Sớm Đã Có Bảo Bối

chương 76: thám tử bất đắc dĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh tránh xa tôi ra, đồ...đồ…” Triệu Đình Đình nhắm chặt hai mắt đẩy Sở Minh Thành ra khỏi cơ thể sau đó nhanh nhẹn đưa tay lên che chắn vùng ngực của mình.

Sở Minh Thành bất ngờ bị đẩy ra phía sau có chút kinh ngạc, cáo non này tuy vậy mà cũng còn nhiều sức quá. Hôm nay có thể dùng sức đẩy ngã cả anh.

Bất giác lại thấy buồn cười, Sở Minh Thành cười nhạt một cái, nhìn bộ dạng Triệu Đình Đình bây giờ không khác gì hồ ly tinh cố chứng minh mình trong sạch như màu lông nó vậy. Mặc dù hồ ly tinh thì không bao giờ đáng thương. Xem dáng vẻ xấu hổ của cô ta bây giờ đi, rõ ràng là không muốn anh đụng chạm vào cơ thể nhưng cổ áo sơ mi lại trễ đến tận xương quai xanh, ngực cũng lộ ra phân nửa, chân cứ chụm vào như này chẳng phải đang dụ dỗ anh thì là gì?

“Cô như vậy...là muốn dụ dỗ tội phạm tội à?” Từ từ chồm tới, Sở Minh Thành đè Triệu Đình Đình ra giường, cả cơ thể kiểm soát hoàn toàn cô.

Lồng ngực Triệu Đình Đình cứ rung lên như đưa cô lên đỉnh cây xào xạc, cô mở to mắt nhìn người đàn ông bên trên mình. Thật quá đẹp trai rồi! Tại sao khi nhìn từ dưới lên cũng đẹp trai vậy chứ, màu tóc và màu da hoàn toàn trái ngược nhau khiến cô cứ tưởng rằng trước mặt mình là một vị hoàng tử nào đó...mắt của Sở Minh Thành khi nhìn cô...thật quá ma mị, quá hấp dẫn, nó như thôi miên cô từng chút một, nhìn vào nó đến mơ hồ không muốn né đi. Môi của hắn...từng đường nét quai hàm...nó khiến cô không thể tỉnh táo hơn.

Giữ chặt hai tay cô hai bên, lại thấy cô không có ý định phản kháng, dường như bị sắc đẹp của anh làm cho mất thần hồn rồi. Có điều, cũng rất đáng yêu.

Anh hạ đầu xuống thấp một chút, hơi thở hai người cận kề nhau, hơi thở nóng ran mang theo sự mãnh liệt. Anh sẽ hôn nha đầu này sao...nha đầu này quả nhiên gần đây rất quyến rũ…

Triệu Đình Đình thở dốc nhìn Sở Minh Thành, mắt hơi nhắm lại. Cô...không muốn từ chối, tại sao chứ, cô không biết nữa.

Cốc cốc.

“Bố ơi!”

Giây phút tiếng gõ cửa vang lên chính là giây phút tấm gương mỏng manh kết nối hai người lại với nhau vỡ loảng xoảng trong tâm chí, cả hai cùng lúc dừng lại hành động của mình, anh đen mặt lại như đít nồi.

Triệu Đình Đình giật mình đẩy Sở Minh Thành ngồi dậy, cô đưa tay sờ vào hai má nóng ran của mình. Triệu Đình Đình, mày vừa định làm gì với ông chú già này vậy? Đúng là điên rồi.

Hựu Hựu đứng bên ngoài cửa đột nhiên lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, tay chân dựng thẳng đứng lông tơ. Không lẽ...cậu ta vừa làm gì sai sao? Có linh cảm không hay cho lắm.

Cửa phòng mở bật ra, Sở Minh Thành quần áo xộc xệch đứng đó, hai con mắt như sắp bắn ra đạn, người ngập tràn mùi thuốc súng.

Đúng lúc này Hựu Hựu lại thấy Triệu Đình Đình chạy ra, mặt của cô đỏ bừng lên, tay ôm lấy ngực mình rất khả nghi. Nhưng cơ hồ cậu ta cũng không hiểu gì!

“Bố…” Cậu ta tái xanh mặt nhìn bố mình, môi lập cập vào nhau. Tại sao nhìn bố lại đáng sợ thế chứ, cậu ta đã làm gì trái ý sao…

Anh nuốt cơn tức xuống bụng mấy lần mà vẫn không hết, tay bám chặt cánh cửa như sắp bóp vụn nó ra. Cái tên ngốc Hựu Hựu này từ đâu chui ra phá hỏng giây phút hưng phấn của anh, không làm được chuyện gì nên hồn, đến đại sự của anh còn dám cản.

“Có chuyện gì? Không phải ta đã dặn không có gì gấp không được làm phiền lúc ta nghỉ ngơi sao?” Sở Minh Thành cao ngạo hơn Hựu Hựu hẳn hai cái đầu, ánh mắt anh như dao găm lao tới da thịt Hựu Hựu ngay tức khắc.

