Sớm Đã Có Bảo Bối

chương 104: tách biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao?” Triệu Đình Đình đưa tay lên che miệng xúc động muốn rớt cả hàm ra ngoài.

Trước mặt cô là một quý bà sang chảnh với mái tóc đen, tuy là nhờ vào thuốc nhuộm. Có điều nhìn bà đã già nhưng rất uy nghiêm và nghiêm khắc, điều đó thể hiện ở khuôn mặt bà ấy ngay sau khi cô thốt lên chữ ‘sao’.

“Triệu tiểu thư, cô đã quên rồi?” Nữ hầu đứng bên cạnh cô đanh mặt lại.

Không phải là cô đã quên hay là không nhớ. Nhưng điều này là sự thật sao? Rằng Sở Minh Thành ép cô học ‘nữ công gia chánh’?

Cô đưa tay lên ôm đầu, hai mắt hoa hoa lại nhìn một hàng dài thẳng tắp những chuyên gia ở bộ môn khác nhau đang xếp hàng chờ giới thiệu. Hắn ta đúng là điên rồi, chỉ vì không biết nấu ăn mà ép cô học hết tất thảy những bộ môn khó hiểu này sao? Khác gì muốn đào tạo cô thành con rô-bốt.

Đếm sơ sơ đã có: Giáo viên dạy nấu ăn, chơi đàn, pha trà, khiêu vũ, may vá thêu thùa, trang điểm, stylist,...

“Tôi có thể từ chối học những cái này không? Chỉ nấu ăn là đủ rồi.” Triệu Đình Đình cười hi hi, hai tay xoa xoa vào nhau,

Ép cô học nhiều như vậy thì thời gian đâu mà cô nghỉ ngơi với ăn uống chứ, Sở Minh Thành là tên ác ma sao. Tên ác độc, vô lương tâm, không có lòng người. Có khi nào hắn đi làm mệt mỏi đến nỗi dây thần kinh có vấn đề, mình mệt nhưng cũng phải bắt người khác mệt cùng bằng cách nhẹ nhàng với hắn nhưng nặng nhọc với họ hơn?

Với ai thì Triệu Đình Đình không biết, nhưng với cô nữ công gia chánh thì quá đáng sợ đi! Từ nhỏ đã được bộ mẹ chiều chuộng sinh lười biếng, ngoài rửa bát và quét nhà ra cô không thể làm gì khác, đôi khi cũng có thể cắm nồi cơm có được tính là biết làm việc nhà không? Có điều rửa bát vài ba lần còn chưa sạch, quét nhà vẫn chỗ bẩn chỗ không, nồi cơm thì...thi thoảng quên bật nút.

“Triệu tiểu thư, cô đừng đùa nữa. Nhiêu đây còn chưa đủ đúng không? Boss biết vậy nên đã thuê rất nhiều chuyên gia đến cho cô, cô nhìn thử xem.” Dứt lời cô ta chỉ ra phía bên ngoài cửa chính, một đám đông đang đứng đó chờ được vào trong xếp hàng.

“Chúa ơi!” Triệu Đình Đình muốn xỉu ngược té ngược khi nhìn thấy cảnh này. Hóa ra vẫn còn người nữa sao. Nhiêu đây đối với Sở Minh Thành vẫn là chưa đủ nhỉ. Tên bệnh hoạn này khiến cô không thể thở nổi.

“Nhiều như vậy biết bao giờ mới học hết.” Cô long lanh đôi mắt nhìn tất cả bọn họ, cảm động muốn rớt nước mắt.

“Tiểu thư sẽ có một thời khóa biểu riêng. Yên tâm ăn ngủ với bình thường không để bị ảnh hưởng.” Nữ hầu kia cười dịu dàng, cuối cùng còn cười dịu dàng hơn nữa nói. “Thời gian chơi của tiểu thư đã kín lịch.”

