Trans: Zard
Đm con cua :<
-----------
Sau khi rời khỏi hẻm vực Galura được vài ngày, Dannoura Tomochika và Takatou Yogiri cuối cùng cũng đã đến vùng đồng bằng Meld.
Cả hai đã đến được đây trên cỗ xe bọc thép của mình.
Và giờ, khi dừng lại ở trên đoạn giao cắt giữa nơi đồng bằng và nơi hẻm vực, họ cứ tiếp tục ngắm nhìn vùng đồng bằng kéoi dài như vô tận đó.
“Nó hơi khác so với những gì tớ nghĩ…”
Quan sát từ chỗ ghế lái, Tomochika lên tiếng.
Một thảm cỏ xanh biếc trải dài gợi lên cho Tomochika về một cánh đồng với khung cảnh đẹp đẽ.
Đồng bằng Meld quả thực rất đẹp. Thế nhưng, vẻ đẹp của nó lại có gì đó kì lạ và khác biệt.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là pha lê.
Có thứ gì đó tựa như cỏ dại đang mọc trên mặt đất, những cái cây đâm lên ở đây và đó, những con thú như loài bò sát cũng đang trườn lê dưới đó, và thậm chí có cả những tòa nhà tập trung lại trông giống một thị trấn ở đó. Tất cả đều sắc và mang hình dạng của pha lê.
Nhìn lên bầu trời, có thứ gì đó như sợi nịt được làm bằng pha lê lơ lửng trên đó, và ánh nắng mặt trời cũng đã hoàn toàn bị chia nhỏ khắp nơi.
Vì chính những lí do đó, khung cảnh nơi này thật huyền diệu. Không rõ có phải phía chân trời kia cũng trở nên xa xăm dù cho đáng lẽ ra nơi đây là vùng đồng bằng. Cùng hiệu ứng ánh sáng được phản chiếu lại bởi những viên pha lê, nơi đây như được bao phủ bởi thứ gì đó như một lớp sương mỏng tan.
“Hình như nơi này còn có biệt danh là ‘đồng bằng pha lê’ thì phải.”
Yogiri thì lại không bất ngờ như Tomochika, có lẽ bởi vì cậu đã biết về nơi này từ trước.
“Thế sao không gọi nó bằng cái biệt danh đó trước luôn đi!? Mà sao Takatou-kun lại biết về chuyện này hả?”
“Hồi tớ nhận được bản đồ từ cô tiếp tân kia, tớ nhớ là mình được giải thích như vậy.”
Yogiri nói với không chút vẻ gì là xấu hổ. Tomochika nghĩ lại xem liệu điều đó có thật sự quan trọng hay không.
“Không biết chỗ này có ai sống không nhỉ?”
“Nếu họ ‘có sống ở đây’, thì tớ không nghĩ họ là con người bình thường đâu.”
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất sắc bén. Máu và thịt con người sẽ không thể, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, sống sót.
“Tớ biết. Có lẽ, sẽ có con người làm bằng pha lê sống ở đây. Nhìn đi, ở kia còn có một thứ gì đó như con chó đang đi dạo kìa.”
Cậu nhìn thấy thứ gì đó đang di chuyển gần bên thị trấn. Đó là một con thú bốn chân làm bằng pha lê. Dựa theo cách di chuyển và hình dáng của nó, cậu đoán đó hẳn là một con chó.
“Không có vẻ gì nó sẽ tự dưng hóa cuồng và tấn công. Tớ chẳng thích phải giết mấy con chó chút nào cả.”
Con vật giống chó kia có lẽ đang cảnh giác Tomochika và Yogiri bên trong cỗ xe bọc thép đột nhiên xuất hiện kia, nhưng nó trông như chỉ đang tò mò.
“Cậu thích chó à?”
“Tớ từng nuôi một con. Nhưng mà nó cũng chỉ là của một lão già, nên tớ cũng có hơi lo lắng.”
“Nhà tớ cũng có nuôi chó. Và bởi chị tớ cũng rất yêu động vật nên nhà tớ cũng nuôi nhiều loài khác ngoài chó nữa.”
『Hmm. Nhà Dannoura đã có tục nuôi akita xuyên suốt thế hệ. Thậm chí kĩ thuật nhà Dannoura còn có cả võ kĩ cho loài chó nữa cơ!!』
Mokomoko nói trong khi đột ngột hiện ra giữa họ.
