Solo LeveLing - Thăng cấp một mình

chương 222-2: thức tỉnh sức mạnh (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Jin Woo bước ra từ dòng thời gian chậm chạp, tiến lại gần hai thuộc hạ trung thành và dùng tay vỗ vai bọn chúng.

“Các ngươi không cần phải chiến đấu”

Theo lệnh của Hoàng đế, Ber và Ygritte ngay lập tức dừng lại. Jin Woo sau đó bước về phía trước để thay thế chúng.

Jinwoo vận sức mà cô đặc những luồng sóng ma lực xung quanh mình, bằng kỹ năng ‘Sức mạnh của kẻ thống trị’.

Kỹ năng này, anh đã được tập luyện từ lâu, nhưng giờ Jinwoo mới hiểu được bản chất của nó.

Nhìn qua những con golem băng, Jin Woo thở dài. Cảm xúc của Hoàng dế Bóng tối tràn ngập từ sâu thẳm trái tim anh. Anh thầm biết ơn ông, biết ơn những sức mạnh mà ông cố truyền tải cho anh thông qua hệ thống.

Đồng thời Jin Woo cũng di chuyển.

Rất nhanh, những cơn sóng ma thuật mạnh mẽ bùng lên từ thân thể Jinwoo, rồi tỏa ra như một cơn bão cuốn phăng đội quân golem băng đang bao vây anh ây.

[Ư... Ư...]

Hoàng đế Băng giá run rẩy khi thấy làn sóng ma thuật cuộn lên giống như một cơn bão dữ dội. Hắn vội phòng thủ bằng cách tạo ra một lá chắn băng.

Cơn sóng ma thuật của Jinwoo nhanh chóng quét qua chỗ Hoàng đế Băng giá. Dù sẵn đã cố hết sức để củng cố lá chắn băng, nhưng cuối cùng những thứ duy nhất còn lại là vài mảnh băng vỡ.

Làn sóng ma thuật mạnh mẽ quét sạch mọi thứ cản trở nó. Ngay cả những đám mây bão tuyết được tạo ra bỡi Hoàng đế Băng cũng bị thổi bay, như cách người ta đưa chổi quét những mảnh bông gòn vương trên sàn nhà.

Đây chính là sức mạnh của Hoàng đế Bóng tối?

[Sao... Sao có thể...!]

Hoàng đế Băng hãi hùng trước sức mạnh của đối phương.

Hắn chợt nhớ ra mình đang đương đầu với ai.

Một trong những Sứ giả mạnh nhất thống trị ánh sáng và giờ là vị Hoàng đế thống trị bóng tối.

Như một bức tường vĩnh cửu không thể vượt qua.

Trình độ hai bên quá chênh lệch!

Jin Woo nhìn xung quanh và gật đầu. Anh hài lòng khi thấy sức mạnh của mình đã tăng lên đến một mức đáng sợ.

‘Ực!’

Jin Woo sau đó cảm thấy một rung động từ xa.

Anh vẫn còn một món nợ phải tính.

Jin Woo xót xa nhớ đến Chủ tịch Go Gunhee. Khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng hơn.

Điều anh muốn làm nhất, nhưng anh sẽ làm cuối cùng.

Giống như món ngon dành cho cuối bữa tiệc.

Jin Woo có rất nhiều thời gian để cho Hoàng đế Băng giá cảm nhận được cái chết.

Jin Woo liếc nhìn hắn và nói.

“Ngươi sẽ là kẻ cuối cùng”

Thân hình của Jin Woo từ từ hòa vào bóng tối bên dưới.

“Ta sẽ mang tên kia về. Ngươi cứ im lặng và chờ ở đó”

***

Ngay khi chương trình phát sóng trên TV bị cắt, Woo Jin-cheol, Chủ tịch Hiệp hội, đã vung tay đấm mạnh vào bàn của mình.

Bang!

Cảnh cuối cùng được truyền đi trước khi video bị gián đoạn, cho thấy thợ săn Sung Jin Woo bất lực ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tinh thần của Chủ tịch Woo sụp đổ như lâu đài cát.

