Đô thị phồn hoa, đường phố tấp nập. Dòng xe qua lại thay phiên nhau, đường cao tốc không còn một khoảng trống.
Thật không thể ngờ rằng để làm một idol của công chúng phải đánh đổi rất nhiều thứ, thứ quan trọng nhất là thời gian.
Đêm khuya về tới nhà mệt đến nỗi không muốn ăn cơm mà chỉ cần nằm yên tĩnh trên chiếc giường êm ấm. Sáng sớm muốn ngủ thêm một chút nhưng công việc dở dang lại đang chờ. Đến bữa sáng cũng phải gấp rút ăn nhanh chóng. Bữa trưa thi thoảng chỉ là những cái bánh nhỏ lót dạ cho đỡ đói. Chưa kể lịch tập luyện thân thể khắc nghiệt cùng chế độ ăn kham khổ. Làm sao đây, Triệu Đình Đình cô có lẽ giờ chẳng còn thời gian mà suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi.
Trên đường trở về từ phòng tập luyện, Triệu Đình Đình vẫn mặc đồ bó sát thoáng khí, mái tóc buộc gọn phía sau, băng đô đeo trên trán, khăn thấm mồ hôi vắt trên cổ, mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt.
“Có muốn ăn gì không?” Một hồi im lặng từ khi bước lên xe, Lưu Luân là người mở lời với cô trước.
“Cái gì em cũng không muốn ăn.” Triệu Đình Đình đưa khăn lên lau nhẹ giọt mồ hôi đang chảy xuống trên gò má.
Nhìn Triệu Đình Đình như vậy, Lưu Luân có chút không nỡ. Anh quay đầu về vị trí cũ tiếp tục nghiêm túc lái xe, chiếc xe cách ly hoàn toàn với tiếng động bên ngoài.
“Thật ra anh nghĩ rằng em không cần phải tập luyện nhiều như vậy. Cơ thể em đã rất cân đối.”
Triệu Đình Đình khựng lại, cô quay sang nhìn người đàn ông bảnh bao ấy, dường như mỗi lần nhìn thấy anh cô lại bớt đi được phần nào mệt nhọc, kết hợp âm giọng ấm áp của anh, cô thấy lòng mình được an ủi.
Nghĩ rồi cô đan xen hai tay vào nhau đặt trên đùi mình. “Em vẫn muốn bản thân phải hoàn hảo hơn. Có như vậy em mới thấy mình thành công chứ không thất bại.”
Dù biết là mong muốn của Triệu Đình Đình rất cao, Lưu Luân hơn ai hết còn biết trước được rằng dù cô không cố gắng thì một ngày thành công nhất đối với Triệu Đình Đình cũng đã gần ngay trước mắt rồi. Chỉ là anh cảm nhận được, Triệu Đình Đình cố gắng không phải vì bản thân, mà còn vì một mục tiêu nào khác mà anh vẫn chưa khám phá ra.
Mấy ngày nay Triệu Đình Đình đều rất bận rộn, vì đang trong giai đoạn phát triển nghề nghiệp bước đầu nên cô cần phải tham gia rất nhiều sự kiện để đánh bóng tên tuổi, đương nhiên với nhan sắc và vẻ bề ngoài của Triệu Đình Đình thì ai cũng thấy dễ mến. Thời gian ngủ và nói chuyện của hai người đối với nhau cho đến thời điểm hiện tại đếm trên đầu ngón tay còn không được. Quá ít, có nhiều lời muốn nói xong Lưu Luân cũng không muốn làm Triệu Đình Đình phải bận tâm mà đau đầu hơn.
Nhưng có thời gian cùng nhau vượt trên con đường quen thuộc để trở về nhà, Lưu Luân anh nên mở lời hỏi han một chút, ít ra thì đối với Triệu Đình Đình anh cũng không còn xa lạ.
“Em và cô gái ở buổi gặp mặt hôm trước là gì của nhau?” Lưu Luân bình thản hỏi, tay vẫn xoay vô lăng đều đặn, nhẹ nhàng.
Triệu Đình Đình có chút bất ngờ với câu hỏi của Lưu Luân, dù biết là sớm muộn anh cũng sẽ hỏi nhưng cô không nghĩ anh sẽ hỏi trong hoàn cảnh này, Tối hôm đó trở về và những ngày sau Lưu Luân đều không thể hiện sự thăm dò, hôm nay…
Mặc kệ, dẫu sao giải thích bằng một lý do ngụy biện thì Lưu Luân cũng không dễ gì mà tin. Triệu Đình Đình ngả người ra phía sau nhắm mắt, đôi mi cong dài phủ trên lớp da trắng mịn của cô. “Cô ấy là bạn thân của em. Trần Hy Nhi, một nhà báo.”
“Nhà báo?” Lưu Luân ồ nhẹ, cuối cùng anh vẫn khó hiểu. Nếu là bạn thân tại sao Triệu Đình Đình có ý trốn tránh chứ. “Hai người xảy ra chuyện gì dẫn đến hiểu nhầm nhau ư?”