“Cái kiểu kĩ thuật như chạy vòng quanh và cạp vào gáy người khác đó à… chị tôi còn chưa chỉ tôi về mấy cái đó nữa...”
Chắc hẳn Tomochika đã tiếp tục tin rằng cô chỉ đơn thuần nghĩ ra những kĩ thuật từ sự kì quặc của mình, thế nhưng có vẻ cô đã thực hiện nó ở nhà mình. (Zard: Cách miêu tả nghe cứ như...chắc ko cần phải nói đâu nhở. Sau này anh main của chúng ta nếu thích sẽ có thể có nhiều thể loại đây ( ͡° ͜ʖ ͡°))
『Vậy à. Nó cũng không hẳn là một trò đùa về loài chó đâu. Mà cũng được, nhưng nhớ hãy cẩn thận, có vẻ như có thứ gì đó khá nguy hiểm ở đây!』
“Thế chứ sao cô không xuất hiện kiểu như cô đang cẩn thận với sự thừa mứa đầy sơ xuất của mình đi chứ hả?”
『Có đó chớ. Nó còn được biết đến như sự tử tế của tai ương. Vùng lân cận của nơi này đều chất đầy điều đó. Mà kệ đi, dù gì nó cũng trong tầm xử lí của chúng ta thôi mà.』
“Takatou-kun, đừng có mà tùy tiện giết thứ gì nữa đấy nhé.”
Trong một quá khứ không mấy xa lắm, Yogiri đã hoàn toàn vô tình giết chết nguồn gốc của thứ chướng khí cậu cảm nhận được. Tuy không rõ lần này liệu có còn chuyện như thế xảy ra không, nhưng Tomochika vẫn cảm thấy bất an trong người.
“Tớ đã cẩn thận hơn từ lúc đó rồi. Hơn nữa, về cái tai họa đó à? Nguồn gốc của nó cũng không rõ ràng. Tớ có cảm giác mơ hồ nhưng tớ nghĩ chắc giờ cũng không sao đâu.”
Tomochika đồng ý với chuyện sẽ an toàn nếu thật như vậy.
“Mà thôi! Chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục tiến lên cả, mà tớ tự hỏi liệu chúng ta có qua được này bằng chiếc xe này không đây.”
『Đây là xe bọc thép cơ mà, chẳng phải nó chống lại mấy đòn đâm tốt lắm sao?』
“Không biết vừa đi vừa giết mấy thứ cản đường chúng ta được không nhỉ. Mà tớ nghĩ làm thế cùng lắm chúng ta cũng chỉ như đang phá nát mấy thứ trông như cỏ thôi.”
Yogiri sẽ không ngần ngại phải giết bất kì thứ gì cản đường. Lần này, cậu ấy đã thực sự có xem xét tình hình. Thế nhưng, vẫn có một điều hơi khác với cảm quan của Tomochika.
“Dù cho chúng ta thực sự chỉ coi nó là cỏ, nhưng tớ vẫn có cảm giác chúng sẽ chẳng bao giờ mọc lại nữa luôn đấy!”
“Nếu nó là cỏ, thì tớ nghĩ chúng sẽ tiếp tục mọc trở lại nếu có hạt giống thôi. Đây là loại cỏ có thể giết được.”
“Mà~, theo như những gì tớ thấy trên bản đồ thì tớ nghĩ đồng bằng này cũng không có vẻ gì là lớn mấy cả; không biết phóng một lèo thẳng đến đó luôn được không nhỉ. Nơi này chẳng có vẻ gì là phức tạp như cái hẻm vực kia cả.”
Tuyến đường sắt đâm xuyên qua hẻm vực kia cũng có đi qua đồng bằng này. Họ đã mong rằng sẽ sớm tới được thủ đô bằng cách men theo đường sắt.
Nếu họ né chỗ đồng bằng này thì sẽ phải đi một tuyến đường vòng khá dài.
『Đành chịu thôi. Không có vẻ gì là chúng ta có thể an toàn vượt qua một nơi thế này cả đúng không?』
“Nếu là game thì khúc này cứ như ‘màn sau của hẻm vực’ vậy.”
“Nếu chúng ta đi về hướng bên phải thì không biết có tìm được tuyến đường sắt không nhỉ? Còn nữa, có thứ gì đó như biểu tượng nhà ga nữa này.:
Yogiri nói trong khi nhìn vào bản đồ của Tomochika. Đồng bằng rộng theo hướng tây và nam nhưng lại khá hẹp ở hướng đông và bắc. Họ có vẻ có thể đi thẳng ra khỏi đây nếu họ liên tục di chuyển bằng xe trong suốt một tiếng đồng hồ.
