Từ sau khi dời cung, đây vẫn là lần đầu tiên Minh Tô đến tẩm điện của Trịnh Mật.
Tẩm điện của thái hậu đương nhiên sẽ không tràn ngập sự thẹn thùng và yểu điệu như khuê phòng của thiếu nữ nữa.
Cả cung thất này lấy sự sang quý trang nghiêm khí thế làm chủ, trang trí thêm một vài món mà thái hậu yêu thích.
Khiến người khác nhìn ra được chủ nhân của cung điện này là người tao nhã, lịch sự và uyển chuyển.
Trong tẩm điện có mùi thơm của son phấn, là loại mà Trịnh Mật thường dùng, thoang thoảng nhưng kéo dài.
Minh Tô đứng yên ở bên cửa sổ như một đứa trẻ được mẫu thân dẫn đến nhà người khác làm khách, tuy có tò mò nhưng lại tuân thủ lễ tiết, không thể nghịch ngợm nên chỉ có thể đứng yên ngó nghiêng.
Trịnh Mật đóng cửa sổ lại, quay đầu thấy nàng ấy đứng yên ở đó tò mò nhìn xung quanh, bèn đi qua nói: "Ngồi xuống trước đã."
Minh Tô "Ừm" một tiếng, quay đầu nhìn Trịnh Mật, đột nhiên mở to hai mắt, nói: "Sao y phục nàng lại không chỉnh tề thế kia!?" Dứt lời lại vội dời mắt, như là mình không thấy gì.
Trịnh Mật thật sự rất bất đắc dĩ, y phục nàng nào có không chỉnh tề chứ, chỉ là tẩm y mà thôi, đành phải bực bội giải thích: "Đây là tẩm y, ta nghỉ ngơi đã lâu rồi."
Đã là canh ba rồi, trừ cấm quân tuần tra, cung nhân gác đêm và cả hoàng đế bệ hạ nửa đêm trèo cửa sổ, thì trong cung còn người nào không nghỉ ngơi hả?
Hoàng đế bệ hạ muốn che giấu nên quay đầu sang chỗ khác, ra vẻ như rất quân tử không hề nhìn nàng.
Nhưng mới quay đầu thì nàng lại nghĩ, giữa nàng và A Mật không cần phải giữ quan hệ quân tử, thế là lại quay lại, cố sức bình tĩnh trầm ổn, gật đầu nói: "Quấy rầy lúc nàng nghỉ ngơi rồi."
Nói xong, ánh mắt lại không thể kiểm soát, cứ nhìn lên người Trịnh Mật.
Màn đêm mờ ảo nên nàng nhìn không rõ tẩm y trên người Trịnh Mật trông ra sao, có màu gì.
Nhưng dù trông như thế nào hay màu sắc ra sao, thì chỉ cần mặc trên người A Mật thì chắc chắn là rất đẹp.
Lòng Minh Tô nóng lên, ánh mắt cũng càng dính chặt hơn.
Trịnh Mật bất đắc dĩ, gọi một tiếng như nửa nhắc nhở nửa cảnh cáo: "Bệ hạ......"
Minh Tô đỏ mặt trước tiếng gọi này của nàng, cũng thấy bản thân mình quá càn rỡ nên vội cúi đầu.
Nhưng nàng không muốn yếu thế, bèn nhìn dưới đất, lầu bầu: "Ta đã từng thấy rồi mà." Nàng đã thấy A Mật chỉ mặc tẩm y vài lần khi các nàng chạy trốn rồi.
Trịnh Mật bất lực, chuyển thành mềm lòng, ngữ điệu cũng nhu hòa hơn, cười nói: "Ngài đã thấy rồi thì sao còn nhìn chằm chằm ta nữa?"
"Ta nhìn không đủ." Minh Tô còn không kịp suy nghĩ thì đã nghĩ gì nói nấy, nhưng vừa nói xong thì lại thấy mình càng càn rỡ hơn.
Mặt nàng càng đỏ, may là có bóng đêm che giấu nên Trịnh Mật không phát hiện được.
Trịnh Mật không nói cái gì nữa, nắm tay nàng ấy kéo nàng ấy đến bàn ngồi xuống, bản thân thì đi đốt nến, đặt lên bàn, trong điện bỗng sáng hơn một chút.
