Trans: Zard
Trans đã mất đi năng lực thấy stand của mình....
-----------------
“Này, lúc đầu các ngươi cũng có ý nghĩ thế này đúng không? Thử giỡn mặt với ta đi rồi lúc đó coi ai chết, phải chứ? Ta vốn có chuẩn bị sẵn một hay hai phương án gì đó rồi.”
Tất cả ứng cử viên hiền giả giờ đây đều hoảng hồn.
Hay có thể nói ‘nó đã mang đến hỗn loạn’. Đây là một sự thật quá sốc đối với những người hoàn toàn dựa dẫm vào phước lành.
Đức vua vẫn yên vị trên ngai vàng nhìn bọn họ với khuôn mặt cười thâm hiểm. Thế nhưng dù đã được một lúc lâu, họ trông vẫn không có vẻ gì là khá hơn và ông đã dần bắt đầu chán phải chờ đợi.
“Này, tất cả im lặng hết nhanh. Hoặc không, ta sẽ xử thêm hai ba đứa gì nữa đấy.”
Lập tức, tiếng ồn của những người ứng cử viên kia đột nhiên lặng đi.
Thế nhưng đầu óc họ trông không có vẻ gì là ở đây với Yogiri và những người khác cả.
“Tsk. Ta nói cứ như nước đổ đầu vịt vậy. Thây kệ. Ta sẽ giải thích một chút cho các ngươi trước khi vào vấn đề chính vậy. Bởi theo hợp đồng thì ta phải làm sao cho các ngươi hiểu được tình hình từ lúc này.”
Như thể đang tự vấn chính mình, đức vua thở dài và bắt đầu giải thích tình hình.
“Hiền giả là những người trông coi thế giới này, nhưng ta không có ý bảo rằng bọn ta cũng nằm dưới quyền của chúng. Vậy nên một số hỗ trợ từ hiền giả, ví dụ như cách hạn chế phước lành thì họ không tiết lộ. Các ngươi đã biết mấy điều đó chưa?”
Yogiri có nghe về chuyện hạn chế phước lành trên toàn lãnh thổ thị trấn. Thế nhưng điều đó có vẻ chỉ áp dụng với một số nơi mà hiền giả cai quản.
“Ra là vậy. Thế nên trên thực tế, việc có thể sử dụng phước lành bên trong thủ đô là được đúng không.”
Đại diện cho toàn bộ ứng cử viên hiền giả, Suguru Yazaki thay mặt cả lớp trả lời. Tất nhiên, Yogiri cũng đã được nghe từ Tomochika bởi cậu không nhớ nổi tên các bạn cùng lớp của mình.
“Thật vậy. Thế nên cũng không cần phải tiếp tục ra vẻ không thể sử dụng phước lành khi các ngươi đã hiểu nguyên do của nó. Còn về chuyện tại sao các ngươi lúc này không thể dùng nó cũng đơn giản thôi. Đức vua có năng lực làm suy yếu phước lành. Thứ năng lực này bao trùm khắp cả thủ đô, và càng đến gần ta thì nó sẽ càng mạnh lên. Vậy nên cứ thoải mái đi. Dù cho cái năng lực của mấy đứa không kéo dài mãi đi chăng nữa, chỉ cần đứng xa ta ra là tự động nó có lại thôi.”
Sự hạn chế này chỉ có ở vùng quanh đây. Nghe được điều đó, các ứng cử viên cuối cùng cũng đã lấy lại sự bình tĩnh của mình.
“Giờ thì ổn rồi nhỉ. Còn chuyện vì sao cần phải làm suy yếu và tác dụng của nó đến đâu ấy, thì các ngươi tự đi tìm người mà hỏi. Được rồi, giờ vào vấn đề chính. Nghe cho kĩ bởi ta không có rảnh để mà đi giải thích lại hết lần này đến lần khác đâu.”
Làm theo lời họ được bảo, những ứng cử viên liền cố gắng chăm chú lắng nghe.
“Nếu muốn trở thành hiền giả thì các ngươi sẽ phải cần có những thành tựu. Và ở đất nước này chỉ có hai việc mà thôi. Một là đi ngăn chặn quân xâm lược của Đế Quốc Arganda.”
Nghe đức vua nói, những ứng cử viên bắt đầu lẩm bẩm. Nếu cả đất nước trở thành kẻ thù của họ, thì việc họ đã cố gắng luyện tập đến nhường này sẽ có nghĩa lí gì? Họ trở nên lo lắng vì điều đó.