“Thế, muốn thử không?”
Động cơ cỗ xe bọc thép bắt đầu gầm lên và họ chầm chậm di chuyển. Khả năng lái xe của Tomochika ngày một thành thạo hơn.
Những ngọn cỏ pha lê liên tục bị nghiền nát một cách dễ dàng nhờ có Yogiri. Họ trông không cần phải lo về những nhát đâm khi tiến lên phía trước.
Vừa đi vừa dò theo bản đồ, chẳng mấy chốc họ đã tìm thấy tuyến đường sắt.
Không có vẻ gì là con đường sắt đã bị biến thành pha lê, trái với những gì họ nghĩ. Và với kiến trúc trông như nhà ga, kết cấu của nó cũng chẳng thay đổi gì mặc cho vài phần đã bị pha lê hóa.
“Tớ nghĩ chúng ta nên để mắt đến cái nhà ga đó. Tớ cảm thấy có gì đó quen quen và muốn nói ra, như thể có cảm giác kì lạ độc nhất ở nơi này… cảm giác chúng ta cứ như mấy ông bị truy nã vậy.”
Họ có vẻ đang nằm trong tầm nhắm của những hiền giả, thế nhưng Tomochika và Yogiri không hề bị Ryouta, một hầu cận của hiền giả bắt. Họ đang trong tình cảnh không thể biết được cách bọn họ sẽ bị xử lí trong thế giới này.
“Chịu thôi chứ sao giờ, chúng ta phải di chuyển thật lén lút. Dù cho chúng ta sẽ đến được thủ đô sau này, nhưng liệu ta có phải tiếp tục chạy trốn nữa không?”
Yogiri không có vẻ gì là để tâm đến chuyện nói rằng họ có thể đang bị truy đuổi.
Còn Tomochika thì tự đề phòng cho những trường hợp tệ nhất.
Cô lái chiếc xe chạy đến gần ga tàu rồi dừng lại.
Sân ga đó chỉ là một khối kiến trúc đơn giản rắn chắc. Nơi này hẳn sẽ không có mấy người bắt tàu ở đây.
Cả hai người ra khỏi cỗ xe.
“Lạnh quá đi mất! Sao tự dưng đột ngột vậy trời!?”
Tomochika cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ đột ngột lập tức lên tiếng.
Khi họ mới đến đây thì vẫn còn ấm, có lẽ là bởi môi trường ở nơi này.
Tuy không rõ liệu điều này có liên quan gì đến khí hậu thay đổi hay không, nhưng ở một khía cạnh nào đó, có lẽ bởi nơi đây đầy rẫy những viên pha lê đã tạo nên cảm giác lành lạnh đến run người.
“Cũng chằng có vẻ gì là ‘làm từ băng’ cả. Mà thôi, giờ cứ vào trong đi.”
Yogiri mở cửa nhà ga.
Một căn phòng đợi nhỏ nhắn hiện ra trước mắt họ. Có cả một máy sưởi trong nhà đặt tại trung tâm, và có cả những chiếc ghế dài làm bằng gỗ vây xung quanh nó.
Phía đối diện còn có một cánh cửa khác, cả sân ga và chỗ bán vé cũng nằm ngay bên đó.
“Không có ai hết nhỉ.”
“Một nhà ga bỏ hoang sao… vô lí, nó còn đang được sưởi ấm cơ mà.”
“Vậy, ta thử vào trong chút xem sao.”
Ngay lúc đó, khi Tomochika đang định làm vậy, cánh cửa bên trong mở ra.
Một cậu thanh niên mặc bộ đồng phục bước vào, nhưng cậu ta trông rất lạ.
Cậu đang ôm bụng với khuôn mặt tái mét, và cậu còn đang bị chảy máu đến mức trông cậu chẳng có thể dừng lại.
Dáng đi của cậu ta trông rất mệt mỏi, và đôi mắt cậu lờ mờ, chẳng thể ổn định.
“Eh? Anh có sao không!?”
Tomochika hoảng hốt định chạy đến bên cậu, nhưng Yogiri đã giữ cô lại bằng cách nắm lấy vai cô.
Bang!
Một tiếng nổ khô khốc vang lên.
Đó chính là tiếng súng. Tomochika lập tức nhận ra bởi cô đã từng nghe nó vô số lần khi còn ở nhà.