Kim long trên hoàng bào của Minh Tô như đang giương nanh múa vuốt dưới ánh nến, Trịnh Mật nhìn thoáng qua, cười nói: "Ngài mặc như thế đến đây, nếu trên đường có ai gặp thì vừa nhìn đã biết ngay là bệ hạ rồi."
Minh Tô vừa nghe thì cũng thấy bản thân sơ xuất, gật gật đầu, nhớ kỹ: "Lần sau ta sẽ đổi thường phục rồi mới đến, không sao cả."
Nàng vừa mới đăng cơ, rất nhiều việc còn đang rất bận rộn, tỷ như y phục, đồ dùng và chi phí hàng ngày của nàng, đều đang được các ty bận rộn chế tạo.
Đặc biệt hơn nữa, nàng còn là vị nữ đế đầu tiên của triều đại này, ngoài y phục ra thì còn có trâm hoàn trang sức nữa.
Các ty khác cũng phải vội vàng chế tạo những vật khác, còn phải suy đoán sở thích của tân quân, lại còn thương nghị với Lễ bộ thượng thư là nên dùng hình thức như thế nào.
Thế nên y phục và đồ dùng được trình lên không nhiều lắm, quá nửa lấy hoàng bào làm chủ, sẽ không mắc lỗi.
Trịnh Mật nhìn y phục của nàng ấy, nói: "Dặn dò với bọn họ một tiếng, dùng nhiều màu sắc tươi sáng hơn, không cần dùng màu vàng chói, cũng không cần cứ phải thêu kim long."
Dù sao thì Minh Tô cũng mới hai mươi, kim long đằng vân tuy uy nghiêm, có khi thế thiên tử đấy, nhưng cũng không cần phải luôn như vậy.
Huống chi uy khí thiên tử cũng không phải do y phục mà ra.
Minh Tô gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy." Khi thái thượng hoàng còn tại vị thì rất thích dùng màu vàng sáng, cũng ưa dùng kim long, ngay cả ly chén dùng thường ngày cũng phải chạm rồng lên đó mới thích.
Nàng lại thấy không cần phải vậy.
Trịnh Mật cười cười, nhìn Minh Tô, nhìn khuôn mặt nàng đặc biệt nhu hòa dưới ánh nến, dịu giọng: "Vẫn chưa chúc mừng bệ hạ nữa, chúc mừng bệ hạ đăng ngôi đại bảo."
Minh Tô lập tức xấu hổ, một lát sau, nàng nghĩ đến chuyện lúc chạng vạng, bèn hỏi: "Nàng nghe được những gì Hộ bộ thương thư và trung thư lệnh nói rồi sao?"
Hai người bọn hắn tán tụng mẫu tử thái hậu và hoàng đế hoà thuận vui vẻ, thiên gia thân tình dày nặng, nhưng lọt vào tai hai người thì đương nhiên không vui nổi.
"Nghe được." Trịnh Mật nói.
Minh Tô nhìn mặt nàng, quan sát biểu cảm của nàng, một lúc lâu sau mới cẩn thận nói: "Nàng đừng để trong lòng, bọn hắn nói kệ bọn hắn, chúng ta không cần để ý."
Trước khi lên ngôi thì các nàng đã nghĩ nên làm sao mới có thể để tương lai dễ dàng hơn, cũng đã từng bàn bạc qua.
Để thượng hoàng phế bỏ ngôi hoàng hậu của Trịnh Mật, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại phát hiện có phế vị cũng không có tác dụng gì.
Hoàng hậu khác với phi tần, danh tự của hoàng hậu được ghi vào gia phả, chiêu cáo thiên hạ.
Dù cho phế vị thì danh nghĩa mẫu tử vẫn không thể đổi được.
Suy đi nghĩ lại, vẫn không có biện pháp nào ổn cả.
"Ta biết, ngài không cần lo cho ta." Trịnh Mật nói, đây là chuyện đã sớm có chuẩn bị trong lòng.
Minh Tô thở phào, muốn nói chút chuyện vui vẻ nên nói: "Hôm nay không gặp được nàng nên ta cứ đứng ngồi không yên, đi ngủ vẫn ngủ không được."