Chiếc bàn mà anh thừa hưởng từ chủ tịch Go Gunhee sử dụng, giờ đã bị hỏng và có một dấu bàn tay in trên mặt bàn.

Nắm tay của Woo Jin-cheol rung lên. Các nhân viên chứng kiến tình huống cùng với Woo Jin-cheol trong văn phòng của chủ tịch cũng cảm thấy suy sụp.

Một sự im lặng não nề bao trùm trong phòng. Nhưng người hiểu rõ hơn về tình huống này chính là Woo Jin-cheol.

Rồi anh hỏi.

“Có bang hội nào đã đến hiện trường không?”

“Vâng, hiện có năm bang hội đang tới đó”

Woo Jin-cheol đứng dậy khỏi ghế và nói vội vàng. “Đi nào. Tôi cũng phải đến đó”

“Chủ tịch! Quá nguy hiểm!”

“Trong tình huống hiện tại, có nơi nào an toàn không?” Woo Jin-cheol trứng mắt, và người nhân viên giật mình không nói nên lời. Hàn Quốc đã mất bức tường phòng thủ mạnh nhất, Thợ săn Sung Jin Woo. Và họ chẳng còn điêm tựa nào khác.

Nếu mọi người không cùng nhau ngăn chặn những con quái vật, đất nước này sẽ tàn lụi.

Ngay khi Woo Jin-cheol mặc áo khoác, anh liếc mắt và nhìn vào video từ camera giám sát được hiển thị bên cạnh màn hình chính. Camera được lắp đặt để theo dõi bầu trời 24/24. Và nó luôn hướng đến cánh cổng cực lớn nằm trên bầu trời Seoul.

Lúc này đôi mắt của Woo Jin-cheol run rấy. ‘Lẽ nào...’ Số phận đang muốn trêu ngươi Hàn Quốc? Đất nước này sẽ đến hồi cáo chung? Anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Dù họ may mắn tiêu diệt được con quái vật, thiệt hại cũng không nhỏ.

Những thợ săn còn lại có thể xử lý cánh cổng cực lớn này mà không có thợ săn Sung Jin Woo không? Nghĩ về mối quan hệ giữa những con quái vật trong thành phố và cánh cổng khống lồ khiến anh ấy tuyệt vọng hơn.

Nhưng Woo Jin-cheol lắc đầu để bình tĩnh lại. Dù nàng ngàn, hàng trăm ngàn, hay cả triệu người ở đất nước này có tuyệt vọng đi nữa, thì cũng phải có ai đó đứng lên và chiến đấu.

Sức mạnh được trao cho các thợ săn để làm điều đó. Khi Woo Jin-cheol cố gượng dậy để bước ra cửa, một nhân viên khẩn trương gọi anh.

“Chủ tịch!” Woo Jin-cheol quay đầu lại. Không nhìn thấy nhân viên, nhưng từ màn hình lớn, những âm thanh thúc giục reo lên. [Camera trạm của chúng tôi đã được kết nối lại với hiện trường! ] Từ trên một tòa nhà cao tầng gần đó, một người quay phim đã tiếp tục ghi hình. Dù góc quay hơi hẹp, nhưng thế là đủ. Video tiếp tục. Và cơn bão tuyết bao trùm toàn bộ khu vực, bắt đầu xuất hiện trên màn hình. Woo Jin-cheol lập tức lao qua các nhân viên và dán mắt vào màn hình. Khi sương mù bắt đầu biến mất, một vài kẻ đã xuất hiện. Có năm người. Không, là bốn đối mặt với một. Và một trong số họ, một người đàn ông đứng trước một người lính kiến, là một khuôn mặt quen thuộc với Woo Jin-cheol.

“Thợ săn Sung Jin Wool” Woo Jin-cheol nhìn vào màn hình và hét lên. Các nhân viên cũng vui mừng khi thấy những mảnh vụn của đội quân golem nằm rải rác xung quanh Jin Woo.

