Thời gian dường như quay về mấy năm trước đó, khi anh mới trở về nước, lão viện trưởng khi ấy còn chưa nghỉ hưu, anh trợ giúp cho các “cao thủ” khoa Ngoại, khi cuối cùng đã có biên chế chính thức thì bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân.
Lúc đó anh vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với tình huống đông bệnh nhân như thế ở trong nước, cũng từng vì thái độ lạnh như băng mà bị bệnh nhân tố cáo đến chỗ thầy hướng dẫn của anh, hôm đó tâm trạng anh không vui lắm, lão viện trưởng còn đến tìm anh nói chuyện về tình hình trong nước.
Anh biết bản thân phải gắng hết sức thay đổi và thích nghi, thế là quyết định thay đổi thái độ một chút, quan tâm đến bệnh nhân của mình.
Đúng vào lúc đó thì gặp một người đàn ông từ tỉnh khác đến thành phố B trị bệnh, bị tắc ruột kết dính và tiền sử nhồi máu cơ tim.
Nguyên nhân mà anh có ấn tượng sâu sắc về người đàn ông đó chính là do anh ta luôn cười vui vẻ, hơn bốn mươi tuổi, nhưng lúc nào nhìn thấy người khác cũng cười tít mắt, người ở chung phòng bệnh đểu rất thích anh ta, một mình đến đây trị bệnh, tuy không có ai đến thăm nhưng vì có quan hệ bạn bè tốt với mọi người chung phòng nên mọi người cũng thường xuyên để phần đồ ăn ngon cho anh ta.
Sau đó anh ta sẽ mang tới cho Triệu Tế Thành.
Ban đầu anh không cần, nhưng vị đại ca này lúc nào cũng nói anh phải tôn trọng lời dặn dò của bác sĩ không được ăn những thứ này, nhưng không biết lại lãng phí, thế nên nhất định bắt anh nhận lấy.
Có lúc khi Triệu Tế Thành đi kiểm tra phòng sẽ nhìn thấy anh ta nói chuyện với đủ mọi người, trong những ngày chờ phẫu thuật, khu phòng bệnh khoa Ngoại gần như không có ai là không biết anh ta.
Đã nói là anh ta rực rỡ chói sáng không giống bệnh nhân tí nào.
Nhưng Triệu Tế Thành biết, bệnh này của anh ta thực ra vẫn khá nguy hiểm, vì bản thân anh ta có một số vấn đề khác, đến lúc đó không thể đảm bảo trên bàn mổ nhất định sẽ khỏe mạnh 100%.
Đợi đến ngày đạt được chỉ số để phẫu thuật dài hơn so với tưởng tượng, tiền người đàn ông mang tới cũng sắp dùng hết. Hôm đó anh nhìn thấy anh ta một mình đứng bên ngoài vừa hút thuốc vừa gọi điện, khi anh ta gọi điện xong thì bước lại gần.
Người đàn ông đó nhìn thấy anh lập tức dập tắt điếu thuốc, sau đó cười hì hì nói:
“Lên cơn nghiện thuốc, lần sau không thế nữa.”
Triệu Tế Thành nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của anh ta thì khẽ lắc đầu, tuy vẻ mặt vẫn khá nghiêm túc nhưng đã nói một câu thế này:
“Tôi tan ca rồi, bây giờ anh có thể không cần xem tôi là bác sĩ.”
Người đàn ông mắt sáng rực, sau đó nói:
“Vậy ý của anh là tôi có thể hút… à, vẫn nên bỏ thôi.”
Sắp hai tháng rồi, người đàn ông trước đây không thường xuyên nằm viện, anh ta đến B để làm thêm, vừa tiết kiệm tiền để đi khám bác sĩ. Về sau tình hình không được tốt nên Triệu Tế Thành mới giữ anh ta ở lại bệnh viện.
“Nếu tiền không đủ có thể làm thủ tục nợ, bệnh thì vẫn nên chữa trị cho khỏi đã.”
Triệu Tế Thành đứng cạnh anh ta, nhìn ra xa rồi nói.