Đang nói đến lý do vì sao khuya rồi nàng còn đến đây.
Trịnh Mật nghĩ thầm, dù sau này có như thế nào thì ban ngày cũng phải để Minh Tô gặp nàng một lần, Nếu không để ban đêm trằn trọc như thế, thì không phải là làm phiền giấc ngủ lắm sao?
Nàng nhẹ giọng nói: "May mà hai cung gần nhau nên ngài đi lại cũng nhanh."
Nghe nàng nói tẩm điện các nàng gần nhau thì Minh Tô phấn chấn hẳn lên, nói: "Ta cố ý chọn Văn Đức Điện đó.
Vì gần chỗ nàng hơn, chúng ta gặp nhau cũng tiện."
Nàng ấy nói xong thì ngồi thẳng lưng, khóe môi mím lại rồi hơi nhếch lên, mang theo sự kín đáo đặc hữu của hoàng thất, nhưng lại liên tục nhìn Trịnh Mật, ánh mắt tràn ngập sự "mau khen ta đi".
Trịnh Mật muốn cười, nhưng vừa cười vừa khen nàng ấy thì Minh Tô có lẽ sẽ cho rằng nàng không đủ thành ý, nên bèn nhịn cười, nghiêm túc nói: "Không sai, là do ngài nghĩ chu đáo."
Minh Tô lập tức thấy thỏa mãn, đôi mắt cong cong, cười rất vui, lại nghĩ đến chuyện ban ngày gặp Thục thái phi, nói: "Lúc trước muốn tôn mẫu phi lên làm thái hậu nhưng mẫu phi lại không muốn.
Sáng nay ta đi gặp mẫu phi, người lại dặn ta là để trống Nhân Minh Điện, nói là muốn thường xuyên đến nhìn.
Sao mẫu phi lại quan tâm đến Nhân Minh Điện thế nhỉ?"
Nàng ấy vừa nói như vậy, khiến Trịnh Mật lập tức nghĩ đến năm ngoái khi nàng vừa mới tỉnh lại trong cơ thể này không lâu, thì đã thấy Thục phi ngơ ngác ngắm một bụi thược dược cùng phong lan sau hậu viện.
Sau đó khi thỉnh an hàng ngày, nàng ấy cũng chưa bao giờ vắng mặt, dù cho mưa tuyết thì chắc chắn vẫn đến.
Trước đó Trịnh Mật đã nghĩ chắc là vì Thục thái phi khiêm tốn.
Minh Tô ở ngoài cung đã đủ kiêu ngạo rồi, nếu nàng còn kiêu ngạo thì khó tránh khỏi khiến nhiều người chán ghét, nhưng sau lại thấy không đúng.
Mỗi ngày Thục thái phi đều đến, không giống như là đến thỉnh an nàng, mà trái lại như là nàng ấy chỉ muốn ngồi trong Nhân Minh Điện.
"Điện Nhân Minh cũng không có gì đặc biệt cả." Triều này tôn trọng sự cổ kính, cho nên cung điện cũng lấy sự trang nghiêm đại khí làm chủ.
Nhân Minh Điện tuy là nơi ở của hoàng hậu, nhưng thật ra cũng chỉ to lớn hơn mà thôi, không có gì đẹp cả.
Minh Tô vừa nói vừa phỏng đoán: "Nơi ở chỉ là vật chết, có to đến mấy thì cũng chỉ có vậy.
Đặc biệt ở chỗ, là người nào ở trong đó.
Trước đây nàng ở trong điện Nhân Minh, đương nhiên là không phải vì nàng rồi.
Trước đó nữa thì là nơi mẫu hậu ở, những xưa nay mẫu phi cùng mẫu hậu bất hòa mà?"
Minh Tô khó hiểu.
Trịnh Mật lại bỗng lại nhớ đến, rất nhiều năm trước đã từng nghe tổ phụ nhắc đến cô mẫu thích phong lan nhất, cho rằng phong lan thanh khiết, có phong thái đạm bạc.
Nàng có một suy đoán, nhìn Minh Tô đang nghĩ mãi cũng không ra, bèn ướm lời: "Có lẽ Thục thái phi nương nương không muốn làm thái hậu, là vì không muốn tôn vị vượt qua cô mẫu đó."