“Sao?” Triệu Đình Đình nghe như sét đánh ngang tai. Vậy thì sao cô có thể xem tv? Dạo vườn hay làm những thứ mình thích chứ. Sở Minh Thành...tôi ghét anh!

Cô đưa nắm đấm lên không trung run run, tưởng tượng ra khuôn mặt của Sở Minh Thành liền vung tay, nắm đấm xoẹt ngang qua mặt bà chuyên gia nấu ăn kia. Bà ta hơi giật mình tỏ ý không hài lòng cực độ.

Đường đường là một chuyên gia hoàng tộc, trước giờ chỉ dạy những tiểu thư con nhà danh giá, ai cũng từ tốn lại thùy mị vô cùng. Triệu Đình Đình là trường hợp thô lỗ nhất mà bà gặp, thô lỗ như vậy học mấy cái này có vẻ...khó rồi đây.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Hựu Hựu từ đâu chạy đến, cặp mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ, cậu ta ngó nghiêng nhìn hàng người trong nhà rồi liếc mắt qua cửa. Đông người như vậy là có ý gì?

Triệu Đình Đình như tìm được người than thở, cô lập tức quay lại bám víu vào cánh tay câu ta than vãn. “Hựu Hựu, cậu mau xem bố cậu làm gì này.”

Cậu ta chớp chớp mắt, giọng nói có phần ngây thơ. “Hựu Hựu không hiểu gì hết.”

Câu nói đó như một mũi dao chí mạng đâm thấu tâm can cô. Cô quên mất cậu ta bị ngốc, có than vãn cũng chẳng có tác dụng gì, thật tức chết cô rồi. Lại còn phải giải thích nữa sao?

“Bố cậu ép tôi học nữ công gia chánh đó.”

Một lần nữa Hựu Hựu cười khờ khạo, mặt mày có phần ngốc nghếch hỏi lại Triệu Đình Đình. “Đình Đình...Hựu, Hựu Hựu không biết chữ công gia chánh là gì.”

Bốp! Triệu Đình Đình bất lực đưa tay lên vỗ trán thật mạnh. Quả nhiên như cô nghĩ, Hựu Hựu không biết gì cả.

Hựu Hựu hơi thay đổi sắc mặt, nhỏ đến nỗi không ai có thể nhận ra, nữ công gia chánh sao? Sở Minh Thành không lẽ cố tình muốn Triệu Đình Đình phải né xa mình?

“Vậy thì...thứ mấy bắt đầu học? Tuần sau? Tháng sau?...” Triệu Đình Đình nhỏ nhẹ hỏi nữ hầu bằng chất giọng đầy hy vọng cuối cùng. Hy vọng rằng thời gian còn lại đủ để cô thoải mái chuẩn bị tinh thần cực khổ.

Cô ta lắc đầu lia lịa, nhìn sang các nữ hầu khác, nhìn đến đâu họ lắc đầu với Triệu Đình Đình đến đấy. Cô bắt đầu có linh cảm không hay, cả người sởn gai ốc.

“Đừng nói là…”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ học ngay hôm nay thưa tiểu thư. Đây là mệnh lệnh của boss.”

Cái quái...Phải hít thở thật sâu, thở ra nhẹ nhàng...hít thật sâu...thở thật nhẹ… “Aaaaaaaaaaa! SỞ MINH THÀNH!”

Đang trong cuộc họp ban quản trị, đột nhiên Sở Minh Thành buốt hết gáy. Không cần nghĩ quá lâu anh cũng hiểu ra nha đầu kia đang ở nhà thầm rủa anh.

“Ha…” Khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ. Sở Minh Thành tựa lưng vào ghế, bút xoay xoay, tâm trạng thực sự đối với mọi người trong phòng họp là không ổn…

“Boss làm sao thế?”

“Anh ấy cười kìa.”

“Tôi chưa từng thấy bộ dạng vui vẻ này của boss. Thậm chí tôi đã làm ở đây gần chục năm rồi.”