Cậu thanh niên ngã xuống và máu bắt đầu chảy đầy khắp sàn nhà. Có vẻ như viên đạn đã trúng ngay tim cậu từ đằng sau. Một phát chí mạng.
“Mày nghĩ mày có thể chạy được à? Thật thất vọng làm sao~!”
“Mịa nó! Tao thua rồi. Mà không. Do nó chết nhanh quá thôi!”
“Huh? Chẳng phải chúng sẽ không chết ngay nếu bị bắn vào bụng sao.”
“Mày chơi ăn gian thế. Mày đã nói là sẽ tha cho hắn nếu hắn chịu dẫn chúng ta đến nơi đám đó cơ mà.”
“Hắn sẽ không đầu hàng nếu hắn vốn dĩ đã không muốn sống, vậy nên đây cũng chẳng phải tin làm gì.”
Và rồi, năm người đàn ông mặc trang phục quân đội bước vào và đến căn phòng chờ với thái độ thô lỗ.
Tất cả đều mang một khẩu revolver (súng ngắn ổ xoay) trên tay. Không rõ thứ vũ khí đó có phải là sản phẩm của thế giới này hay không, Tomochika vẫn không thể nhận ra được hình dạng của khẩu súng đó.
“Ồ? Dù biết đó chỉ là một câu chuyện từ một lão già, ai ngờ chúng ở đây thật cơ ch~ứ. Chà, chúng ta gặp may rồi.”
Tên đàn ông lập tức nhận ra Tomochika và Yogiri ngay tức khắc.
Ánh mắt của bọn chúng đều tập trung hướng vào Tomochika. Đôi mắt xấu xa mang đầy dục vọng ấy đã chĩa về phía bọn họ vô số lần từ khi họ đến thế giới này.
“Chết đi.”
Ngay khi Yogiri vừa dứt lời, tất cả những tên quân nhân kia đều lần lượt ngã xuống tại chỗ. Khuôn mặt của chúng vẫn còn mang nụ cười nhăn răng thô tục ấy, nên hẳn là chúng đã chết trước khi kịp nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
“Unngh~, sao cậu có thể làm vậy lúc này cơ chứ...”
Không thể theo kịp tình hình, Tomochika lên tiếng phàn nàn.
“Người bị bắn đấy đã chết, tớ có thể làm được gì cơ chứ. Chúng ta không có vẻ gì là nguyên nhân của chuyện này.”
Đó tuy chỉ là một lời cãi cùn không mấy tin cậy, thế nhưng Tomochika cũng chẳng thể trách được cậu. Đó là bởi cô cũng có cảm giác tương tự vậy.
Nghe có vẻ vô tâm, nhưng cảm xúc của cô sẽ không mấy lay động gì trước cảnh một người không quen biết đột nhiên chết trước mặt cô.
“Mà giờ thế này rồi, chúng ta hoàn toàn mù tịt về chuyện đã xảy ra. Chẳng phải nếu cậu để bọn chúng khai ra kế hoạch định làm thì hay hơn không?”
“Biết là vậy nhưng tớ tin chắc chắn rằng mấy tên đó sẽ bắn tớ tới chết ngay lập tức, tớ không nghĩ là có chỗ để mà nghe kể chuyện đâu.”
Yogiri có khả năng cảm nhận nguy hiểm và sát ý. Mối đe dọa khi đó đã khá mạnh và có vẻ như nó đã sắp sửa xảy ra ngay thời điểm đó.
“Ra là thế, hết như những gì chúng đã làm trước đó, đe dọa sẽ giết từng người một… Đừng có mà suy nghĩ xấu xa thế chứ tôi ơi! Nó bị lệch khỏi cuộc trò chuyện mất tiêu rồi!”
『Đừng bị sao nhãng bởi tình huống thế chứ, hãy cứ duy trì dáng vẻ đầy hứa hẹn của một hậu duệ Dannoura đi nào!』
Mokomoko khoanh tay gật đầu.
“Ah~... trong một khoảng khắc, tớ đã nghĩ rằng liệu mình có nên tiếp tục ‘kya~kya~’ như hồi trước không đây…”
Khi cô bị đối xử như một người hùng đang đi tản dạo, Tomochika dần trở nên buồn bực.
Yogiri thì lại đang lục đồ của những tên đàn ông đã chết kia, và có vẻ như cậu không nghe thấy tiếng phàn nàn của Tomochika.
“Hãy cứ lấy mấy khẩu súng trước đã. Cô cũng biết về mấy thứ này phải không Mokomoko-san?”
