Ra đến bên ngoài cổng chùa, một hàng xe màu đen xếp thẳng đứng chờ đợi Sở Minh Thành, xe nào xe nấy đều đắt tiền và láng bóng, nhìn hắn bây giờ thật sự uy vũ như chúa tể vạn vật, duy nhất chỉ có cô là cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nằm trong vòng tay của Sở Minh Thành, cô cắn chặt răng cam chịu nhìn vào hư không, thậm chí còn không biết mình đang nghĩ gì, nhìn đi đâu, đang bị đưa đi đâu. Cho đến khi hắn được vệ sĩ mở cửa xe ra thì hắn ném thật mạnh vào trong xe khiến cô đau đớn nhăn mặt.
Hắn coi cô là đồ vật, hắn ném cô như ném rác, hắn không quan tâm cô sẽ bị đau hay tổn hại gì đến cú ném đó, hắn chỉ cần biết làm vậy để cô ngoan ngoãn hơn và ngậm miệng lại thôi khóc lóc, hắn chán ghét người phụ nữ không ngoan này nhưng hắn tuyệt đối không để cô chạy thoát. Tốt nhất muốn chạy thoát thì hắn sẽ phế chân cô lần lượt một lần.
“Quay xe về thành phố!”
Từ trong xe Triệu Đình Đình vẫn nằm im vị trí rơi nước mắt, giọng lệnh nạt nộ của hắn vẫn lọt vào tai cô không thiếu chữ nào. Tiếng xe hơi nổ máy lần lượt vang lên mấy hồi, Sở Minh Thành cũng cúi thấp người chui vào xe, hắn ngồi ghế sau với cô, nhưng khi nhìn vào thấy cô ăn mặc lôi thôi, mặt mũi vẫn còn dính nước mắt mà không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Người cô nhẹ như lông vũ trong phút chốc, Sở Minh Thành kéo tay cô thật mạnh để cô ngồi dậy dựa vào lòng hắn một cách thoải mái.
Hiện giờ thì đã dư chỗ ngồi ra rồi, cô ta nằm mà hết sạch chỗ ngồi, phụ nữ mà vô duyên như vậy chắc chắn chỉ có cô ta.
Triệu Đình Đình ngẩn ra như người mất hồn, ngoài sự hít thở nên có thì cô cũng không chịu cử động hay phản kháng. Trong đầu cô đang hiện lên hàng vàn viễn cảnh, nào là Hựu Hựu đã chết, nào là các vị sư trong chùa bị trói buộc vô cớ vì bao dung cô ở lại. Liệu bây giờ khi đưa cô trở về Sở Minh Thành sẽ làm gì?
Hựu Hựu chết rồi…
Hựu Hựu chết vì cô?
Vì cô bỏ trốn mà cậu ta chết. Một tên ngốc không đáng chịu sự oan ức này, cậu ta không có tội, cậu ta ngốc nhưng là người tốt, thực sự cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô cũng không muốn mình mang danh giết người, Sở Minh Thành sẽ tống cô vào tù sao? Hựu Hựu là con trai của hắn, là con trai duy nhất của hắn, là người mà hắn nuôi nấng bao năm, hắn sẽ tha thứ cho cô sao? Đời nào phận làm cha mẹ lại tha thứ cho kẻ giết con mình, cô cảm thấy cái chết đang cận kề bên mình, nói đúng hơn cô đang dựa người vào thần chết.
“Nhìn gì? Làm việc của anh.”
Âm giọng lạnh lùng một lần nữa vang lên khiến hai người trong xe giật nảy mình, gồm có tên tài xế và Triệu Đình Đình. Mỗi lần Sở Minh Thành lên tiếng là tim cô lại đập nhanh không ngừng, những lời hắn nói cô luôn phải nín thở để nghe.
Khi nãy Sở Minh Thành ném Triệu Đình Đình vào trong xe, mới nhìn qua dung nhan tên tài xế đã giật mình than thầm trong lòng rồi, làm tài xế của Sở gia bao nhiêu năm, mặc dù ít khi được đưa đón boss lớn đi đâu nhưng khi nhìn thấy Sở Minh Thành ôm Triệu Đình Đình vào lòng bằng hành động vừa bạo lực vừa thân thiết khiến tên tài xế vừa kinh ngạc vừa tò mò. Kinh ngạc là vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của Triệu Đình Đình, tò mò cũng là vì nghĩ xem cô là ai. Mới nhìn qua gương hậu chưa đầy ba giây đã bị boss lớn phát hiện làm cho đứng tim, tên tài xế còn tưởng tim mình bị bóp nghẹt sắp chết rồi. Boss lớn dọa cho một trận tên tài xế chỉ biết im lặng tập trung nhìn đường lái xe.