Cậu ta mếu máo cả khuôn mặt, mũi sụt sịt những âm thanh khó nghe. “Hựu Hựu...muốn khoe tranh Hựu Hựu mới vẽ cho bố xem.”

“Hửm?” Tranh sao? Lại là thứ rác rưởi gì nữa đây, Hựu Hựu trước nay chưa từng tạo ra thứ gì có giá trị cả, nay lại dám gõ cửa muốn khoe tranh? Cùng lắm là con chó, con mèo, chắc chẳng có gì đặc sắc.

Hựu Hựu đưa từ phía sau ra khổ tranh A, bức tranh đã được tô màu sắc khá hài hòa, nhưng thật tâm nhìn vào cũng không hiểu người cậu ta muốn vẽ là ai.

Thấy cậu ta chìa bức tranh ra quá lâu, tay bắt đầu run run vì mỏi, Sở Minh Thành lúc này mới đưa bàn tay lớn ra cầm lấy bức tranh. “Đây là thứ gì?”

“Là...là bố, Đình Đình, và con.” Hựu Hựu đỏ mặt đưa tai lên gãi gãi đầu.

Ồ, thì ra là con trai hắn cũng biết vẽ tranh gia đình. Trong tranh có một bóng nam nhân cao lớn nắm tay một nữ nữ nhi, nhưng phía sau hai người này lại có một hình bóng khá cô đơn và lạnh lẽo. Trước mặt cặp đôi này là hoa hồng nở rộ, sau lưng người đàn ông kia lại là bỉ ngạn trắng xóa.

Sở Minh Thành nhếch mép. Không tệ.

“Ta là người đứng cạnh người phụ nữ? Phía sau là con?” Đúng là vậy rồi, tên ngốc này thấp hơn anh cơ mà, vả lại dáng vẻ người đàn ông cao nhất này rất đúng khí chất và phong cách với anh.

Hựu Hựu ngẩng mặt lên, đôi mắt có chút ngây thơ, cậu ta cất giọng ngang nhiên. “Không, đó là con và Đình Đình, người phía sau mới là bố!”

Vừa định khen vài câu không ngờ chưa gì đã muốn trị tội, Hựu Hựu dám vẽ anh trong thế bi đát, bần cùng như kia sao? Anh thấp như vậy đâu chứ? Lẽ ra Hựu Hựu không nên làm anh thêm tức giận mới phải.

Xoẹt, xoẹt...

Hựu Hựu trợn mắt nhìn Sở Minh Thành xé bức tranh ra thành nhiều mảnh vụn mà không thể làm gì, bức tranh này cậu ta đã vẽ mất ba ngày, tại sao nói muốn xé là có thể xé như kia chứ dù sao cũng là thành quả của cậu ta mà.

Sau khi xé xong Sở Minh Thành lạnh lùng nhìn cậu ta, trên mặt rõ ràng khắc hai chữ ‘không được động’, một xấp giấy màu nhỏ vụ bay giữa không trung, ngang qua khuôn mặt hai người đàn ông.

“Vẽ cái khác cho đến khi nào ta hài lòng thì thôi.” Anh vuốt vuốt mi tâm quay lưng vào trong phòng, cửa đóng rầm lại.

Hựu Hựu đứng ngơ ngẩn tại chỗ, mắt vẫn rung rung nhìn cánh cửa đối diện rồi lại nhìn xuống đất. Tranh đều hỏng cả rồi, bức tranh cậu ta đã tốn công vẽ mình và Triệu Đình Đình, vì cậu ta thấy mình không được đẹp nên mới tăng thêm độ cao cho bức ảnh, qua bức tranh mới dám thân thiết với Triệu Đình Đình, thực sự đã bị bố xé đi…

“Vâng…” Hựu Hựu buồn rầu khẽ trả lời thật nhỏ, thu dọn đống giấy vụn rồi rời đi.

Triệu Đình Đình sau khi rời khỏi phòng của Sở Minh Thành liền chạy một mạch đi, không biết là đi đâu, không nhận ra điểm đích của mình là chỗ nào mà cô lại dừng trước phòng của Hựu Hựu ở tầng một.

“Cậu ta vừa mới đây xuất hiện, giờ đi đâu rồi nhỉ?” Cô mở cửa phòng cậu ta ra vẫn không có lấy một bóng người. Chẳng lẽ vẫn đang chỗ Sở Minh Thành?

“Đình Đình…”

Đang loay hoay không biết tìm Hựu Hựu ở đâu thì sau lưng cô lại vang lên âm thanh ngờ nghệch của cậu ta, cô vội vã quay lại, thấy Hựu Hựu trên khóe mắt vẫn còn ửng hồng, đoán chắc vừa bị Sở Minh Thành giáo huấn cho trận, dù sao hắn ta cũng mắc bệnh điên không giới hạn thời điểm, ban nãy Hựu Hựu ngăn cản chuyện tốt của hắn, chắc chắn hắn rất tức giận.