Minh Tô ngẩn ra, hỏi lại: "Vì sao?"
Nàng ấy hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia, Trịnh Mật nghĩ nghĩ, cũng không nhắc đến, mà chỉ nói: "Không còn sớm nữa, bệ hạ quay về tẩm điện ngủ đi."
Minh Tô vừa nghe thì lập tức không rảnh quanh tâm mẫu phi nữa, im lặng nhìn xung quanh.
Trịnh Mật bất đắc dĩ, sờ sờ mái tóc mềm mượt của nàng ấy, khuyên nhủ lần nữa: "Giờ Mẹo lâm triều thì canh ba giờ Dần đã phải rời giường, ngài nên đi nghỉ thôi."
Được nhẹ nàng vuốt ve, thái độ Minh Tô cũng mềm theo, nàng ấy gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Đúng thế, nên đi ngủ." Nhưng vẫn ngồi lỳ trên ghế, không nhúc nhích.
Sao Trịnh Mật lại không biết nàng ấy nghĩ gì chứ, nhưng nếu nghỉ ở chỗ nàng thì mai Minh Tô phải dậy sớm hơn một khắc, không khỏi quá vất vả.
Nàng còn muốn nói thêm để khuyên nàng ấy, nhưng Minh Tô như là rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, thấp giọng hỏi: "Chúng ta hẳn đã xem như là định chung thân rồi mà đúng không?"
Từ lúc gặp lại đến nay, tuy rằng chưa từng nói rõ nhưng tựu chung thì trong lòng các nàng đều ngầm hiểu lấy.
Mỗi ngày A Mật đều làm bữa tối cho nàng, nàng cũng phải gặp nàng ấy mỗi ngày thì mới có thể ngủ ngon, này hẳn đã là tình duyên đã định.
Trịnh Mật không thể phủ nhận, lại thấy mềm lòng xấu hổ khi Minh Tô nhắc đến hai chữ "chung thân".
Nàng gật gầu rất nhẹ, giọng nói cũng nhỏ xíu: "Ừm......"
Minh Tô chú ý biểu cảm của nàng ấy, thấy nàng ấy không gượng ép thì thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện như thể rất thoải mái: "Vậy thì không phải chúng ta nên ngủ chung giường sao?"
Giọng điệu nàng rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại mông lung, không dám nhìn Trịnh Mật.
Trịnh Mật gần như đã nghi ngờ nàng ấy chủ mưu đã lâu, cố ý đêm khuya đến đây, cố ý nói chuyện với nàng kéo dài đến rạng sáng, cố ý khiến nàng mềm lòng xấu hổ là vì muốn ngủ chung giường với nàng đó.
Nhưng Trịnh Mật lại không giận, đúng như Minh Tô nói, các nàng đúng ra nên ngủ chung một giường.
Nàng đứng lên, kéo tay Minh Tô đến trước giường, tự mình cởi áo tháo thắt lưng cho nàng ấy.
Nàng cúi đầu cởi bỏ đại ngọc trông rất dịu dàng, rất giống một thê tử hầu hạ phu quân đi ngủ.
Minh Tô lại đột nhiên cảm thấy chua xót không thôi, bởi vì nàng nghĩ có lẽ nàng không bao giờ có thể cho nàng ấy danh phận thê tử.
Có lẽ đời này A Mật chỉ có thể không danh không phận theo nàng.
"Được rồi......" Trịnh Mật cởi áo cho Minh Tô, ý bảo nàng nằm xuống giường.
Đôi mắt nàng ấy dịu dàng đến thế, nhưng Minh Tô lại không dám nhìn.
Nàng nằm lên giường, Trịnh Mật nằm bên cạnh nàng.
Ban đầu chăn gấm vẫn lạnh, nhưng dần dần bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên.
Hai người nằm thẳng, lúc đầu Minh Tô không dám nhúc nhích, vì Trịnh Mật nằm cạnh nàng, trong đầu rối bời, vừa vui mừng lại khẩn trương.
Minh Tô từ từ đến gần hơn.