Cô mở mắt, đầu vẫn giữ yên nhìn lên trần nhà. Hai người hợp nhau đến vậy, có gì đâu mà hiểu nhầm nhau, chỉ là một lý do bất đắc dĩ mà thôi. “Em không muốn mình là một Triệu Đình Đình trẻ con trong mắt cô ấy. Em là Layla.”
Nghe đến đây Triệu Đình Đình trong mắt Lưu Luân đã thể hiện được sự cứng đầu của mình. Tại sao Triệu Đình Đình lại chán ghét bản thân như vậy chứ, tại sao cô lại muốn thay đổi.
“Trẻ con cũng có cái hay của nó, đừng coi thường.”
Vừa nghe xong Triệu Đình Đình đã bật cười. “Thì ra ý của anh đúng là em trẻ con.”
Lưu Luân cười ôn nhu, tay hơi gõ vô lăng. “Trong mắt anh lúc nào em cũng là trẻ con, anh muốn bảo vệ em, theo dõi em, không biết có được hay không?”
Chỉ đến khi nghe được câu này Triệu Đình Đình mới nhận ra, thật lòng mà nói, Lưu Luân đang rất nghiêm túc thích cô đơn phương, cho đến thời điểm này anh vẫn hy vọng chinh phục được trái tim tan vỡ của cô. Cô không dám trả lời câu hỏi của anh, mắt lại hướng ra bên ngoài cửa xe, nhìn dòng người giao nhau.
Không nhận được câu trả lời mình muốn nghe, Lưu Luân dần tắt nụ cười, sâu thẳm đáy mắt lộ vẻ cô đơn và chấp niệm. Không biết anh đang mong đợi điều gì từ cô đây, không có hy vọng gì cả. Vì sao ư...vì cô nói hãy đợi...đợi một ngày cô thành công. Triệu Đình Đình sẽ đồng ý bên anh mà không còn điều gì vướng mắc hay lo ngại. Nghĩ đến đây cũng đủ làm mọi suy nghĩ âu lo trong anh tan biến, một tương lai màu hồng đang đợi anh phía trước.
Xe dừng lại dưới hầm. Triệu Đình Đình tháo dây an toàn, cô ngoảnh lại nhìn Lưu Luân. “Anh cất xe, vậy em lên trên trước, em muốn tắm.”
“Được.” Lưu Luân trả lời nhìn cô, sau cùng nhìn Triệu Đình Đình bước ra khỏi xe lại không quên nhắc nhở. “Nhớ tắm nước ấm, em sẽ ốm nếu tắm nước lạnh.”
Cô cười tươi. Lưu Luân lại lo lắng quá mức rồi. “Tuân lệnh!”
Nhìn điệu bộ hưng phấn của Triệu Đình Đình khiến Lưu Luân không nhịn được mà bất giác cười. Phải chăng từ khi sinh ra Triệu Đình Đình đã đáng yêu như vậy? Mẹ cô ấy đã sinh ra một thiên thần.
Chân đi đôi giày thể thao trắng, Triệu Đình Đình hoạt bát đi nhanh chân đến thang máy, trong xe của Lưu Luân đang ấm, vừa ra đến ngoài liền cảm nhận được hơi lạnh về đêm, huống hồ cô còn đang toát mồ hôi.
Ting.
Thang máy kêu một tiếng báo hiệu đã đến nơi, Triệu Đình Đình kéo chiếc khăn từ trên cổ xuống, mi mắt hơi cụp lau quanh cổ và xương quai xanh mình. Cho đến khi chân bước tới cửa chính của nhà mình và Lưu Luân, lại cảm thấy có một đôi chân đang ngáng đường.
Ai mà vô duyên vậy nhỉ, đứng trước cửa nhà người ta…
Triệu Đình Đình hơi nhíu lại đôi mày, khuôn mặt dần ngẩng lên. Bắt gặp mỹ nữ môi đỏ má hồng, mái tóc mượt mà lại có hương thơm quen thuộc. Cô hơi giật mình sửng sốt. Là Trần Hy Nhi?
“Ơ…” Triệu Đình Đình cắn răng nhìn Trần Hy Nhi, xong vẫn tỏ ra không có chuyện gì. “Mời cô tránh đường cho, đây là nhà tôi.”
“Triệu Đình Đình!” Tiếng gằn giọng của Trần Hy Nhi khiến cô phải giật mình một lần nữa, xem điệu bộ này của Trần Hy Nhi...cô ấy đang rất tức giận. “Mình biết cậu là Đình Đình mà, thái độ của cậu đã nói tất cả. Đình Đình, cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Cô bặm chặt môi nhìn cô bạn thân của mình, ánh mắt này rất là kiên định, có nghĩa Trần Hy Nhi không dễ dàng rời đi nếu không phân bua được sự thật. Làm sao cô có thể qua được con mắt tinh tế của Trần Hy Nhi đây, đến giọng nói, khuôn mặt hay từng đường nét trên khuôn mặt cô Trần Hy Nhi đều rõ hơn ai hết. “Tôi phải nói câu này mới đúng, cô là ai? Liên tục gọi tôi là Đình Đình, có phải đã nhầm lẫn gì rồi hay không?”
