Sớm Đã Có Bảo Bối

chương 164: đau xé ruột gan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

L...lần đầu Sở Minh Thành ngọt ngào đến vậy, lần đầu...Sở Minh Thành ấm áp đến vậy. Đứa bé này phải chăng là thiên thần đến đây để cứu vớt lại vị trí mà Sở Tố đáng có?

Sở Tố cắn môi thật mạnh, miệng không ngừng thốt lên rên rỉ, cả người đều run rẩy, khi thì cố hết mình rặn ra, khi thì thở yếu ớt không biết làm gì. Cô ta chưa từng trải qua cảm giác này, chưa từng sinh đẻ nên cũng không biết phải làm sao cho hợp lý. Nếu có bác sĩ ở đây may ra…

Đôi mắt dần tối đi, Sở Tố vẫn bóp chặt tay của Sở Minh Thành, mồ hôi nhễ nhại từ tay và cơ thể chảy xuống quần áo của Sở Minh Thành, hơi thở ngắt quãng có phần bất lực.

Nhận thấy điều không hay, Sở Minh Thành đưa tay sờ nhẹ xuống cái bụng to của Sở Tố, tức khắc lại quay về nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta. Đau đến vậy sao? Cô ta giống như sắp chết vậy.

“Mở mắt ra, em phải tỉnh táo cho tôi. Sinh đứa trẻ ra một cách an toàn, còn không đừng hòng tôi tha thứ.” Sở Minh Thành lớn tiếng, tay giữ chặt lấy cơ thể Sở Tố kích động. Đứa trẻ không thể xảy ra mệnh hệ gì, đứa trẻ là là con đầu lòng của anh, là con trai!

Bấy giờ Sở Hân vẫn luôn bên cạnh Sở Tố, bà xoa bóp chân và tay cho cô ta, tóc bà cũng rũ rượi cả. Không dám tin Sở Tố lại sinh non. Cô ta ăn uống và hoạt động rất điều độ, đứa trẻ phát triển cũng rất bình thường không có gì bất ổn. Vậy thì lý do là gì chứ?

Đứa trẻ sinh non, ra đời chắc chắn sẽ bị thiếu chất và chậm phát triển hơn những đứa trẻ khác đồng trang lứa cho xem, lần này phải làm sao đây, đúng là gia môn bất hạnh! Bất lắm Sở Minh Thành, con trai bà mới đồng ý lên giường cùng người phụ nữ khác để sinh con đẻ cái, dễ gì mà chịu lần thứ hai. Sở Tố, cô ta đúng là vô dụng đi!

“Boss, tôi đến để…” Khoảng mười phút sau bác sĩ và người của họ cùng đến với nhau, ai nấy đều xách theo va-li rất lớn, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ai cũng nhíu mày nhanh chân đi tới.

“Cô ấy đã hạ sinh rồi sao? Mời hai người ra ngoài. Chuẩn bị đi.” Bác sĩ nhanh chóng đuổi khéo Sở Hân và Sở Minh Thành ra khỏi phòng, không quên nhanh miệng nhắc nhở các y tá, cấp dưới của mình vào giai đoạn chuẩn bị để giúp Sở Tố sinh nở.

Vừa mới đây được gọi đến khám cho Sở Tố, cái thai còn chưa đủ ngày đủ tuổi, sao lại ra sớm như vậy chứ. Điều này là bất khả kháng.

Sở Minh Thành bị đuổi ra ngoài, trước khi ra anh nhìn thấy vẻ mặt tột cùng đau đớn của Sở tố, cô ta cào cấu vào chăn đệm trên giường, hai chân đã được dang rộng ra. “Tôi có thể ở lại không?” Sở Minh Thành bất mãn.

“Boss, đây không phải là chuyện boss có thể nhìn. Mời boss ra ngoài để chúng tôi thực hiện nghĩa vụ của mình.”

Vị bác sĩ lớn tuổi này chính là bác sĩ giỏi nhất nhì của Sở gia được Sở Minh Thành đem về làm bác sĩ riêng chứ không làm ở các bệnh viện hoặc phòng khám tư nhân riêng. Một lần khám cho người trong cung điện ông ta đã được Sở Minh Thành thưởng số tiền tương ứng còn nhiều hơn cả số tiền ông ta kiếm được trong một năm. Vì ông ta rất tốt và biết điều, luôn cứu chữa được những tình huống nguy kịch nên được Sở Minh Thành coi trọng.

