Editor: Lăng
Khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì không thể ngăn chặn được.
Kẻ khởi xướng đã hại bao nhiêu người mất mạng, nhà tan cửa nát, há có thể để hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý, ở trong cung điện nguy nga tráng lệ kéo dài tuổi thọ.
Lòng căm thù của Trịnh Mật dành cho thái thượng hoàng chưa bao giờ biết mất, chỉ là nàng luôn luôn nhẫn nhịn.
Hôm qua sau khi nghe chuyện tự miệng Hiền phi thì nó đã hóa thành cọng rơm cuối cùng, đánh tan toàn bộ sự nhẫn nhịn của nàng.
Người như vậy thật sự không xứng làm người, sự tồn tại của hắn là cái gai vĩnh viễn trong lòng Minh Tô, càng lúc đâm càng sâu, tuyệt đối không có ngày biến mất.
"Nương nương......" Vân Tang vào điện, trong tay cầm một thanh ngọc như ý, cười hành lễ, nói, "Là bệ hạ sai người đưa tới, đã được cao tăng khai quang, được đặt trước tượng Phật bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới vừa lấy về đấy ạ."
Trịnh Mật đứng dậy, đi qua đó, Vân Tang nâng thanh ngọc như ý bằng hai tay lên, lại nói tiếp: "Vị trung quan đưa ngọc như ý đến đã truyền lời bệ hạ, nói là để nương nương dùng làm gối an thần."
Chất lượng của ngọc như ý rất tốt, toàn xanh biếc trong sáng, không một vết trầy, trạo hình càng thêm tinh tế, chắc chắn là xuất xứ từ tay danh gia.
Giờ khắc này, Minh Tô còn chưa tan triều, hẳn là trước khi thượng triều nàng ấy đã sai người đến Phật đường lấy thanh như ý này đến.
Nàng ấy biết đêm qua nàng không ngủ yên giấc, biết nàng sợ hãi nên nàng ấy muốn giải sầu cho nàng.
Dù cho bản thân nàng ấy ở trong sự dày vò nhưng nàng vẫn luôn cố gắng muốn để nàng yên tâm.
Trịnh Mật đưa tay vuốt ve trên thanh như ý, lẩm bẩm: "Ta đã nói với nàng là muốn dùng bữa tối chung rồi."
Vậy thì phải về trước bữa tối, không thể muộn giờ dùng bữa với Minh Tô được.
Vân Tang không biết lời nàng nói có ý gì, chỉ cười nói: "Đã muốn dùng chung bữa tối vậy mà bệ hạ cũng quá nóng lòng rồi, đến bữa tối tự tay tặng nương nương không phải là vừa lúc sao ạ.
Có thể thấy được là bảo bối, vội vàng muốn cho nương nương nhìn xem, nên lúc này mới sau người đưa đến."
Trịnh Mật cười cười, nhận thanh như ý rồi ra lệnh cho Vâng Tang: "Ta muốn đến cung Thượng Hoa một chuyến, ngươi chọn mấy người tin được đi cùng đi."
Vân Tang ngẩn ra, không biết vì sao thái hậu lại cố ý nhấn mạnh "tin được", nàng cẩn thận nhìn nét mắt thái hậu, đôi mắt của thái hậu nương nương hệt như vực sâu không đáy.
Thấy nàng nhìn qua, Trịnh Mật cười nói: "Mau lên đi."
Vân Tang không dám chậm trễ, cũng không dám suy nghĩ sâu xa, vội đi làm.
Thái Hậu làm chủ trung cung đã lâu như vậy, lại nắm đại quyền trong cung, nên muốn tìm mấy người tin được tất nhiên là không khó.
Nhưng ngài ấy cố ý nhấn mạnh là "tin được", Vân Tang hiểu đây là muốn tìm tâm phúc trong tâm phúc.
Nàng lui xuống, Trịnh Mật lại triệu nội thị thủ lĩnh trong cung nàng đến, hỏi: "Ngày thường là những vị thái y nào bắt mạch cho thượng hoàng?"
Nàng vẫn luôn để ý đến cung Thượng Hoa và nhất cử nhất động trong cung Thượng Hoa, không chỉ bẩm cho hoàng đế mà cũng sẽ bẩm cho thái hậu.