Nàng suy nghĩ, là hi thở của A Mật dụ dỗ nàng, hay nàng tim nàng tự dụ dỗ bản thân đây? Nàng đến gần Trịnh Mật, thật cẩn thận vươn tay ôm lấy nàng ấy.
Trịnh Mật như đang chờ nàng, khi nàng đến gần thì cũng chủ động chui vào lòng nàng.
Trái tim lập tức được lấp kín, Minh Tô ôm Trịnh Mật thật chặt.
Suốt đêm nay nàng cứ như đã ngủ rồi lại không ngủ.
Cảm thấy như ngủ, là bởi vì nàng cảm nhận được giấc mơ bình yên trong khi ngủ.
Thấy không ngủ, là vì cả đêm nay nàng vẫn luôn cảm nhận rất rõ Trịnh Mật đang ở trong lòng nàng, được nàng ôm.
.....!
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn rất tối nhưng Minh Tô đã dậy.
Trịnh Mật đương nhiên cũng biết Minh Tô đã dậy, chỉ là nếu nàng dậy theo thì Minh Tô quá nửa sẽ làm nũng với nàng, muốn ở bên nàng thêm chốc lát, sẽ chậm trễ việc lâm triều.
Thế là bèn vờ như đang ngủ say.
Nàng nhắm mắt nghe tiếng động, đoán Minh Tô đang làm gì.
Tiếng vải vóc vang lên sột soạt, hẳn là nàng ấy đang mặc y phục rồi mang giày, tiếng ngọc khí va chạm vào nhau rất nhỏ, chắc nàng ấy đang đeo ngọc bội và túi thơm.
Tiếp theo là tiếng bước chân rất nhẹ, từ từ xa dần.
Nàng ấy đi rồi.
Trịnh Mật nghĩ thầm.
Nhưng chỉ một lát thì bước chân lại quay về, hơi thở của Minh Tô lại đến gần, nàng ấy ngồi ở cạnh giường.
Trịnh Mật cảm giác được có một ánh mắt nhìn nàng rất chăm chú và dịu dàng, bỗng dưng nàng thấy hồi hộp, nhịp tim cũng hơi nhanh hơn.
"A Mật......" Minh Tô nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trịnh Mật cảm giác được nàng ấy chậm rãi đến gần, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
"A Mật......" Minh Tô lại gọi thêm một tiếng, trong giọng nói mang theo sự quyến luyến cùng ỷ lại.
Tình yêu của nàng ấy tinh tế dịu dàng, Trịnh Mật cảm nhận được tim minh căng lên, vô cùng vui mừng và có chút bối rối.
Qua một lúc lâu Minh Tô mới đứng lên, rời đi lần nữa.
Lần này nàng ấy không quay lại nữa.
Trịnh Mật mở to mắt, trong tẩm điện chỉ còn lại có một mình nàng, nhưng hơi thở của Minh Tô vẫn còn quanh quẩn cạnh nàng.
Nàng đột nhiên cười một chút, vốn đã lo nếu như nàng tỉnh dậy thì Minh Tô sẽ làm nũng với nàng, dây dưa tốn thời gian.
Chẳng ngờ, dù nàng không tỉnh thì Minh Tô vẫn có thể ôn tồn lưu luyến ở bên nàng một lúc lâu.
Trong Văn Đức Điện, Huyền Quá lo đến sắp khóc rồi.
Nửa đêm qua hắn thấy trời lạnh giá rét, nên muốn thay cho bệ hạ một chiếc chăn gấm dày hơn.
Kết quả, long sàng trống trơn, bệ hạ đáng ra nên nghỉ ngơi lại không thấy đâu.
Hắn lo đến độ tìm khắp nơi trong ngoài điện, nhưng lại không thấy người đâu, cũng không dám để lộ ra.
Dù sao thì thái thượng hoàng vẫn còn đó, chỉ chút động tĩnh cũng có thể gây nên sóng to gió lớn.
Hắn sai tâm phúc lén tìm trong cung suốt một đêm, tìm ở Ngự hoa viên, tìm điện Trinh Quán trước kia bệ hạ từng ở, cũng tìm trong điện Thùy Củng nhưng vẫn không thấy bóng người.