Tất cả người nhà gồm có Sở Minh Hạo và Sở Kiến Hoa đều đã đến và cùng đứng bên ngoài với Sở Hân, Sở Minh Thành. Mỗi lần Sở Tố bên trong hét lên thì tất cả mọi người lại giật mình sốt ruột hơn.

Sở Hân đi đi lại lại trước cửa, lúc lúc lại muốn vào trong nhưng lại thôi, Sở Minh Thành đứng úp lưng vào tường, anh thẫn thờ chờ đợi.

Có lẽ một Sở Minh Thành lạnh lùng, tàn khốc và không biết sợ ai, hôm nay lại mềm dịu, dễ dàng nghe lời sẽ khiến không ít người lạ lẫm. Cũng đúng...là bởi anh sắp làm cha, và anh của hiện tại chính là vui buồn lẫn lộn.

“Alo, đúng vậy. Lát nữa đến và lấy máu của Sở Tố đi, tôi muốn xét nghiệm máu của nó.” Sở Hân tay cầm điện thoại hạ giọng lạnh băng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cửa phòng của Sở Minh Thành một cách miệt thị.

Xét nghiệm máu? Sở Minh Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, chúa dâu của ông ta còn đang sinh nở, con dâu của ông lại muốn xét nghiệm máu làm cái gì chứ, giờ phút này còn quan trọng chuyện đó?

“Bà định làm gì?” Sở Kiến Hoa đi tới chỗ Sở Hân, ông đặt tay lên vai bà và hỏi. Với tính cách của Sở Hân. Nhất định chuyện sinh nở sớm hơn dự kiến phải cho bà ý rõ ràng một câu trả lời. Nhìn sự lạnh lùng của Sở Hân, ông bắt đầu cảm thấy không an toàn về vợ của mình.

Sở Hân hạ điện thoại xuống. “Còn làm gì? Kiểm tra xem con bé đã ăn và uống những gì trước đó thôi.” Nhìn qua Sở Minh Thành, bà hất mặt. “Con không phản đối?”

“Không.” Sở Minh Thành lạnh nhạt trả lời, vốn Sở Hân không làm điều này thì anh cũng sẽ làm. Không ngờ mẹ anh lại thẳng thắn vậy thôi.

“Áaaaaaaaaaa!” Cắn lớp vải trong miệng, hai tay Sở Tố đều bị giữ lại, hai chân dưới cũng vậy, bác sĩ thi thoảng lại ấn bụng cô ta một lần khiến cơn đau càng thêm nhức nhối, vùng xương chậu và từng cái xương sườn trên cơ thể cô ta như sắp vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Đáng ghét, lẽ ra lúc hạ sinh phải có mẹ đẻ bên cạnh, cô ta mẹ đẻ không có, mẹ chồng có cũng như không. Không ai giúp cô ta được cái gì cả!

Đứa trẻ hư đốn này định bao giờ mới ra đây, cô ta sắp chết đến nơi rồi. Đau quá, đau quá đi mất.

“Hự...ư…”

“Hít thở thật sâu, thở ra, hít vào, đúng rồi, cứ như vậy.”

“Ha...au quá...a…” Miệng nói ngác ngứ bởi vải đã trong miệng, Sở Tố muốn hét lớn cũng không được, đứa trẻ trong bụng đã ra được chút nào chưa đây.

“Hít một hơi nữa, cố gắng một chút nữa, sắp được rồi.” Bác sĩ bên dưới không ngừng thúc giục.

Lúc nào cũng một chút nữa, bao nhiêu cái một chút rồi còn chưa ra, đứa trẻ này sau khi sinh xong nhất định lớn lên cô ta phải cho một bài học mới được, cái tội làm mẹ nó đau gần chết mới sinh được nó ra.

“Aaaaaaaaaaaaaaaa.”

Sở Minh Thành lần này nghe thấy tiếng hét lớn liền giật mình quay về hướng cửa, có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Nhìn thấy Sở Minh Thành định lao đến cánh cửa, Sở Kiến Hoa đưa tay định ngăn lại, bỗng cả bốn người bên ngoài cùng sững lại trước giọng khóc đang thé lên bên trong.

“Oe…oe oe…”

“Sinh rồi!” Sở Hân vui mừng khôn siết, bà vỗ tay bốp một cái, khuôn mặt tươi cười.

Sở Minh Hạo và Sở Kiến Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ có duy nhất Sở Minh Thành trừng mắt, cả người như hóa đá không bước thêm bước nào.

Tiếng trẻ con…

Là tiếng của trẻ con?

Tai anh có nghe nhầm không? Anh rõ ràng vừa nghe thấy tiếng khóc của trẻ con trong phòng mình, không đúng, cho đến bây giờ cũng vẫn nghe thấy tiếng khóc nữa kìa!