Người đàn ông ngẩn người, sau đó cười bất lực:
“Hà, tiền đủ, chỉ là con bé nhà tôi ban nãy gọi điện nói sắp khai giảng, muốn mua một đôi giày thể thao kiểu cổ điển của thương hiệu này, này, chính là đôi này, họ không biết chuyện tôi đi chữa bệnh, đang suy nghĩ làm sao để có tiền.”Thấy Triệu Tế Thành không nói gì, người đàn ông sờ gáy và nói tiếp:
“Bác sĩ Triệu, này, có phải anh nghĩ rằng tôi quá nuông chiều con bé không, tôi nói anh nghe nhé, con người tôi xuất thân không tốt, cha mẹ đi làm thuê sớm, sau đó mỗi người đều có gia đình mới, cũng không quan tâm tới tôi nữa, lúc đó thật là khổ sở, đi học cũng chẳng có đồ tử tế để mặc, suốt ngày bị bắt nạt, sau đó tôi thầm thề rằng, sau này khi tôi có con, nhất định sẽ không để chúng chịu cực chịu khổ nữa.”
Người đàn ông đút tay vào túi, trông có vẻ không để tâm nhưng thực ra trong mắt đã rưng rưng ánh lệ, tiếp tục nói:
“Nhưng đúng là ông trời trêu ngươi, có lúc anh cảm thấy ông trời hành hạ anh tàn nhẫn, thật ra là vẫn còn nhiều kiếp nạn lắm. Khó khăn lắm sau này khởi sắc hơn thì lại bệnh, mấy năm nay còn có chút tiền để dành thì gửi cho vợ con trước, còn lại thì để chữa bệnh, người nghèo sợ nhất là bệnh, nhưng tôi vẫn ổn, ha ha, vì gặp được bác sĩ tốt như anh.”
Triệu Tế Thành nghe vậy thì hơi nhướn mày, lạnh lùng nói:
“Tôi? Bị tố cáo thái độ không tốt cũng chẳng phải một, hai lần thôi đâu.”
Người đàn ông lắc đầu nhưng nói bằng giọng cực kỳ chân thành:
“Không không không, anh là bác sĩ tốt, tôi cũng không biết khen anh thế nào nhưng tôi nhìn người rất chuẩn, ai thích hợp làm công việc gì tôi nhìn một cái là biết ngay, nên anh đừng nản lòng, cho dù anh nghĩ rằng bây giờ không phải bác sĩ tốt, thì tương lai anh cũng sẽ như vậy.”
Triệu Tế Thành nghe thế thì trong mắt thoáng một nét ấm áp nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ cảm xúc gì, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ nghỉ đã sắp hết, thế là quay đi chuẩn bị vào trong, trước khi đi anh nói với anh ta:
“Về phòng sớm đi, ngoài này lạnh, ngày mai anh chuẩn bị mổ rồi, vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Người đàn ông chỉ gật đầu qua loa rồi hỏi:
“Này! Bác sĩ Triệu, anh có biết gần đây có trung tâm mua sắm nào không, tôi đợi phẫu thuật xong hồi phục khỏe hơn tôi sẽ đến đó mua giày. À không đúng, cái này không nên hỏi anh, thấy anh bình thường không có thời gian đi mua sắm, được rồi được rồi, anh đi làm việc đi.”
Triệu Tế Thành hơi mỉm cười, nói:
“Được.”
Trước đây anh luôn cảm thấy câu nói “ở cùng bệnh nhân với thái độ đối xử với bạn bè” thật là một nghịch lý, trong quan niệm của anh, bác sĩ chính là bác sĩ, bệnh nhân là bệnh nhân, chẩn đoán phải chính xác, bác sĩ dặn dò thì phải chấp hành, trong quan niệm hành y phân biệt rõ hai cực trắng đen, lần đầu anh hiểu ra thế nào là chuyển biến tâm lý.
Quãng thời gian này, để quan sát bệnh nhân hiếm gặp này, anh đã viết tận 30 trang giấy, chuẩn bị sau này dùng để nghiên cứu, hôm đó, câu nói cuối cùng anh viết thế này:
“Hy vọng bệnh nhân lạc quan có thể nhận được kết quả lạc quan.”
Âm thanh lên xuống đột ngột của máy khiến Triệu Tế Thành đang ngủ gục trước giường bệnh bệnh nhân lập tức tỉnh táo, hồi ức quá khứ dừng lại tại đây, anh vội vàng cố gắng chớp mắt rồi lại gần máy theo dõi, xem thử thì thấy không có sự cố gì lớn liền quay về chỗ ngồi. Anh lẳng lặng ngồi đó nhìn cô gái vừa nhảy ra khỏi cửa tử, vẫn đang say ngủ kia, hồi ức không hiểu sao lại quay về với giấc mơ chưa hoàn thành ban nãy.