『Hmm.Cấu trúc của thứ này có vẻ giống cái mà tôi biết, vậy nên chắc cách dùng của nó cũng tương tự vậy.』
“Cái mà tớ cảm nhận được khi nhìn thấy chúng, không có nhiều hành lí lắm ở đây, hẳn phải có một thứ gì đó như một doanh trại quân đội chính huh. Dù tớ không nghĩ sẽ có ai sống nổi quanh đây đâu.”
“Bộ họ không phải binh lính của thủ đô sao?”
Khi có binh lính xuất hiện gần khu vực này, họ lập tức liên tưởng đến hình ảnh thủ đô.
“Tớ không biết gì nhiều nên cũng không dám chắc lắm về cái thủ đô hay cái quốc gia này. Và nếu cậu hỏi ta nên làm gì, thì tốt nhất nên chuồn lẹ đi.”
Yogiri định lập tức rời khỏi nhà ga ngay khi cậu nghĩ rằng sẽ bỏ nơi này.
Tomochika thì lại không chút mảy may quan tâm đến cảm xúc của mình khi nghĩ rằng những người đó đã không bị giết vì cái gì đó phiền phức.
***************************
Một lúc sau khi họ đã ra khỏi khu vực pha lê, một thành lũy lâu đài xuất hiện trước mắt họ.
Chiều cao và cả chiều dài bức tường đều cứ tiếp tục chạy dài hết mức có thể. Chúng cứ như đang muốn ám chỉ rằng thủ đô hoàng gia đang ở ngay bên trong với kích thước khổng lồ ấy.
“Đây có phải là thứ mà người ta gọi là ‘thành phố vững chắc’ không nhỉ. Khi cậu lại gần thì nhìn nó cứ tối tối với bất tiện dù là ban ngày thế nào ấy.”
Yogiri vẫn đang yên vị bên chỗ ghế khách, thế nhưng Tomochika thì lại không thể chịu được cảm xúc này.
“Xin lỗi. Tớ đã nghĩ mình đã bắt đầu quen với những chuyện thế này, nhưng cái này đã kéo tớ trở lại hiện thực rồi…”
Cô tự nhủ rằng không nên tiếp tục nhìn nữa, thế nhưng cô vẫn cứ nhìn vào kính chiếu hậu và để ánh mắt mình bị thu hút bởi những thứ đó.
Đó là cả một núi xác.
『Giết một người thì bạn sẽ là kẻ giết người, nhưng còn có một câu khác nói rằng ‘giết một ngàn người thì bạn là một người hùng’. Nếu nói vậy thì chắc cậu trai đây đã là một anh hùng rồi nhỉ?』
Số lượng binh lính đã chết ở nơi đồng bằng là khoảng gần với con số một ngàn.
Tomochika và cậu sau khi đã rời khỏi nhà ga đã tiếp tục du hành trên cỗ xe bọc thép dọc theo tuyến đường sắt. Những người mặc đồ quân phục hệt như những tên mà họ đã giết xuất hiện và tấn công cỗ xe.
Thường thì họ sẽ được Yogiri xử lí, thế nhưng binh lính cứ xuất hiện hết người này đến người khác mặc kệ số lượng người cậu đã giết.
Cỗ xe đã bị buộc phải đẩy tới giới hạn của nó và kết quả là, một đám trông như quân đội ở chỗ nào đó đã bị hủy diệt.
Dù vậy, việc cứ lao lên tấn công cho đến khi bị tuyệt diệt thế này cũng thật quá kì lạ, Tomochika và cậu không thể hiểu được động cơ của chúng là gì.
“Những người tấn công đều là người xấu cả. Hơn nữa, đây không phải lúc để chúng ta có thể dành thời gian ngắm cảnh đâu. Cả lớp có khi đã ở trong thủ đô rồi đấy”
Có vẻ như thời gian bên trong lồng kính đã phong ấn tên Ác Ma tại tòa tháp có phần lộn xộn, chính điều đó đã khiến họ mất một lượng đáng kể thời gian để đến được đây.
Hơn nữa, tàu hỏa cũng có vẻ như đã được phục hồi, Tomochika và cậu đã chứng kiến cảnh nó ngang qua vài lần. Nếu cô giả như họ có thể lên được chuyến tàu đó, thì hẳn cả lớp cô cũng đã đến được thủ đô.
“Tớ đi nằm chút đây.”
Nói xong, Yogiri đã bắt đầu ngủ ngay lập tức.