Vài phút sau khi thu dọn đồ trong phòng của Sở Minh Thành, bác sĩ ra ngoài, cả người cũng uể oải đi. “Người nhà có thể vào trong, từng người một thôi, thai phụ còn yếu, đừng làm cô ấy kích động, đứa bé nặng kg. Chúc mừng chúc mừng, quý tử này rất đáng yêu và kháu khỉnh, nhìn thông minh đáo để.” Bác sĩ lập tức cười chung vui với Sở Minh Thành và ba người còn lại.

Sở Minh Thành không nói không rằng, anh nâng hạ yết hầu một cái rồi hướng về phòng, cứ thế mà đi sâu vào trong.

Sở Tố đang nằm trên giường, bên cạnh cô ta...là đứa trẻ. Nghe nói đứa trẻ nào sau khi được sinh xong cũng cần phải đặt gần mẹ nó để cảm nhận được hơi thở của mẹ, nó sẽ cảm thấy an toàn và ngừng khóc. Nhưng đứa trẻ nằm bên cạnh Sở Tố lại vẫn khóc không ngừng, khóc một cách khó hiểu khiến cô ta cũng phải nhíu mày khó chịu.

Cô ta tự hỏi rốt cuộc mình là mẹ nó, tại sao nó lại không muốn cận kề mình.

Sở Minh Thành đi tới, tiếng khóc ngày một to, anh nhìn vào trong chiếc khăn quấn đứa trẻ, chỉ lộ cái đầu nhỏ vẫn đỏ hỏn. Sống mũi nó rất cao, mắt chưa mở cũng biết rất to tròn, miệng nhỏ...khuôn mặt…thật sự đúng là có phần giống cô ta, giống Triệu Đình Đình!

“Anh...dỗ nó đi.” Sở Tố thều thào.

Sở Minh Thành bừng tỉnh, anh ừ nhẹ một cái rồi hơi gập lưng xuống bế đứa trẻ trên tay, vậy mà tay chỉ đung đưa vài cái nó đã ngừng khóc, dần chìm sâu vào giấc ngủ một cách kỳ diệu. Có lẽ nó đã nhận ra...anh là cha của nó.

“Con trai, từ giờ bố sẽ lấy họ con là Sở, tên đầy đủ là Sở Hàn.” Anh giương cao khóe miệng, nhìn vào khuôn mặt say giấc của tiểu Hàn.

Một nửa địa cầu còn lại…

“Rốt cuộc em bị sao vậy Đình Đình, anh sẽ gọi bác sĩ.” Lưu Luân bên cạnh giường của Triệu Đình Đình, anh lo lắng đi đi lại lại.

“Em...không sao.” Triệu Đình Đình nằm trên giường, cô ôm lấy bụng của mình. Bản thân cô biết rõ nhất là cô không ăn đồ gì kém vệ sinh thực phẩm, cũng không bị dạ dày. Chẳng hiểu sao bụng lại thắt lại một cách bất ngờ, lồng ngực cũng đập nhanh dữ dội, thi thoảng còn nhói lên.

Cảm giác này đặc biệt khó tả, cảm giác như không ai có thể cứu mình. Nhưng cô lại muốn người đó bên cạnh, rất muốn. Làm sao đây, là sao đây chứ. Rốt cuộc linh cảm gì đang mách bảo cô…

“A…đau quá.” Triệu Đình Đình ngồi bật dậy, cô ôm bụng mình hét lên. “Lưu Luân, đem túi chườm nước nóng đến cho em, em thấy lạnh.” Cô quay sang ra lệnh cho Lưu Luân, khuôn mặt hết sức nghiêm túc. Nghe xong Lưu Luân cũng gật đầu đi ra khỏi phòng, một lúc sau đem vào đã là một túi chườm nóng nhiệt độ vừa phải. Triệu Đình Đình không do dự, cô đặt túi chườm lên bụng mình, cơn đau dần lắng xuống một chút.

“Trước kia em có từng bị đau thế này không?” Lưu Luân ngồi xuống bên giường, lấy cốc nước ấm đưa cho Triệu Đình Đình.

Cô nhận cốc nước rồi uống một ngụm. “Chưa từng.” Nghĩ rồi vì sợ Lưu Luân lo lắng, cô hơi nghiêng đầu cười. “Cảm giác này làm em tưởng tượng đến câu chuyện sinh em ra của mẹ em khi xưa ở bệnh viện.”

Truyện Chữ Hay