“...Vì lí do nào đó, tớ đã cứ ngờ ngợ rằng, thật sự đã không để ý, tớ đã không nghĩ rằng….điều đó, nghe chẳng phải Takatou đã lặp lại lịch sử một lần nữa rồi sao?” [note19437]
Tomochika *lẩm bẩm* lầm bầm với chính mình.
***********************
Hãy cùng quay lại một chút, tòa tháp đã có nhiều chuyển biến từ khi Yogiri và những người khác rời đi.
“Tôi chắc chắn sẽ ị trần truồng nếu làm thế một lần nữa mất , ngài không làm gì được đâu!”
“Tại sao?”
Trước một cậu trai đang khóc lóc la hét nằm dài dưới sàn, một cậu bé khác đang vặn lại điều đó.
Người đang khóc lóc ỉ ôi kia chính là Hanakawa Daimon. Cậu chính là cậu bé đã được hiền giả triệu hồi tới thế giới này cùng với bạn học của mình, một học sinh sơ trung Nhật Bản.
Người còn lại chính là một quyến thuộc của Ác Ma Alubagaluma. Cậu bảo rằng tên mình là Lute và là người cuối cùng.
Tất cả những tên quyến thuộc đã bị tiêu diệt và chỉ mỗi Lute còn sống, thế nhưng cậu vẫn chưa nắm rõ tình hình hiện giờ. Thế nên, cậu đang cố lấy thông tin từ Hanakawa, người đã bị bỏ rơi ở chỗ này.
“Nó thật vớ vẩn cơ mà! Sẽ không có một cách, một phương pháp, hay cả một nơi nào đủ hợp lí và logic để tôi có thể an toàn sống sót ở chỗ này cả đấy! Hơn nữa, lỡ như ngài nghe xong điều cần hỏi, ngài sẽ giết tôi ngay tức khắc cho mà coiiiiiiii! Năng lực của tôi không thể bì nổi ngài, và tôi cũng chẳng thể chạy đi đâu được! Tôi biết, bằng cách nào đó, dù mang dáng vẻ của một cậu bé hiền lành thơ ngây trong sáng, nhưng trên thực tế, ngài lại là một con người tàn nhẫn và độc ác, bị giết như một con sâu, arere, không phảiiiiiii, chết kiểu đấy, nghe lạ đời quá đóóóó! Tôi chắc chắn sẽ nói điều gì đó như vậy!”
Hanakawa khóc lóc gào thét một cách khó coi.
Lute đã định sẽ sử dụng Hanakawa như một nguồn thông tin để báo thù cho chúa tể của cậu, thế nhưng việc này trông có vẻ chẳng đáng chút nào.
“Ban nãy trong lúc ngươi đập đầu xuống đất, con đàn bà kia đang đối mặt với thứ gì mà ‘sống sót bằng mọi thứ cần thiết’ thế?”
“Eh? Ngài không thấy sao?”
“Ta thấy rất rõ”
“...Không phải, err, chắc vậy, tôi đoán cũng không thể làm gì được….”
Cách nói của Hanakawa có phần đáng thương.
“Ra nó đã trở nên nghiêm trọng đến vậy rồi sao, nó chỉ là về việc cởi quần áo của tôi ra thôi mà!”
“Tại sao lại làm thế. Thật đấy, đừng có mà lột đồ của ngươi ra!”
Hanakawa quặn quẹo cởi đồ.
“Eh? Đi vệ sinh mà không cởi đồ sao? Ngài là người theo chủ nghĩa mặc đồ à!”[note19438]
“Ta chỉ nói cho chắc thôi, nhưng tuyệt đối đừng làm thế trước mặt ta. Ta mà thấy là lúc đó ta sẽ cho ngươi thành heo quay ngay lập tức, được chứ?”
Với Lute, sự tồn tại của Hanakawa không khác gì rác rưởi cả. Và cũng bởi có sự khác biệt quá lớn về năng lực, thế nên Hanakawa cũng không thể bị thương dù cậu có làm gì. [note19439]
Dù cho cậu có là quyến thuộc của Ác Ma đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ khó chịu khi nhìn thấy những thứ xấu xí, khó ưa, và hành động cùng lời nói không rõ mục đích cũng dễ làm cậu bực mình.
“Được rồi. Bình tĩnh lại đi, ta sẽ không giết ngươi chỉ vì thích đâu.”