Cho nên nội thị thủ lĩnh không cần nghĩ ngợi, bẩm ngay: "Là Vương, Triệu, Đổng ba vị viện sử ạ, có khi cũng sẽ lệnh cho viện thủ Thái Y Viện tự đến bắt mạch, gần như lần nào cũng khác nhau."
Trịnh Mật nghe hiểu, là do thái thượng hoàng sợ nếu chỉ dùng một vị thái y thì vị thái y này sẽ bị thu mua, làm hại hắn, cho nên lần nào cũng gọi các thái y khác nhau.
Trong mắt nàng lộ ra sự châm chọc, dặn dò nội thị: "Ngươi đến Thái Y Viện quan sát, nếu một lát nữa có người từ cung Thượng Hoa đến triệu thái y, bất kể cho gọi ai thì cũng chỉ cho phép viện thủ nhận lệnh."
Nội thị nghe hiểu, nói: "Dạ......" Rồi lập tức đi làm.
Không lâu Vân Tang cũng sắp xếp xong.
Trịnh Mật lấy một chiếc bình nhỏ bằng sứ Thanh Hoa từ chiếc hộp gỗ trong tẩm điện nàng, rồi đặt vào tay áo.
Từ đại nội đến cung Thượng Hoa cũng không tính là quá xa, nhưng cũng không gần.
Trịnh Mật lên long xa, ra khỏi cổng cung.
Nàng dựa vào xe, nghĩ thầm.
Thái thượng hoàng cực kỳ tiếc mệnh, liên tục gọi thái y nhưng lần nào cũng gọi người khác nhau, hắn cũng tự mình kiểm tra ba bữa một ngày, rồi sau đó lệnh cung nhân nếm thử ngay trước mặt hắn rồi mới dùng.
Nhưng có tiếc mệnh, cẩn thận đến mấy thì sao chứ, trước giờ không có chuyện gì là chỉ vì không ai muốn hắn mệnh thôi.
Long xa đi được nửa canh giờ, đã đến ngoài cung Thượng Hoa nhưng đột nhiên dừng lại.
Trịnh Mật mở mắt ra, đang muốn hỏi có chuyện gì, lúc này không thể đẻ thêm chuyện nữa.
Ngoài xe, Vân Tang bẩm: "Nương nương, là xa giá Thục thái phi nương nương ạ."
Trịnh Mật ngẩn ra, lập tức hiểu gì đó.
Nàng xốc rèm cửa lên thò người ra nhìn, chỉ thấy rèm cửa xa giá Thục thái phi cũng xốc lên.
Nàng ấy cũng nhìn vọng qua, bắt gặp ánh mặt của Trịnh Mật thì cười một chút, ngay sau đó cúi người vái chào.
Trịnh Mật gật đầu đáp lại, hai người không ai mở miệng nhưng lại thầm hiểu trong lòng không nói ra.
Hai chiếc xa giá một trước một sau tiến vào cung Thượng Hoa.
Trong cung, thái thượng hoàng đang chuẩn bị dùng cơm trưa, tự mình lấy ngân châm thử độc, lại sai một nội thị thử từng món ăn ngay trước mặt hắn.
Google ngay trang == TRÙ MtruуệЛ.
vИ ==
Thật ra mỗi một món ăn dâng lên trước mặt thái thượng hoàng đều đã được thử đọc qua, nhưng hắn không yên tâm nên nhất định phải tự mình thử lại một lần.
Nội thị nếm thử không có việc gì thì thái thượng hoàng mới an tâm, cầm lấy đũa ngọc, để cung nhân hầu hạ hắn dùng bữa.
Hắn yêu thích hưởng lạc, dùng bữa vô cùng phô trương, bên cạnh có bốn người cung tì chuyên gắp thức ăn cho hắn, hắn nhìn món thiện phẩm nào lâu một chút thì lập tức có người gắp cho hắn.
Lúc Trịnh Mật và Thục thái phi đến thì thái thượng hoàng vừa ăn lửng dạ, nghe nói hai người các nàng đến còn nói thầm sao các nàng lại cùng đến.
Ngay sau đó không vui đặt đũa ngọc xuống, lau miệng như thể cực kỳ mất hứng, nói: "Dọn xuống đi."
"Cũng không cần phải gấp như vậy." Trịnh Mật vào điện, nói.