“Không hiểu sao tôi thấy đang sợ với nụ cười ấy hơn, nhìn xem, tôi nổi da gà rồi.”

Đám người trong phòng họp xúm xụm hai đến ba người lại thì thầm nho nhỏ cố không để boss lớn nghe thấy. Tuy vậy gương mặt hưng phấn đó của anh hôm nay không khỏi khiến người khác cảm thấy lạ lùng. Kể cả người phụ nữ đang đứng bên cạnh!

Diệp Linh tay cầm một cuốn tài liệu mỏng, nheo mày nhìn đám đông già trẻ bên dưới đang xôn xao bàn tán, không chú tâm vào cuộc họp. Bọn họ như vậy lẽ ra đã bị boss lên tiếng từ lâu nhắc nhở, nhưng hôm nay cô ta lại thấy boss cũng không thực sự chú tâm vào công việc, miệng lúc nào cũng cong nhẹ lên như đang vui vẻ và thỏa mãn. Không biết chuyện gì khiến anh vui như vậy, nhưng cô ta có linh cảm không lành, cứ có cảm giác boss đang nhớ đến con nhỏ cáo già tên Triệu Đình Đình, từ sau khi về nước cô ta vẫn chưa gặp được Triệu Đình Đình lần nào. Không được đặt chân đến biệt phủ Sở gia nên cũng không cập nhật được tình hình, rốt cuộc thì boss lớn và Triệu Đình Đình đã duy trì đến mối quan hệ nào rồi?

Trong phòng một lúc một ồn ào, Diệp Linh không chịu nổi liền dùng ánh mắt đầy ám khí nhìn tất cả đám người bên dưới. Vì là thư ký nữ duy nhất và lâu năm của boss lớn nên cô ta khá có quyền lực để lộng hành trong công ty khiến ai cũng phải nể mặt. Bọn họ đôi khi còn nghĩ Diệp Linh chính là tình nhân bí mật của boss lớn.

Thấy ánh mắt không mấy hữu hảo của Diệp Linh, quả nhiên trong phòng họp trở nên im lặng trong vài giây. Cô ta hất mặt cao ngạo rồi vỗ vỗ vai của Sở Minh Thành.

“Boss, đây là tài liệu anh cần.”

Sở Minh Thành lạnh mặt lại, không tỏ ra chút gì là giật mình. Ánh mắt sắc sảo của anh rơi ngay trên vai mình, nơi bàn tay dơ bẩn của Diệp Linh đang động vào.

Cô ta mím môi thu tay lại nhanh chóng rồi đặt tài liệu xuống bàn cho boss lớn. Mới đây còn nhìn rất vui vẻ, vậy mà cô ta chạm tay vào một chút đã thay đổi sắc mặt rồi, như thể ghét cô ta lắm vậy, ánh mắt lòng trắng còn nhiều hơn lòng đen.

Đám đông bên dưới thấy Diệp Linh bị tẩy chay liền đưa tay lên cười thầm nhạo báng. Tưởng như thế nào, hóa ra cũng bị boss lớn ghẻ lạnh.

Bị một pha rè bỉu, cợt nhã như vậy. Diệp Linh tức đến đỏ mặt mà không thể làm gì, nếu không có boss ở đây cô ta sẽ không ngần ngại mà chửi bới đám người vô dụng đó một trận nên hồn.

“Tan họp.” Sở Minh Thành đột ngột đứng dậy cầm lấy áo vest được đặt phía sau ghế, cứ thế mà đi qua mấy người trong phòng họp.

Ai nấy đều ồn ào cả lên. Cuộc họp bắt đầu chưa được nửa tiếng, chưa triển khai được gì đã tan họp rồi?

Diệp Linh chạy theo từ phía sau với tiếng giày cao gót chói tai. “Boss, chúng ta còn chưa họp xong mà? Boss, chúng ta không nên để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.”