Thế nên cho dù không muốn, cậu vẫn cố dỗ Hanakawa.
“Ngài nói thật ư? Nhưng dù vậy, chẳng phải mấy lời mới nãy có phần thiếu suy nghĩ lắm sao?”
“Không hề. Ngoài ngươi ra thì không còn ai khác ở đây nghe chuyện của ta cả, nên ta sẽ không giết ngươi vì điều đó đâu.”
“Thật không vậy đóóó! Dù nói vậy nhưng chẳng phải sẽ có trường hợp như một thằng con trai giận quá mà quên luôn lời hứa của mình saoooo! Nhìn đi, bằng cách diễn trong lúc không nghĩ gì về hậu quả khi giết đi nguồn thông tin duy nhất của mình, tôi chắc đang mang một bầu không khí trông không bình thường phải khôngggggg?”
“...Thôi được rồi, biết vậy ta giết ngươi nãy giờ luôn cho xong.”
“Tôi xin lỗi màààà! Tôi cứ nghĩ biểu cảm muốn sống sót sẽ tự dưng bật ra, tôi lỡ dạiiiiiii”
Hanakawa lại đập đầu xuống đất một lần nữa.
“Đủ rồi, như ta đã nói khi nãy, ta chỉ đơn giản không tin về kẻ có thể giết người chỉ bằng ý nghĩ đâu, nói vậy chẳng khác gì là hắn đã giết Chúa Tể với cách đó, thật lố bịch!”
“Là thật đó!”
“Biết. Ta hiểu. Ít nhất, ta biết đó là điều mà ngươi nghĩ. Bỏ qua chi tiết đi, dù sao đi nữa, cái tên ‘Takatou Yogiri’ đó, khả năng cao là hắn đã giết Chúa Tể. Dù đáng lẽ bình thường phải giết hết lũ ở đây trước, nhưng giờ, mục tiêu quan trọng nhất sẽ là lấy đầu hắn.”
“Um, được thôi, nhưng mà, tôi nghĩ ‘ngài định làm cách nào’ mới là vấn đề.
Tất nhiên, mọi việc sẽ diễn ra như thường lệ nếu ngài Lute đây bảo ‘ta sẽ giết Yogiri’, và tôi cũng sẽ có thể ngủ ngon mà không cần phải sợ gì nữa. Mà nếu được thì tôi muốn có Tomochika trong khi ngủ cơ.”
“Ngươi nói phải. Dù thông tin về phép tức tử đó là giả đi chăng nữa, kẻ thù vẫn có khả năng giết chết Chúa Tể. Trong trường hợp đó, ta sẽ không thể thắng được hắn.”
“Ngài định làm gì?”
“Dễ thôi, ta sẽ mượn sức mạnh của người thậm chí mạnh hơn cả Chúa Tể.”
Nói đoạn, Lute lấy ra một thứ gì đó từ túi mình.
Đấy là vật hình trụ màu hoàng kim và có kết cấu phức tạp với những đường xoắn ốc xung quanh.
“Nó là…?”
“Ta lấy nó từ xác của Chúa Tể. Đây là chìa khóa phong ấn.”
“Um, dù biết nó là ‘phong ấn’, nhưng không hiểu sao tôi lại có linh cảm xấu về điều này. Nó sẽ giải phóng thứ được phong ấn, phải chứ?”
“Chúa Tể là người anh cả trong hai người anh em thuộc dòng dõi vị thần. Thứ này có là do chính em gái ngài đã làm chuyện không thể tha thứ, và Chúa Tể đã nhằm cơ hội đó mà phong ấn em ngài ấy lại.”
“Nhưng nếu đến cô ta còn bị phong ấn bởi ngài Ác Ma kia, thì chẳng phải cô ta còn yếu hơn cả ngài ấy sao?”
“Dù cho em gái ngài thuộc dạng liều mạng, thế nhưng tiểu thư cũng chỉ yếu hơn mỗi Chúa Tể mà thôi. Tiểu thư sẽ sẵn sàng làm bất cứ thứ gì ngài ấy bảo.”
“Haha, tôi hiểu rồi. Nó kiểu như chơi bẩn ấy à? Cô ấy sẽ không nổi điên lên hay gì đó bởi phong ấn bị phá hủy chứ? Chà, nếu là vậy, tôi xin mạng phép được trốn đi chỗ khác nhé!”
Nói đoạn, Hanakawa bắt đầu bò lết lùi lại.
Cậu ta trông có vẻ định bỏ trốn đi đâu đó.