Hai vai của Triệu Đình Đình bị lòng bàn tay lạnh giá của Sở Minh Thành nắm thật chặt không buông, vốn là da thịt con gái mỏng manh cô đau nhưng lại không dám kêu lên, cả một quãng đường chỉ biết im lặng hít khí lạnh trong xe mà sống lưng man mát.
Quả là tài xế của tổng tài có uy quyền, người có tiền có tài như Sở Minh Thành sẽ chỉ tuyển những nhân vật có tiềm năng hay đa tài đa sắc. Triệu Đình Đình đã phải ngồi xe của Trần Hy Nhi đến mấy tiếng để đến được chùa Hương Vân, còn xe của Sở Minh Thành chỉ mất ba mươi phút để về đến biệt phủ Sở gia, nơi chứa đầy những mối lo đáng sợ mà cô đã từng phải chịu đựng suốt một tuần mà như một năm đằng đẵng.
Cửa xe mở ra, hắn thôi ngay thái độ dịu dàng với cô, hắn kéo mạnh bắp tay cô lôi ra khỏi xe không thương tiếc. Phía sau hắn liên tục phát ra tiếng rên rỉ của cô, hắn luôn làm cô đau như vậy.
Đặt chân vào đến sảnh Sở gia bên trong, vẫn là những chùm đèn lấp lánh trên cao, vẫn là những khối đồng đúc tạc hoa văn đắt giá, xung quanh cô vẫn hiện hữu khung cảnh vàng ánh kim quen thuộc, có điều nó không sưởi ấm được tâm hồn cô, thay vào đó nó còn khiến cô rùng mình hoảng loạn.
Hắn vứt cô thật mạnh vào góc tường khiến lưng cô rã rời như không còn đốt sống, đầu cô bị đập mạnh vào tường tưởng đâu sắp chết, mắt cô như bị mờ đi sau cú va đập, đôi mắt hé mờ muốn nhắm buông xuôi tất cả.
Thấy cô im lặng trượt xuống khỏi tường lạnh giá, Sở Minh Thành nghiến răng đi đến bóp cằm cô thật mạnh, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng bạo, hắn hôn mà như cắn xé môi cô ra từng mảnh, vị tanh dần dần xộc vào mũi hai người, Triệu Đình Đình bị hắn cắn chảy máu môi liền tỉnh lại trước khi chìm vào cơn vô thức, cô đặt hai tay lên ngực hắn cố gắng đẩy hắn ra khỏi cơ thể, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại rồi đẩy Sở Minh Thành ra xa, cô cảm thấy nụ hôn này thật kinh tởm...chết tiệt! Cô muốn đi đánh răng ngay bây giờ.
Triệu Đình Đình không để lỡ cơ hội, cô liền nhổ toẹt nước bọt vào mặt hắn rồi nhìn hắn bằng đôi mắt khinh thường không cam tâm, tay phải đưa lên lau đi đôi môi vẫn còn ướt đẫm, trên tay cô còn vương lại máu đỏ tanh nồng.
Sở Minh Thành trừng mắt ngạc nhiên, cô ta dám sỉ nhục anh ư? Cô ta dám phun ra thứ bẩn thỉu đó vào mặt anh, cô ta nên biết rằng nụ hôn của anh là vô giá, với cái thân rẻ mạt ấy cô ta nghĩ mình là ai mà dám từ chối như vậy, cô ta xứng đáng được nhận cái kết khốn nạn nhất vì dám trốn khỏi Sở Minh Thành này, dám phản bội sự tin tưởng của anh mà bỏ trốn lên tận đỉnh núi Hương Vân vào chùa trú ẩn, cô ta nghĩ sẽ thoát khỏi tay anh dễ dàng vậy sao? Cô ta không biết rằng, anh chính là Sở Minh Thành! Là một Sở Minh Thành cái gì cũng làm được!
Chát!
Tiếng tát đanh thép rơi trên gương mặt trắng ngần của Triệu Đình Đình, má trái của cô in hằn lên một dấu đỏ lớn, cả khuôn mặt bị cái tát của Sở Minh Thành làm cho tê dại đến điếng người, vừa rát vừa đau...hắn...lần đầu tiên tát cô.
Cô đau đớn ôm mặt, khóe mắt dâng lên thứ nước ấm nóng chảy qua má hồng đang sưng, cô thấy hắn đang lau mặt mình bằng khăn mùi xoa trong túi quần, hắn lau xong vứt hẳn xuống đất rồi nhìn cô, cô cười chua chát như chưa từng đau khổ, cô khóc như chưa từng buồn như này. Tại sao cô lại bị rơi vào tay hắn, tại sao hắn cứ hành hạ cô mỗi lần hắn thấy cô làm những gì hắn không vui. Hắn hành hạ cô như vậy còn chưa đủ sao...cô quá mệt mỏi rồi.