Lời nói vừa dứt khỏi cửa miệng, giữa hành lang vắng người yên ắng, Sở Minh Thành dừng chân lại, ánh mắt có phần phức tạp quay lại nhìn Diệp Linh. Từ độ cao của đôi mắt anh khi chiếu xuống cô ta, nhìn Diệp Linh không khác nào con cá sấu cố tỏ ra mình tốt bụng và đáng thương vậy, kể cả khi một con cá sấu chảy nước mắt trước mặt Sở Minh Thành này cũng nên tìm hiểu trước hậu quả.

“Thế nào gọi là cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc?” Anh lạnh lùng tiến đến trước mặt Diệp Linh. Cái khuôn mặt này không cần mài dũa cũng có thể đâm thấu tâm can người khác, vô cùng đáng sợ.

“C...cái đó.” Cô ta sợ hãi lùi lùi chân lại, tránh ánh mắt ngạo mạn của Sở Minh Thành.

“Cô có thể viết đơn xin nghỉ việc đem đến phòng tôi. Hoặc là đừng nhiều chuyện.” Sở Minh Thành đưa cánh tay lạnh buốt chạm vào đôi môi đỏ của Diệp Linh, nghe đâu như có mùi máu tanh quanh quẩn. “Tôi không ngại...giết phụ nữ.” Ghé sát tai Diệp Linh tuôn ra những lời cay nghiệt, Sở Minh Thành không quên hà nhẹ hơi nóng vào tai cô ta. Tuy là hơi nóng mà khiến cô ta lạnh hết toàn thân trong chốc lát, khuôn mắt tái lại không còn mạch máu.

Đợi khi Sở Minh Thành đã đi xa, Diệp Linh loạng choạng dựa người vào tường, đưa tay lên bịt tai Sở Minh Thành vừa thổi lại, đôi mắt chứa vài tia hoảng sợ.

Trở về với biệt phủ Sở gia. Triệu Đình Đình loay hoay trong bếp với một tô thủy tinh lớn, bên trong là bột mì chất lượng và trứng gà đã được đập thả vào trong.

Cô cầm cây đánh trứng đảo qua đảo lại mà vẫn bị bà chuyên gia đó dùng quạt đắt tiền đập vào tay vì đánh trứng sai cách. Bà ta đã dạy cô gần một tiếng đồng hồ nhưng dường như cô vẫn chưa tiếp thu.

“Đình Đình, chơi với Hựu Hựu đi.” Hựu Hựu từ đâu chạy vào, tay cầm theo quả bóng đồ chơi.

“Thiếu gia, đừng làm phiền tiểu thư, boss có lệnh trong thời gian học tập của tiểu thư thì thiếu gia phải ở trong phòng tự học.” Vài tên vệ sĩ cao lớn đứng trước căn bếp đưa tay ra ngăn cản cậu ta, còn lôi tay cậu ta với khuôn mặt không cảm xúc về một hướng. Còn chưa kịp nhìn khuôn mặt Triệu Đình Đình khi học nấu ăn như nào đã bị lôi đi.

Nghe được giọng của Hựu Hựu ngay bên ngoài, Triệu Đình Đình lấm tấm mồ hôi trên trán, khuôn mặt dính đầy bột mì, cô nhìn ra đó nhưng không còn thấy người đâu.

“Tiểu thư, không được phân tâm.” Chiếc quạt kia thẳng tay được giáng xuống đầu của cô một cái khiến cô giật mình quay về với bát công việc của mình.

Hựu Hựu bị đẩy vào trong phòng, cửa bên ngoài đã bị khóa không thể ra. Tức giận không thể làm gì liền nghiến răng nghiến lợi.

Sở Minh Thành, thì ra hắn muốn tách biệt hai người nên mới dùng tới biện pháp giả tốt này.

Truyện Chữ Hay