Cung nhân đang chuẩn bị dọn đồ ăn nghe vậy thì lập tức dừng lại.
"Lui ra......" Trịnh Mật lại nói.
Các cung nhân vốn đứng sẵn trong điện đồng thời hành lễ, không thèm nhìn thái thượng hoàng một cái mà lập tức rút lui hệt như thủy triều.
Thái thượng hoàng vốn đang cáu giận vì nàng lại ra lệnh ở trước mặt hắn, lúc này lại thấy cung nhân có sẵn lui xuống hết, chỉ còn lại cung nhân do Trịnh Mật cùng Thục thái phi mang đến thì trực giác hắn thấy không ổn, lập tức hoảng sợ, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Trịnh Mật không đáp, sai người đóng cửa điện rồi mới nói: "Thần thiếp tới đây là vì hầu thượng hoàng dùng bữa." Nàng nói rồi lấy bình sứ Thanh Hoa từ tay áo ra.
Thái thượng hoàng kinh hãi, hắn đứng lên muốn đi, nhưng lại bị đè xuống ghế.
Trịnh Mật nhìn thoáng qua, là nội thị do Thục thái phi mang đến ra tay.
"Thái Hậu nương nương, đây là cái gì?" Thục thái phi phảng phất như không thấy sự can qua trước mắt, thấy Trịnh Mật lấy bình sứ ra thì hỏi.
Can qua là tấm khiên và cây giáo được dùng trong chiến tranh thời xưa, hay được dùng để chỉ việc tranh chấp, thời buổi loạn lạc, chiến tranh.
Trịnh Mật đáp: "Câu vẫn......"
Thục thái phi không rõ nguyên do.
Trịnh Mật giải thích nói: "Đó là đoạn trường thảo."
Thục thái phi bừng tỉnh đại ngộ.
"Các ngươi......" Thái thượng hoàng giận dữ, đang muốn gào lên nhưng lại bị che miệng.
Dù sao hắn cũng đã lớn tuổi, dẫu có giãy giũa thì bị hai hai tên nội thị tráng kiện giữ lại cũng không thể động đậy.
Thục thái phi liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu với Trịnh Mật: "Thứ này của thái hậu nương nương không tốt, không đủ mạnh, không xứng với công huân trác tuyệt của thái thượng hoàng bệ hạ, nếu không ngại thì hãy dùng thứ do thần thiếp mang đến."
Nàng ấy nói rồi cũng lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, vừa mở nút bình vừa nói với Trịnh Mật: "Thuốc này có dược tính kéo dài, uống xong đầu tiên bụng sẽ đau như cắt, sau đó ruột gan đứt từng khúc.
Tiếp theo là ngũ tạng thiêu đốt, thất khiếu đổ máu, nhưng vẫn không tắt thở.
Phải tra tấn đến một canh giờ mới được giải thoát."
Giọng điệu nàng hờ hững như thể đang nói đến một chuyện rất tầm thường, nhưng Trịnh Mật lại nhìn đã được nỗi căm phẫn mãnh liệt trong đôi mắt thờ ơ của nàng.
Dường như sự hận thù này đã tồn rất nhiều năm, điên cuồng sinh trưởng trong từng ngày nhẫn nhịn, cho đến giờ khắc này rốt cuộc cũng đã bộc phát ra.
Thục thái phi nhìn lướt qua bàn ngự thiện, đổ toàn bộ bột phấn trong bình sứ vào một chén canh.
Nàng tự mình bưng lên, dùng thìa khuấy đều rồi đi về phía thượng hoàng
Nàng muốn đích thân động thủ.
Trịnh Mật biến sắc, kéo ống tay áo Thục thái phi, ngăn lại, nói: "Thái phi!"
Hà tất lại làm bẩn tay mình vì đối phó với kẻ như vậy.
Hơn nữa xưa nay nàng vẫn luôn có sự kiêng kỵ, thái thượng hoàng dẫu sao cũng là phụ thân máu mủ ruột thịt với Minh Tô.
Thục thái phi cúi đầu nhìn tay Trịnh Mật, nàng cúi người nhẹ nhàng kéo ống tay áo lại, nhìn Trịnh Mật, nói: "Thái hậu nương nương nhìn là được rồi, oán giận của thần thiếp đã tích tụ rất nhiều năm, không tự mình động thủ thì chỉ e không đủ hả giận."