“Cô nghĩ mình là ai? Cô thật giỏi khi dám làm những điều mà không ai dám làm với tôi đấy.”
Hắn dùng hai tay giữ chặt hai vai cô lắc lắc thật mạnh cảnh cáo, cô có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng phát trong mắt hắn, hắn như con ác ma vậy, hắn…
“Giết tôi đi…”
“Sao?”
Sở Minh Thành ngưng bặt tay lại nhìn Triệu Đình Đình, cô vừa van xin hắn được chết ư. Lần này là muốn buông bỏ tất cả để thoải mái, để không phải bị anh giam cầm, để có thể trốn đi, đi những nơi mình thích bằng linh hồn yếu đuối này? Không...không thể nào.
“Đáng tiếc, khi trước tôi có thể giúp cô toại nguyện thì cô không muốn, còn bây giờ tôi lại muốn chơi đùa với cô hơn là giết cô!”
Hắn gằn giọng như một con sói hoang đáng sợ, dùng tay mình xé mạnh áo cô thật nhanh như cơn gió, đặt môi xuống cần cổ cô lập tức không để cho cô phản kháng, hắn cắn thật mạnh cổ cô cho đến khi rỉ ra máu mới thôi, hắn cắn khắp nơi trên cổ cô để in lại những vết răng bầm tím chảy ra dòng máu đỏ tươi trên cần cổ yêu mị. Triệu Đình Đình khóc không ra nước mắt, cổ khàn không nói ra hơi, từng cơn đau kéo đến cùng một lúc khiến cô muốn chết đi sống lại.
Bàn tay chứa dòng máu nóng của hắn đang cố giằng xé chiếc quần cô đang mặc, mặc cho Triệu Đình Đình cố giữ ra sao thì chiếc quần cuối cùng cũng bị Sở Minh Thành lôi xuống, để lộ nơi tư mật mê người đang run rẩy. Cả thân thể cô bỗng chốc không còn một mảnh vải che thân giữa sảnh lớn của Sở gia, đây là nơi nhiều người qua lại nhất, cô sẽ bị thấy mất, cô không muốn, cô không muốn!
Tay đưa lên che ngực mình, dù biết rằng sẽ không có hiệu quả đối với tên Sở Minh Thành nhẫn tâm trước mắt nhưng cô vẫn sẽ cố gắng làm những điều có thể, đôi chân đã sẵn sàng lao đi để chạy nhưng cuối cùng cô vẫn bị hắn túm chặt hai tay giữ trên đỉnh đầu. Hắn đặt môi xuống môi cô, mạnh bạo cạy miệng cô để lưỡi có thể di chuyển vào, khẽ hút lấy chiếc lưỡi đinh hương còn đang ẩm ướt, tay còn lại của hắn đưa xuống day thật mạnh run rẩy của cô khiến Triệu Đình Đình trừng to đôi mắt sợ hãi.
“Ư…” Triệu Đình Đình nức nở, cơ thể ưỡn ẹo muốn chạy thoát nhưng tay lại bị giữ trên đầu, chân cô sớm đã bị khóa bởi thân thể lực lưỡng của hắn.
Cả người cô bỗng nóng bừng lên, cô run lên mỗi khi Sở Minh Thành đưa tay thay đổi vị trí ở bên dưới, cả người vặn vẹo mà không biết rằng hành động của mình đang cổ vũ tinh thần ham chiếm thân thể ngọc ngà trước mắt của Sở Minh Thành. Hắn dùng sức vào hai đầu ngón tay ấn mạnh vào hồng hào dưới hạ thân cô, tay càng đẩy vào sâu càng làm cô rướn lên đáp ứng, hắn liên tục đâm thọc cô lại càng phát ra tiếng rên rỉ rõ ràng.
Thân thể hư hỏng của cô đang đáp ứng những hành động thân mật không nên có giữa cô và hắn, thật nhục nhã, thật đáng xấu hổ!
Triệu Đình Đình chợt mở to đôi mắt xinh đẹp đẫm nước, dường như cô cảm thấy một vật cứng khác áp sát vào hạ thân mình, nó đang cố gắng cắm sâu vào huyệt nguyệt đầy mà tay hắn cố tình đưa đến. Hắn đã cởi thắt lưng từ khi nào mà cô không biết? Hắn...hắn đang cố đưa vật lớn của hắn vào thân thể cô, hắn hành hạ cô bằng cách này sao? Một cách đáng khinh bỉ, một cách tởm lợm, hắn không sợ sau này trời phạt sao? Đau quá...cô rất đau.
Sở Minh Thành dứt môi cô ra, ngậm chặt tai cô vào miệng mà cắn xé, hạ thân hắn đột nhiên thúc mạnh một cái vào sâu bên trong cô khiến Triệu Đình Đình trợn mắt hét lớn.
“ĐAUUUU!”