Trần Hy Nhi tiến đến, hai tay túm chặt bả vai Triệu Đình Đình. “Nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình không liên lạc được với cậu, cũng không gặp cậu tới mấy tháng rồi. Ai cũng lo lắng cho cậu, cậu có biết không hả? Bố mẹ cậu đã mất ăn mất ngủ đó, cậu không thương họ sao? Đình Đình, cậu hãy bình tĩnh thuật lại sự việc cho mình, cậu biết mình là bạn thân của cậu mà, mình có thể giúp cậu. Mình đã tìm cậu suốt thời gian vừa qua rất vất vả, cậu hiểu chứ.”
Triệu Đình Đình im lặng, cô như hóa đá không nói lên lời. Đến nước này cô còn có thể nói gì đây, cô không có đường lui đối với Trần Hy Nhi, cô ấy đã quá hiểu cô. “Bố mẹ mình mất ăn mất ngủ? Họ đã bán mình cho Sở gia rồi, cậu còn không biết sao!” Cô hét lên, nước mắt đồng thời tuôn trào. Đêm nào mà cô không nhớ tới họ chứ, nhưng nghĩ xem, họ chưa từng gọi cho cô dù là một lần khi cô còn ở biệt phủ của Sở gia. Họ vốn không quan tâm đến đứa con này.
Trần Hy Nhi nhíu mày nhìn Triệu Đình Đình khóc, một người vốn cười nhiều hơn khóc, nay lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy sao. Triệu Đình Đình đã phải trải qua những gì chứ...
“Cậu...đã xảy ra chuyện gì với Sở Minh Thành đúng không?”
Cái tên Sở Minh Thành thốt ra từ miệng Trần Hy Nhi chính là lúc lồng ngực Triệu Đình Đình nhói lên một tia đau đớn. Khốn nạn...cái tên đó cô đã rất muốn quên đi, cô không muốn nhớ đến nó một lần nào nữa.
Rút trong túi ra chiếc chìa khóa, Triệu Đình Đình trầm mặc mở khóa cửa đi vào trong. “Vào đi.”
Đi theo sau Triệu Đình Đình vào bên trong căn nhà cao cấp, Trần Hy NHi vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh như đánh giá. Rốt cuộc chuyện này là sao đây, Triệu Đình Đình thực sự ở chung nhà với nghệ sĩ Lưu Luân? Trần Hy Nhi đã từng nghĩ không thể xảy ra chuyện này, bởi Triệu Đình Đình và Sở Minh Thành mới là…
Đặt xuống bàn một ly nước suối. Triệu Đình Đình ngồi xuống bên cạnh Trần Hy Nhi, miệng thở phào một cái như muốn trút bỏ mọi ưu sầu bên trong.
“Đình Đình, cậu và Lưu Luân đó…”
“Không như cậu nghĩ đâu.” Triệu Đình Đình nhẹ giọng trả lời, cô thừa biết Trần Hy Nhi đang nghĩ gì.
“Ừm. Vậy thì tốt. Mình tin cậu.”
“Mà nếu mình với anh ấy là mối quan hệ đó thì cũng có làm sao. Mình và Sở gia không còn bất kì mối liên kết nào, cậu hiểu chứ? Đã kết thúc.” Mỗi lần nhắc đến Sở gia, vụ hỏa hoạn đó vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ của cô, ánh mắt đau thương bên khung cửa sổ cho đến giờ vẫn theo sát cô mỗi khi cô khép mi. Cảm giác rất...có lỗi.
Trần Hy Nhi quay người sang kinh ngạc, tay nắm chặt lấy tay Triệu Đình Đình. “Mình cần cậu giải thích, bằng cách nào mà…”
“Ly hôn rồi.” Triệu Đình Đình cười chua chát, Lục Niên chết rồi, còn gì nữa đâu, còn lý do gì để ở lại nơi đó để chịu cay đắng, tủi nhục? Hơn bất cứ điều gì, rời khỏi nơi đó là cách tốt nhất cô quên đi Sở Minh Thành, cô không thể nói điều này với Trần Hy Nhi mà không biết hổ thẹn, con dâu yêu bố chồng ư? Trần Hy Nhi vẫn luôn nghĩ Lục Niên là con của hắn. Hay là đem lòng yêu đơn phương kẻ đem mình ra làm vật thay thế người đã khuất…
Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên, tiếng bước chân đều đều đi đến. Lưu Luân với gương mặt phức tạp nhìn hai người phụ nữ đối diện. “Cô là…”