Nàng dứt lời thì bước qua đó, sai người giữ thái thượng hoàng lại, rót từng muỗng canh độc vào miệng hắn.
"Ả độc phụ này!" Thái thượng hoàng giãy giụa mắng mỏ, nước canh chảy xuống từ khóe môi hắn, chật vật khốn khổ.
Vậy nhưng hắn có mắng thế nào thì Thục thái phi trước sau vẫn không dừng tay.
Hắn bị ép nuốt, sự sợ hãi che kín mặt hắn, đôi mắt có tia máu hung ác trừng mắt nhìn Thục thái phi.
Mà Thục thái phi lại như chưa từng thấy gì cả, chỉ lo đút canh độc cho hắn uống hết, thậm chí còn rảnh tay lau nước canh trên khóe miệng hắn.
Thái thượng hoàng giãy giụa ngày càng hắn nhìn yếu, cuối cùng hóa thành sự sợ hãi với Thục thái phi, ánh mắt nhìn Thục thái phi như thể đang nhìn ác quỷ gì đó rất đáng sợ.
Cuối cùng cả chén canh độc cũng đút xong.
Trịnh Mật chứng kiến toàn bộ, nàng khiếp sợ trước hận ý của Thục thái phi, nhưng nghĩ đến những việc thái thượng hoàng đã làm với Minh Tô thì lại thấy đó là dĩ nhiên.
Nào có mẫu thân nào có thể khoan dung việc này.
Cung nhân thả lỏng tay.
Thái thượng hoàng nhìn Thục thái phi, lại nhìn Trịnh Mật, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Trẫm là hoàng đế, thiên mệnh sở quy, các ngươi sao có thể......"
Nói còn chưa dứt lời thì hắn như rốt cuộc nhớ cũng nhớ đến gì đó, móc họng nôn ra.
Hắn quỳ trên mặt đất, như điên khùng, không chút tôn nghiêm.
Chỉ một lát sau hắn đã ôm bụng, cuộn người.
"Thái y!" Hắn hô, "Gọi thái y......"
Không ai để ý.
Giọng hắn yếu dần, mặt như giấy vàng, vô cùng đau đớn, bò đến dưới chân các nàng, nắm vạt áo của hai nàng, sự đau đớn khiến cho khuôn mặt hắn vặn vẹo, hắn hàm hồ cầu xin.
Tình cảnh này thật khiến người ta khó chịu, nhưng Trịnh Mật lại cảm thấy hả hê.
Năm đó Minh Tô cũng đã cầu xin như vậy.
Khi Trịnh gia diệt môn, đông đảo lão ấu nữ tử khi bị hiếp đáp khổ sở cũng đã cầu xin như thế.
Nhưng khi đó không ai thương hại bọn họ.
Thục thái phi nói: "Đi thôi......"
Các nàng ra khỏi đại điện, đóng cửa lại.
Ngoài điện gió lạnh ập đến, lại có cảm giác thoải mái mát mẻ.
"Thái Hậu nương nương." Thục thái phi nhìn nơi xa, nhẹ giọng nói, "Đêm qua, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng thật sự khó chịu, vì thế đã đến Thùy Củng Điện."
Trịnh Mật kinh ngạc, đêm qua không ai thông báo nên nàng và Minh Tô đều không biết nàng ấy đã tới.
Thục thái phi nhìn nàng, ánh mắt rất nhu hòa: "Cung nhân nói ngươi ở trong điện, ta sợ sẽ quấy rầy nên đã sai người không cần thông báo, chỉ ở ngoài điện đứng một lát rồi đi."
Đây là lý do thoái uyển chuyển thác, chỉ e là đã đứng lâu hơn, là nói cho Trịnh Mật là nàng ấy đã biết đêm qua nàng ở lại trong Thùy Củng Điện, chưa từng rời đi.
Trịnh Mật lập tức hoảng loạn, nàng vội nói: "Thái phi, ta......"
Thục thái phi lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần hoảng loạn.
Nơi này chỉ hai người các nàng, rất nhiều lời không cần phải nói bóng gió.
"Có người có thể ở cạnh nó, yêu thương nó khiến ta thân mẫu thân rất là vui mừng."