Anh đã làm rất nhiều phương án dự phòng cho ca mổ đó, anh cho rằng bản thân đã chuẩn bị rất tốt rồi.
Phần anh cần hoàn thành là giải quyết đoạn ruột tắc dính, thậm chí trước mặt lão viện trưởng, anh còn mời bác sĩ nổi tiếng khoa Tim mạch để dự phòng tình huống bệnh nhân phát bệnh tim đột ngột trên bàn mổ.
Bệnh nhân trước khi vào phòng mổ, tất cả các thông số rất bình ổn, hôm đó không cho ăn uống gì, nghe y tá nói anh ta luôn lẩm bẩm sau khi phẫu thuật kết thúc sẽ đi đâu đó mua đồ mang về cho người nhà.
Ca mổ đó rất thành công.
Thậm chí anh còn nhớ sau khi hết thuốc mê, anh báo anh ta biết ca mổ đã thành công, người đàn ông kia đã bật khóc.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên giường bệnh, cũng không dám khóc quá to, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nằm đó cũng không động đậy gì được, Triệu Tế Thành giúp anh ta lau nước mắt, rồi hỏi “anh khóc gì?”.
Anh ta nói, cuối cùng đã có thể về nhà.
Có bệnh nhân vừa mổ xong đã như hùm như hổ, anh ta cũng thế, nếu không phải y tá ngăn cản thì đã chuẩn bị lao thẳng tới trung tâm mua sắm, mua đồ rồi mang về quê rồi.
Hai ngày sau ca mổ là anh ta đã có thể ra viện, Triệu Tế Thành nhắc anh ta vẫn phải chú ý, nhưng anh ta cứ nằng nặc đòi ra, nói là tiết kiệm được ngày nào hay ngày đó, anh ta có thể đổi sang nơi khác rẻ hơn để tịnh dưỡng trước.
Vì đã đạt được chỉ tiêu ra viện nên Triệu Tế Thành khuyên ngăn mãi cũng vô hiệu, đành chấp nhận yêu cầu ra viện của anh ta, sau đó hôm xuất viện, anh ta đã mua kẹo cho tất cả những bệnh nhân trong phòng.
Nói rằng mọi người sống cũng phải ngọt ngào như kẹo vậy.
Triệu Tế Thành khi từ biệt anh ta đã nói một câu thế này, anh hãy sống cho thật khỏe mạnh, sau này đừng đến đây nữa.
Anh ta cười hiền hậu, sau đó gật đầu, vốn dịnh nhét phong bao lì xì cho Triệu Tế Thành để cảm ơn, nhưng anh không nhận, thế là nói sau này Triệu Tế Thành khi kết hôn xây nhà mới, anh ta có thể giảm nửa giá cho anh.
Triệu Tế Thành nhận lời.
“Nước…”
Một giọng nói yếu ớt truyền tới, Triệu Tế Thành bị kéo trở lại hiện thực, cô gái đã tỉnh! Anh vội bước lên, nhìn số liệu trên máy theo dõi, bấm nút gọi khẩn cấp rồi nói với y tá chạy tới:
“Bệnh nhân đã tỉnh, báo với chủ nhiệm Tô để cô ấy đến xem sao!”
Cô gái khẽ chớp mắt một lúc, cứ mơ mơ màng màng lặp lại chữ “nước”, Triệu Tế Thành vội vàng nhờ người đi lấy nước tới, thấm một chút lên đôi môi khô ran nứt nẻ của cô gái.
“Không được, huyết áp này sao lại bắt đầu tuột xuống nhanh như vậy!”
Bác sĩ EICU phụ trách cô gái kia nhìn số liệu rồi nói.
Triệu Tế Thành cũng ngẩng lên nhìn, phát hiện đúng là không tốt lắm nên vội vàng ra ngoài, không trì hoãn người ta cứu người, đúng lúc đó điện thoại có tin nhắn, Lâm Thừa Viễn đã mang món đồ mà anh muốn nhìn tới, thế là anh ra cổng đứng đợi.
Lúc đang chờ thì Lâm Thừa Viễn từ xa xách túi chạy lại, anh ta thở hổn hển đưa đồ cho Triệu Tế Thành, sau đó nói:
“Cậu muốn nhìn gì, thứ đồ này lát nữa còn phải mang về.”
