu Tế Thành lúc đi ngang cũng tiện tay cầm lên, đặt quả cầu kia vào trong, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, anh đi vào phòng ngủ.
“Hả?”
Nhan Cửu ngẩn người, câu nghi vấn bật ra khỏi miệng.
“Hôm nay anh không tiện.”
Triệu Tế Thành nói gọn.
Nếu cô đã chưa sẵn sàng, đương nhiên anh sẽ không cưỡng ép cô làm bất kỳ điều gì mà cô không muốn.
Tuy khó mà chịu đựng, nhưng điều anh nghĩ là, họ…
Ngày tháng còn dài.
Nhưng câu này đến tai Nhan Cửu thì lại thành ý khác.
Không… không tiện…???
Nhan Cửu rõ ràng đã nghĩ sai lệch, vẻ mặt trở nên phức tạp. Ánh mắt cô quét lên xuống sau lưng tấm áo choàng của anh, nuốt nước bọt, len lén nói:
“Đàn ông cũng không tiện ư?”
Nói xong, điều trong đầu nảy ra không phải là tay anh bị thương, mà là…
Hay là…
Anh…
Không được…
Mấy chữ lớn lấp lóe.
A, nghĩ lại cũng có thể, Nhan Cửu mấy tháng nay cũng đã đích thân cảm nhận, bình thường vừa mệt vừa bận, đúng là có khả năng… cái đó không được ha ha…
Nhan Cửu không biết rằng, vẻ mặt cô lúc này thay đổi đến mức bộc lộ rõ suy nghĩ trong đầu, Triệu Tế Thành cất đồ trong phòng ngủ rồi đi ra thì đứng đó lặng lẽ nhìn cô, không gấp gáp cũng không bực tức.
Trước kia bất kỳ sự tiếp xúc nào với cô của Triệu Tế Thành cũng đều rất dịu dàng, vốn là phái hành động mà lại cấm dục như vậy liệu có phải do nguyên nhân sinh lý hay không, thật sự đã khiến Nhan Cửu thấy rất tò mò.
“Ngày mai em phải đi cùng đoàn phim rồi.”
Nhan Cửu tiến lại gần Triệu Tế Thành đang dựa vào lưng ghế sofa.
“Ừ.”
Anh nhìn cô, cơn sóng ngầm đang trỗi dậy trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn trầm ấm.
“Chỉ ừ thôi sao?”
Nhan Cửu lại áp sát anh, giọng nói trở nên tinh nghịch.
“Vậy thì em về sớm nghỉ ngơi đi.”
Thái độ của Nhan Cửu trong một thời gian ngắn thay đổi nhanh như vậy khiến anh không suy nghĩ gì đến hàm nghĩa trong đó, Triệu Tế Thành biết rõ sức kiềm chế của anh đã tới giới hạn, đồng thời anh còn đang ở rìa giới hạn nữa.
Nhan Cửu không biết, giải trừ phong ấn của hệ cấm dục, cái giá phải trả là rất “thê thảm nặng nề”.
Thế nên kẻ không biết thì không thấy sợ, khi cô chỉ cách anh một bước chân, nhìn Triệu Tế Thành hơi nghiêng người ra sau, Nhan Cửu đã ôm chầm lấy anh, sau đó vì cách biệt chiều cao, cô hôn lên cổ anh.
Lần này, hay rồi!!!
Nỗi khao khát trong ánh mắt Triệu Tế Thành càng sâu đậm, đã đến nước không còn kiểm soát nổi, một tay anh vòng qua eo Nhan Cửu bế bổng lên, đặt cô ngồi lên trên bàn sạch sẽ, trống trơn.
Thế tấn công bất ngờ đó khiến Nhan Cửu giật mình túm chặt cổ áo anh, nút áo ngủ cực kỳ phối hợp mở bung, để lộ một phần cơ thể rộng và rất đẹp.
Sự mờ ám thoang thoảng trong không khí dần dần nồng đậm, hai tay Triệu Tế Thành đặt ở cạnh bàn, trước khi tiến thêm một bước, anh nhẹ nhàng ghé sát tai Nhan Cửu, nói bằng một giọng khác hẳn thường ngày, thêm chút hơi thở ấm áp cuốn vào tai cô:
“Cửu Cửu, nếu em không muốn, bây giờ em có thể đi.”
Nhưng trải qua những chuyện qua lại ban nãy, người bị cám dỗ không phải chỉ có một mình anh, Nhan Cửu nghe những lời anh thì thầm bên tai mà ý tình mê, cô yêu anh, nên từ bản năng của con người mà nói, đương nhiên cũng muốn ngủ cùng anh.
Thời gian quen nhau cũng không ngắn, cô tự cho là thế, cũng xem như đã rất hiểu an. Triệu Tế Thành yêu cô, tôn trọng cô, cho cô cảm giác an toàn, cũng có thể bảo vệ cô, có lẽ đây chỉ là những mộng tưởng vớ vẩn của con gái, nhưng trong mơ tưởng về tương lai của cô, cô sớm muộn gì cũng sẽ lấy anh. Vốn đây chỉ là chuyện đôi bên tình nguyện, thuận theo tự nhiên mà thôi. Đêm nay, quả thật cô cũng có chút mong chờ nó xảy ra.
Nhưng điều duy nhất là…
Nhan Cửu hơi ngần ngại.
Triệu Tế Thành dừng lại, chuẩn bị rời đi thì bị cô ngăn cản.
Cúi xuống nhìn cô, lúc này gò má Nhan Cửu đỏ hồng, gương mặt như đóa hoa đào, thậm chí dưới ánh đèn phòng khách, ánh mắt long lanh sóng nước, hiện rõ tình cảm sâu đậm.
Cô xấu hổ chỉ vào cánh tay trái của anh, vùi mặt vào ngực Triệu Tế Thành, tiếng nói ậm ừ thoát ra:
“Anh… lát nữa cẩn thận vết thương.”
Triệu Tế Thành đoán rằng cô đã biết chuyện, nhưng vẫn luôn chu đáo mà phối hợp với anh, anh có được sự cho phép này thì không còn lo nghĩ gì nữa, hai tay ôm eo cô bế từ trên bàn xuống, tiến về phòng ngủ, dùng cùi chỏ cánh tay bị thương đẩy cửa ra nhưng không bật đèn. Dưới ánh sáng mờ nhạt, anh nhẹ nhàng đặt Nhan Cửu ngồi xuống giường.
Tim cô đập dữ dội, nhờ chút sắc đêm nhàn nhạt, cô có thể nhìn rõ đường nét gương mặt rất đẹp của anh, cũng như mê như đắm, đưa tay sờ theo góc mặt của anh. Sau đó, trong hơi thở dần nặng nề của anh, cô bị anh xuống dưới.