Nàng không nói đến Minh Tô đã từng một lòng hướng về một nữ tử tên là Trịnh Mật, nàng cũng không biết thái hậu trước mặt chính là Trịnh Mật.
Nàng chỉ nghĩ là rốt cuộc Minh Tô cũng có thể bước ra khỏi quá khứ, có thể thử đối tốt với người khác.
Thục thái phi rất vui.
Nàng hiểu rất rõ sự dày vò khi trong lòng vĩnh viễn giữ lại một người mãi không về.
Giống như là thời gian đột ngột dừng lại vậy, mỗi thời khắc đều như sống một ngày bằng một năm, sinh mạng mất đi màu sắc, mất đi niềm vui, vạn vật không còn rực rỡ, ngũ giác như biết mất, nếm không được mùi vị, cũng không ngửi được mùi thơm, và không thể thấy mọi cảnh đẹp trên thế gian này.
Thật ra cuộc đời này đã kết thúc, kết thúc vào khoảnh khắc người nọ rời đi..
Dẫu cho năm tháng sau này dài đến cỡ nào cũng chỉ là sống cho qua ngày, liên tục nhớ lại năm đó, sống trong thời gian của quá khứ, trong mơ là cười nói vui vẻ nhưng khi tỉnh lại thì nước mắt cũng đã chạy hết.
Nàng hiểu rõ mùi vị đó, nàng đã chịu đứng suốt mấy năm nay rồi.
Vì vậy, nếu Minh Tô có thể đi ra thì nàng rất vui.
Còn chuyện thân phận của hoàng đế và khác nhau, nữ tử và nữ tử trái với luân thường, so với cả đời khốn khổ nhớ nhung thì chỉ là mạt lưu mà thôi, sao phải để ý?
"Chuyện hôm nay thái hậu nương nương không biết gì, đều là do ta làm." Thục thái phi nói tiếp..
Thái thượng hoàng không từ không ái, ác độc ti tiện, nhưng dù sao cũng là phụ thân Minh Tô.
Người bên gối giết hại phụ thân nàng, dù Minh Tô có để ý không thì việc này cũng không cần phải để lại dấu vết.
Trịnh Mật đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó lại là cảm kích không thôi: "Thái phi......"
Thục thái phi vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần nhiều lời: "Chuyện sau đó ta sẽ lo liệu, là thái thượng hoàng tự mình té ngã làm tim đập nhanh rồi chết.
Nương nương cứ nói là mới đến đúng lúc gặp nhau, không biết gì cả.
Chỗ Minh Tô, ta sẽ đi nói."
Trịnh Mật nhớ kỹ lòng tốt này của nàng ấy, nàng gật đầu nói: "Đa tạ thái phi."
"Không cần khách sáo." Thục thái phi nói.
Nàng quay đầu lại nhìn cửa điện, nghĩ thầm, cảm tạ gì chứ, nàng đã mong chờ ngày này, mong rất nhiều năm rồi.
Nhiều năm như vậy, chỉ có hôm nay là vui sướng.
Hôm nay trời trong xanh sáng sủa, ánh nắng phủ lên tuyết trắng, phản chiếu hơi chói mắt.
Thục thái phi quay đầu lại, nhìn bầu trời rộng lớn trước mắt và ánh nắng vàng rực rỡ, hiếm khi lại thấy mọi thứ đều đẹp đến vậy.
Nhưng ngay sau đó, lòng nàng lại thấy trống rỗng, cảnh trước mắt có đẹp thế nào đi nữa cũng không liên quan đến nàng.
Người nàng yêu đã rời đi, kẻ hận thù cũng không còn nữa.
Duy chỉ quan tâm đến Minh Tô thì cũng đã có người thương, sẽ chậm rãi quên đi khổ sở trong quá khứ, đi về phía trước cùng năm tháng.
Dường như nàng không cần vướng bận gì nữa, như lục bình trôi dạt, cô độc hiu quanh, không yêu không hận, chỉ còn tồn tại.
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Mối tình này đã được mẹ chồng tán thành rồi.
Thái thượng hoàng cuối cùng offline, mấy này này chế cứ nghĩ làm sao để thái thượng hoàng offline, thật sự quá chướng mắt.
Chướng mắt mà gái cho ổng sống cũng lâu ghê, chương này hay và tội Thục phi quá..