“Ừ tôi biết, cảm ơn.”
Triệu Tế Thành rất gấp gáp lấy đồ từ tay anh ra xem, từ trong chiếc túi màu trắng rút ra một bộ đồ và đôi giày nữ được đựng trong túi trong suốt, sau đó tỉ mỉ xem xét.
Lát sau, anh cười buồn bã, trả lại cho Lâm Thừa Viễn.
Lâm Thừa Viễn chưa từng thấy vẻ mặt đó của Triệu Tế Thành, bất giác lo âu, anh ta đưa túi lên xem xét rồi hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Triệu Tế Thành đang nhìn cái túi, tư duy thì lại không biết đang ở chỗ nào, anh trầm tư một lúc, chỉ đưa tay gõ nhẹ vào bức tường trước mặt.
“Không sao.”
Lâm Thừa Viễn bỗng có một suy nghĩ, anh ta dè dặt hỏi:
“Cậu quen cô gái đó?”
Anh khẽ gật đầu, sau đó giơ tay chỉ chiếc túi kia, ánh mắt lại tránh né không nhìn nó.
Năm ấy, đêm thứ ba sau khi từ biệt bệnh nhân đó rồi, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức khỏi cơn mộng mị, bệnh viện báo tiếp nhận một bệnh nhân mà trên bệnh án có ghi tên anh, khi vội vàng chạy tới bệnh viện thì đã qua đời.
Anh nhìn dáng vẻ không còn chút sự sống nào của anh ta trên giường bệnh, hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng đây chính là người mà trước đó còn nói với anh rằng rất muốn được về nhà thật nhanh.
Bạn làm chung với anh ta níu chặt vạt áo Triệu Tế Thành, gào khóc bảo rằng vừa đến ga tàu thì anh ta bảo không khỏe, sau đó thì gục xuống.
Cú ngã đó khiến túi đồ đựng toàn quà mang về cho gia đình trong tay anh ta, có đồ ăn đồ dùng, tất cả rơi hết xuống đất, có cái gói không kỹ còn lăn tứ phía, dính bụi và vỡ nát dưới những bước chân vội vã của mọi người ở ga tàu.
Anh nhớ cuộc đối đầu với người nhà của bệnh nhân ở văn phòng y tế năm đó, anh có thể không thẹn lương tâm mà nói rằng tất cả những chẩn đoán đều chính xác, lần phát bệnh thứ hai này của người đàn ông đó thật sự là một việc có tỷ lệ nhỏ đến không thể nhỏ hơn, Triệu Tế Thành không thể giải thích vì sao trong một thời gian ngắn mà tai nạn sức khỏe nguy hiểm này lại phát sinh ở một người tốt như vậy. Anh lúc nào cũng nhớ đến vẻ mặt anh ta khi nói chuyện với anh, vẻ mặt hồn hậu khi tạm biệt còn nói rằng sau này sẽ trang trí cho căn nhà mới của anh và giảm còn một nửa, cả nụ cười hạnh phúc và hài lòng của anh ta khi nhắc tới gia đình mình.
Anh lúc nào cũng nhớ đến dáng vẻ dù cơ thể khó chịu cũng vẫn chọc cười người khác của anh ta, một người trông vô cùng tích cực mà lại phải nhận một kết quả vô cùng tiêu cực, đúng là điều khiến anh rất không mong nhìn thấy.
Thế nên cuộc đối đầu năm đó, cuối cùng chính là một sự im lặng trong thời gian dài, người nhà bệnh nhân gào khóc và cả tiếng cãi vả anh đều không nghe thấy, ánh mắt anh nhìn gương mặt đứa bé đứng ở tít phía sau kia…
Sau đó bần thần nhớ lại người bạn của anh ta đã nói, đôi giày anh ta mua cho con gái trong lúc bối rối đó, không biết đã bị ai nhặt đi mất.
……
Triệu Tế Thành chỉ vào đôi giày đã bị mài mòn cũ kỹ đặt trong túi chứng cứ, cười khổ sở, trong ánh mắt dường như có thứ gì đó bị bóp vỡ và không thể nào ghép lại được nữa, chậm rãi nói với Lâm Thừa Viễn:
“Thừa Viễn, đôi giày này… là tôi mua.”