Thế nhưng, Lute đã nhanh chóng theo kịp cậu và bình thản nắm tóc Hanakawa kéo lên.
“Ngươi định đi đâu đấy?”
“À thì, tôi đã nói hết tất tần tật thứ cần thiết rồi mà, và ngài cũng đã bảo rằng ‘ta sẽ không giết ngươi đâu’ nữa còn gì, vậy nên cớ sao tôi lại không thể nhanh chóng tốc biến ra khỏi nơi này cơ chứ! Với một tên rác rưởi như tôi, tôi nghĩ tôi nên cút đi thật nhanh cho không phải làm bẩn mắt ngài thêm một lần nào nữa!”
“Phải. Nhưng ta không biết rõ về tên ‘Takatou’ đó cho lắm. Thế nên đừng ngại, cứ đi với ta nào.”
“Um, xin không ạ. Mẹ em bảo rằng tuyệt đối không được đi với người mà con không biết! Nếu chuyện này mà bị lộ ra là em cũng xấu hổ suốt cả đời mình luôn đấy!”
“Ahahaha~. Đừng nói rằng ngươi đang đồng hành cùng người ngươi không biết chứứứ; chúng ta là bạn cơ mà, phải khônggggg?”
Lute kéo đầu Hanakawa lên, buộc cậu phải nhìn vào hắn ta.
“Không chịu đâuuuuuuuuu! Tôi đáng ra phải được tha cho rồi cơ mà! Lại bị dẫn đi vòng vòng nơi khác, chuyện hồi sinh ngài Ác Ma, người có sức mạnh vượt xa tôi, đó không phải chuyện đùa đâu! Cái số phận kiểu gì thế này! Hết bị đối xử tốt bởi một cô gái xưng ‘ta’ (boku), giờ lại đến một shota sao! Tôi không có khẩu vị kiểu đó đâu mà! Họ ít ra cũng nên mặc đồ phụ nữ hay gì đó tương tự cơ chứ! Nếu vậy, tôi sẽ không ngại coi đó là ‘trap’ đâu!” [note19440]
Hanakawa tuyệt vọng hét lên. Cậu biết cậu sẽ không thể thắng dù cho Lute có đang trồng cây chuối chiến đấu đi chăng nữa, Hanakawa đã hoàn toàn gục ngã trước tình cảnh này.
“N? Chỉ cần có hình dáng phụ nữ là được sao? Mà kệ đi, ngoại hình cũng chẳng quan trọng lắm.”
Cậu không nhất thiết phải trả lời hay đáp ứng hi vọng của Hanakawa. Thế nhưng, việc thay hình đổi dạng với cậu cũng như hít thở mà thôi.
Thế nên, Lute đã thay đổi sang một hình dạng mới trông lưỡng tính hơn. Đấy là hình dáng tương tự một cô gái thành thị mà cậu đã thấy đâu đó.
“Oooo! Thế này trông tuyệt hơn cả cô gái-ta (boku) kia đấy! Ôi zời, đây chắc không phải là mơ đâu nhỉ!”
Ánh mắt của Hanakawa lấp lánh nhìn cậu. Có vẻ cậu ta đã quên mất vị trí và tình trạng của mình lúc này.
“Dù gì cũng chẳng cần phải sao chép giống y chang làm chi, không như con người, bọn ta không có giới tính.”
“Um, vậy là….cái nào thế? Ngài là dạng có cả hai luôn à?”
“Ngươi đâu cần phải có thứ cơ quan mà ngươi không bao giờ xài phải chứ?”
Bang!
Nắm đấm của Hanakawa đập mạnh xuống nền đến nỗi như chấn động cả mặt đất, và Lute đã vô ý thả đống tóc mà cậu đang giữ ra.
“Sai hết cả rồi!!”
Hanakawa khóc ầm lên.
“Huh? Sao tự dưng ngươi lại khóc thế…?”
Lute có hơi bất ngờ. Nếu cứ theo chiều hướng thế này, thì thái độ của Hanakawa là thứ rất đáng xem xét bây giờ.
“Lũ vô tính đúng là tệ nhất cơ mà! Một ‘trap’ chỉ đáng giá khi đó là ‘cú có gai’ mà thôi!”
“Eeehhhh! Ngươi bị gì thế, chẳng phải ngươi nói ‘chỉ cần giống phụ nữ’ là được sao?”
Có vẻ Lute không thể hiểu được hết mong ước của Hanakawa.