Huyền Quá đã tính đợi đến hừng đông thì sẽ bẩm báo cho Thục thái phi, đúng lúc này thì bệ hạ quay về.
"Bệ hạ!" Huyền Quá vội chạy lên đón, tâm trạng Minh Tô rất tốt, vừa đi về phía tẩm điện vừa ra lệnh: "Thay y phục cho trẫm, chuẩn bị lâm triều."
Cổn phục mũ miện đã sớm chuẩn bị xong.
Huyền Quá đi theo sau nàng, hỏi: "Đêm qua bệ hạ đi đâu thế ạ? Làm tiểu nhân lo lắng quá đi."
Minh Tô thản nhiên ồ lên.
Nữ quan nâng ngự dụng cổn miện bước đến, có cung nữ đến thay bệ hạ cởi áo.
Minh Tô giang tay ra, khuôn mặt thư thái, như là trong lòng đang rất vui.
"Nếu bệ hạ muốn ra ngoài, thì dù sao cũng phải nói với tiểu nhân một tiếng chứ.
Để tiểu nhân chuẩn bị liễn giá, đi theo hầu hạ." Huyền Quá vẫn không bỏ cuộc, lại nói.
Minh Tô nhìn hắn một cái, hờ hững nói: "Đêm qua trẫm đi làm đại sự."
Huyền Quá hoảng loạn hơn là tò mò, nhưng lại không thể không tâng bốc, bèn nặn ra một nụ cười, lấy lòng: "Có chuyện nào bệ hạ làm mà không phải đại sự đâu, dù chỉ là giơ tay thì cũng liên quan đến quan hệ quốc kế dân sinh.
Nhưng nếu là chuyện mà bệ hạ cũng nghĩ là đại sự, thì chắc chắn là kinh thiên động địa, gầm trời hoảng sợ."
Minh Tô cười gật đầu, trong lòng nghĩ, khó trách khi thái thượng hoàng và phi tần cộng chẩm thì sẽ mệt mỏi già yếu hơn, sức lực không đủ.
Đêm qua nàng ôm A Mật, tay rất nhức mỏi, tim đập rất nhanh, sáng nay tỉnh dậy cũng thấy mỏi mệt đây này.
Huyền Quá còn đang đợi bệ hạ khoe với hắn hôm qua đã làm đại sự gì, nhưng đợi hồi lâu, y quan của bệ hạ đã xong mà vẫn không thấy nàng ấy mở miệng, đành phải hỏi lại: "Đêm qua bệ hạ làm đại sự gì thế?"
Minh Tô đã đi ra bên ngoài, nghe vậy thì nhìn hắn đầy khó lường.
Sau lại nghĩ đến chuyện gì đó, lại hiện ra chút thương hại, nhẹ giọng nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Huyền Quá không hỏi được nàng nửa đêm mất tích đi đâu, trái lại còn vô cớ bị nàng cảm thấy thương hại, thật là hoang mang.
Hôm nay tâm trạng hoàng đế rất tốt, không chỉ là Huyền Quá mà cả triều thần đều cảm nhận được.
Từ sau khi ngài lên ngôi, thì rất khoan nghiêm tương tế.
Khoan dung ở chỗ, đại thần trước kia được thái thượng hoàng đề bạt trọng dụng, hay là đại thần đã từng đối đầu với ngài thì ngài vẫn không truy cứu, vẫn nể trọng như cũ.
Nghiêm ở chỗ, ngài cực kỳ nghiêm khắc với triều chính, đến nỗi mọi chuyện đều tự mình làm lấy.
Thế nên những đại thần thông minh đều hiểu rõ tác phong của tân quân, có thể ngài ấy không so đo trước kia đã từng như thế nào, nhưng sau này, dưới sự cai trị của nàng thì nhất định phải lấy chính vụ và yêu dân làm đầu.
Các đại thần căng thẳng suốt mấy ngày, không dám chây lười chỗ nào, chỉ sợ có chút bất cẩn thì sẽ là người đầu tiên bị khai đao từ lúc bệ hạ lên ngôi.
Hơn nữa Minh Tô cũng chẳng mấy khi cười, nên các đại thần thật sự trải qua rất khó khăn.