Jin Woo không chỉ còn sống, dường như anh ấy cũng đã đây kẻ thù vào thế phòng thủ. Thấy vậy, nước mắt của Woo Jin-cheol bắt đầu chảy xuống thành dòng.

Chỉ còn một kẻ thù. Con quái vật có sức mạnh điều khiển băng tuyết, là kẻ thù duy nhất ở đó, dường như đang rất sợ hãi và không di chuyển. Như thể nó đang bị ai đóng đinh xuống mawtjd dất.

Woo Jin-cheol không biết chuyện gì đã xảy ra trong cơn bão tuyết, nhưng tình hình giờ đã thay đổi 180 độ so với trước đây. Mặc dù bản thân anh không nhìn thấy, nhưng Woo Jin-cheol có thể chắc chắn rằng cặp mắt của tất cả mọi người trên khắp thế giới đang tập trung trong cảnh này.

Thợ săn Sung Jin Woo đã giết quái vật như thế nào? Có rât nhiều dự đoán hiện lên trong đầu Chủ tịch Woo Jin-chul, người đang tiêp tục xem video. Nhưng dường như Jin Woo đang nói chuyện với quái vật, rồi bắt đầu biến mất vào trong bóng tối dưới chân mình. ‘Huh?’

Khuôn mặt của những nhân viên đang reo hò cổ vũ cũng đông cứng lại.

Hình bóng của Jin Woo hoàn toàn biến mất. Người quay phim cũng ngạc nhiên. Anh ta đã di chuyển máy quay khắp nơi để tìm kiếm Jin Woo, nhưng anh ta vẫn không thể tìm thấy người thợ săn.

“Hà? Woo Jin-cheol không thể che giấu sự tò mò của mình và há hốc mồm. Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm văn phòng của Chủ tịch.

****

Hoàng đế Dã Thú run rẩy trở về khu rừng, nơi nó lẩn trốn.

Ma lực của cái chết như một sơi dây đang thắt cổ hắn. Hắn hối hận vì đã không chạy trốn nhanh hơn.

‘Chết tiệt! Tại sao mình lại ở đó tranh cãi với thằng kia chứ?!’

Khi đuổi giết Jonas ở Brazil, hắn chỉ xem Trái đất là khu săn băn đầy những con mùi yếu ớt. Hắn cảm thấy tự do và vui vẻ khi tìm thấy một nơi săn băn mới tuyệt vời như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn đã sợ hãi sau khi ngửi thấy hơi của Hoàng đề Bóng tối một lần nữa. Nó không muốn chiến đấu với Hoàng để Bóng tối, cũng không muốn đối mặt với kẻ đang mượn sức mạnh của Hoàng để Bóng tối. Để đối đầu với kẻ đó, cần một kẻ mạnh hơn. ‘Được rồi, mình sẽ trốn ở đây và chờ Long đế...

‘Hoàng đế Dã Thú ngả người, nằm trên một chiếc giường làm từ lá và cành cây. Sau đó, những con quái thú tụ tập quanh hắn và quỳ xuống. Một con quái thú với ma thuật mạnh mẽ – dường như là vệ sĩ – đã tiến đến bên cạnh Hoàng đế Dã Thú. Hắn đưa tay vuốt ve con ma thú như vỗ về một con thú cưng.

Đang phè phỡ vuốt ve con ma thú, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ và lập tức dừng tay lại. ‘Hửm...?’ Tất cả lông của những ma thú hoang quanh đó dựng đứng lên. Bản năng động vật cho biết có một mối nguy hiểm đang đến gần.

Một cảm giác kỳ lạ và lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Hoàng đế Dã Thú. Đôi mắt hắn nheo lại như một sợi chỉ, tràn ngập sự lo lắng.

Ở phía đó

Cách Hoàng đế Dã Thú vài bước chân, bóng của một cái cây bắt đầu rung động.

Và Hoàng đế Dã Thú ngửi thấy mùi cái chết đang bắt đầu thấm vào nơi ở của hắn. Và hắn phát ra âm thanh tuyệt vọng. “ĐỪNG...”

Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel

Truyện Chữ Hay