Giờ đâu phải là thời điểm nghĩ ngợi linh tinh nữa, cô có một chuyện tò mò sắp chết rồi, lập tức phải tra hỏi tên ngốc này trước!

Kéo Hựu Hựu vào trong phòng, Triệu Đình Đình nhấn hai vai cậu ta xuống, bắt Hựu Hựu ngồi xuống giường. Cô loanh quanh một hồi tìm thứ gì đó có thể buộc tóc, sau khi buộc tóc lên cô đưa tay xoa cằm.

“Hựu Hựu, tôi cần hỏi cậu một số chuyện, hãy sẵn sàng đi.” Hôm nay cô liều mình làm thám tử bất đắc dĩ vậy, nhất định phải điều tra cho rõ.

“Chuyện...chuyện gì?” Cậu ta nhìn thái độ gian xảo của Triệu Đình Đình liền như con cún ngoan cụp đuôi.

Cô xoay người một vòng rồi cười hớn hở, hai tay xoa xoa đầu Hựu Hựu. Đúng là quen một tên ngốc rất thoải mái, cậu ta nói gì cũng nghe hết!

“Mẹ của cậu có phải là người rất rất rất xinh đẹp không?” Hai mắt cô sáng rực lên.

Hựu Hựu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ngay sau khi Triệu Đình hỏi, cậu ta lập tức gật đầu.

Đúng thật là xinh đẹp ư? Triệu Đình Đình hơi nhíu mày, cô đi đi lại lại trước mặt Hựu Hựu. “Mẹ của cậu, cũng đã lớn tuổi rồi đúng chứ? Ít nhất là lớn tuổi hơn bố cậu?”

Cậu ta chớp chớp mắt xong vẫn gật đầu.

Chuyện đúng y như cô dự đoán mà! Chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó khả nghi, ánh mắt Lâm Bác khi đó nhìn cô lạ lắm.

“Mẹ của cậu...có giống tôi bây giờ không?” Cô ậm ừ mãi mới dám hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như này.

Sao không trả lời gì hết? Sao Hựu Hựu nhìn cô chằm chằm vậy chứ, có phải là...giống không?

“Đình Đình, sao lại thế được chứ. Mẹ của Hựu Hựu rất khác Đình Đình.”

Khác ư...khác là sao chứ...rõ ràng cả Lâm Bác và Sở Minh Thành đều nhầm cô với cái tên Giai Nghi cơ mà. Không phải là vì cô giống mẹ của Hựu Hựu thì là vì lý do gì? Cô còn lo lắng...cô sợ vì mình giống Giai Nghi mà Sở Minh Thành mới…

“Mẹ của cậu...có một người anh trai nữa, cậu có biết không?” Triệu Đình Đình mím môi nhìn Hựu Hựu, bác trai cậu ta đã suýt đoạt mạng cô bằng khẩu súng tỉa đấy!

Một nụ cười buồn bã hiện lên trên gương mặt của Hựu Hựu, cậu ta túm chặt vạt quần mình, không đối diện với cô cũng không trả lời nhanh câu hỏi như trước. “Hựu Hựu biết…”

Không hiểu sao khi nghe câu trả lời này của cậu ta cô lại có chút buồn buồn, sao cậu ta lại làm ra vẻ mặt đó chứ...như thể cô đang nhắc lại một truyện gì đó rất kinh khủng vậy.

Suy nghĩ một hồi cô quyết định hỏi thêm một câu nữa cho chắc ăn, để chắc rằng sự tồn tại của cô ở đây là không vì người phụ nữ nào cả. “Cô ấy tên là gì?”

“Tên là Giai…”

Rầm!

Câu trả lời mới chỉ nói ra một nửa, Triệu Đình Đình mới nghe được một chữ Giai đột nhiên lại thấy Sở Minh Thành đạp cửa xông vào. Ánh mắt của hắn rực lên như đang nổi điên, khuôn mặt rõ ràng là đang không vui.

“Sở Minh Thành…” Cô vội vàng đứng dậy, miệng cũng chẳng thể nào cất giọng thoải mái hơn, sao hắn lại ở đây chứ, hắn đi tìm cô sao? Là cô hay Hựu Hựu...hắn đã nghe thấy những gì rồi?

“Triệu Đình Đình, cô đừng quên thân phận của mình. Đừng quá lấn chân sâu vào chuyện của tôi.” Hắn chậm rãi sải chân bước đến, gương mặt ngạo mạn, khí thế như sắt thép nung gặp phải nước. “Nếu không...tôi sẽ khiến cô không còn đường nào thoát ra, ngay cả đôi môi xinh đẹp này, tôi cũng sẽ khiến nó không còn nguyên vẹn.”

Truyện Chữ Hay