Hôm nay, chúng thần phát hiện giọng điệu bệ hạ có hơi nhẹ nhàng, khi nói chuyện thì mặt mày cũng có ý cười nhàn nhạt.
Tuy bệ hạ vẫn hành động uy nghiêm, nhưng các đại thần cũng không khỏi thả lỏng hơn chút.
Đến khi hạ triều thì trên mặt Minh Tô vẫn có ý cười.
Huyền Quá đã hỏi đêm qua nàng đi đâu tận ba lần, nhưng bệ hạ lại không đáp.
Có thể nhận ra là ngài cũng không muốn nói, thế nên Huyền Quá cũng không dám hỏi lại.
Đến Thùy Củng Điện, Minh Tô như chợt nhớ ra điều gì, nói với Huyền Quá: "Tối nay trẫm phải đi làm đại sự, ngươi không cần tìm trẫm."
Huyền Quá vừa nghe, suýt nữa thì nước mắt nhịn cả một đêm đã trào ra, quỳ xuống đất khổ cầu nói: "Bệ hạ là vạn thừa chi khu, sao bên cạnh có thể không người phụng dưỡng được ạ? Xin cho tiểu nhân được đi cùng bệ hạ, cũng có thể hiến sức cho bệ ha."
Minh Tô hờ hững nói: "Không cần......" Nói xong thì cần tấu sớ lên xem.
Huyền Quá bất lực, chỉ đành phải theo ý nàng.
Tâm trạng tốt suốt cả ngày của hoàng đế lên đến đỉnh điểm khi thái hậu đến Thùy Củng Điện sau giờ Ngọ.
Trịnh Mật mở hộp thức ăn ra, bên trong là một đĩa bánh mã đề.
Bánh mã đề mềm dai, ăn vào hơi ngọt, vị mềm dịu, Minh Tô vẫn luôn rất thích.
Nàng tự tay lấy ra khỏi hộp thức ăn, cười nói: "Đa tạ nương nương, nhi thần rất thích món này."
Bên cạnh vẫn còn cung nhân hầu hạ nên giọng điệu của Minh Tô rất lịch sự, trong đó còn chứa chút thân mật, nhìn qua rất giống tình mẫu tử hoà thuận vui vẻ mà các đại thần suy nghĩ.
"Thích thì mai sẽ làm tiếp cho ngài." Trịnh Mật nhìn nàng, nhẹ giọng cưng chiều.
Minh Tô cười cười, dùng một hơi hết nửa đĩa, lại lệnh cho cung nhân cất cho kỹ, đến chiều còn muốn ăn tiếp sau khi nàng nghị sự với đại thần.
Hai người lại ngồi một lát, nói dăm ba câu.
Minh Tô thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, bèn cho cung nhân lui ra, hỏi: "Sao mới giữa trưa mà nàng đến rồi? Có phải nàng nhớ ta không?"
Sau đêm qua, các nàng lại gần nhau thêm một bước, A Mật chắc chắn cũng sẽ giống nàng, vô cùng kích động phấn khích, thế nên mới không đợi đến bữa tối mà đã đến gặp nàng rồi.
Minh Tô thấy ấm trong lòng, nghĩ không thể để mình A Mật chủ động được, bèn nhẹ giọng nói: "Nếu nàng không đến, thì một lát nữa ta cũng sẽ đi tìm nàng.
Ta nghĩ về nàng cả sáng đó, khi thượng triều gần như không nghe rõ các đại thần nói gì."
Nàng ỷ lại như thế, tất nhiên Trịnh Mật là rất thích, bèn nói ra suy nghĩ của mình: "Ta muốn sau này chúng ta sẽ gặp nhau vào buổi trưa."
Minh Tô gật gật đầu, thuận theo nói: "Nghe nàng hết."
Trịnh Mật thấy nàng đã đồng ý, cũng rất vui, lại nói tiếp: "Giữa trưa gặp nhau, nếu buổi trưa không rảnh thì ngài sai người đến nói một tiếng, đến tối ta lại đến.
Thế thì chúng ta gần như sẽ gặp được nhau vào ban ngày rồi, đến tối ngài không cần đến nữa."
Minh Tô nghe xong lời này, nụ cười luôn nở trên môi nàng suốt cả một sáng lập tức biến mất.
.