Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện App
Sau khi kinh ngạc, đây là giải thích hợp lý duy nhất mà Tiêu Nhất Thiên có thể thể nghĩ đến.
Chủ tổng điện tổng điện có thể căn cứ vào đòn tấn công của anh, mà đoán được cơ thể anh đã từng được vầng sáng của kiếm Thiên Thần bao trùm, rõ ràng ông ta vô cùng quen thuộc với kiếm Thiên Thần, giống như đã thấy tận mắt vậy.
Nhưng mà điều làm cho anh không ngờ tới là, Chủ tổng điện lại không chút do dự lắc đầu, nói: "Chưa từng đi qua."
Ngay sau đó ông ta hỏi ngược lại: "Nếu như bồn điện chủ đã từng đi qua Kiếm Sơn, cậu cảm thấy kiếm Thiên Thần còn có thể ở lại bên trong Kiếm Sơn, tùy ý thằng nhóc như cậu cảm ngộ tu luyện sao?"
Đúng vậy!
Sau khi Diệp Ngọc rời đi, mặc dù Tử Đàn một mực canh gác Kiếm Sơn, nhưng mà Chủ tổng điện là nhân vật cái thế Tam Cảnh Minh Đức, thực lực phải cỡ nào? Nếu như ông ta đã đến, Tử Đàn căn bản không ngăn được ông ta, ông ta cướp đoạt kiếm Thiên Thần dễ như trở bàn tay, e rằng kiếm Thiên Thần đã sớm là đồ vật ở trong túi ông ta rồi.
"Vậy ông..."
Tiêu Nhất Thiên vừa muốn hỏi tiếp thì Chủ tổng điện đã nói: "Cậu không cần thiết biết lý do.
Cậu chỉ cần biết rằng, không có kiếm Thiên Thần, bổn điện chủ vẫn có thể đạt được mục đích của mình, vẫn luyện hóa được mật Phượng Hoàng để bước vào cảnh giới Chí Tôn là được."
Dứt lời, Chủ tổng điện tùy ý vung tay phải lên, bàn tay to lớn giữa không trung và hư ảnh kiếm Thiên Thần đều biến mất, không có xảy ra bất kỳ âm thanh gì, cũng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì, giống như chưa từng có xuất hiện vậy.
Rõ ràng!
Cho dù Tiêu Nhất Thiên sử dụng kiếm Thiên Thần thì cũng không có cách nào bù đắp sự chênh lệch giữa Nhị Cảnh Minh Tâm và Tam Cảnh Minh Đức, anh vẫn không có cách nào rung chuyển được Chủ tổng điện.
Thậm chí anh căn bản không đến gần được Chủ tổng điện, tạo được uy hiếp gì đối với Chủ tổng điện.
Điều này để cho trong lòng Tiêu Nhất Thiên hơi chìm xuống.
"Đánh không thắng sao?"
"Đánh không thắng thì làm sao nghĩ cách cứu Tiêu Thanh Sơn? Làm sao cướp đoạt mật Phượng Hoàng? Làm sao để cho Tô Tử Lam tỉnh lại? Làm sao có thể trở về gặp mặt con gái yêu
Tô An Nhiên của mình được chứ." Một khi thất bại, mọi chuyện đều kết thúc.
"Chấp nhận số phận đi!"
Chủ tổng điện đứng ở trên cao giống như một tòa núi lớn không thể vượt qua được, ông ta đứng sừng sững ở trên đỉnh đầu Tiêu Nhất Thiên, cúi đầu nhìn xuống anh, giọng nói khinh thường tất cả, nhưng lại mang theo uy nghiêm không cho chống lại, nói: "Bây giờ chính là mạng của cậu."
"Tính mạng hai bố con cậu nhất định phải trở thành cục đá lót đường của bồn điện chủ."
"Không phải cậu muốn gặp bố cậu sao?"
"Được!"
"Bổn điện chủ nói được thì làm được, như lời trước đó, cậu đỡ được chưởng thứ hai của bồn điện chủ, bồn điện chủ sẽ để cho bố con cậu gặp mặt, lần này cũng là lần gặp mặt cuối cùng trong đời này của bố con cậu, ráng mà quý trọng."
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Tiếng nói của Chủ tổng điện vừa rơi xuống, lúc này đột nhiên xuất hiện một màn khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc sợ hãi, kèm theo một tiếng vang cực lớn, chỉ thấy tòa đảo nhỏ đang treo lơ lửng ở phía dưới đột nhiên bắt đầu lung lay kịch liệt, phía trên mặt đất xuất hiện từng vết rách, không ngừng lan tran ra xung quanh, trong nháy mắt đã bao trùm cả tòa đảo này.
Truyện App
Nhìn hòn đảo nhỏ này từ trên xuống, giống như trên hòn đảo nhỏ đã xuất hiện một tầng mạng nhện rậm rạp chằng chịt vậy.
Cũng trong lúc này, từng cái xúc tu màu máu bay từ trong vòng xoáy khổng lồ ra ngoài, giam giữ mấy người tôn chủ Hổ Sát, tôn chủ Xà Sát và tôn chủ Cẩu Sát lại, treo bọn họ lơ lửng ở trên không túng.
"Đây là..."
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu liếc mắt nhìn qua, trái tim điên cuồng rung động, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ bố của mình đang bị chôn giấu ở bên trong hòn đảo nhỏ lơ lửng này sao?"
Rất nhanh sau đó, hòn đảo đã sụp đổ.
Dưới cái nhìn kinh ngạc và sợ hãi của tất cả mọi người, cả hòn đảo nhỏ đã sụp đổ xuống, chia năm xẻ bảy, đá văng tung tóe giống như pháo hoa nở rộ, vô cùng lộng lẫy, chói mắt.
Đá lớn nhao nhao rơi vào vực sâu, hòn đảo nhỏ đã bị nứt ra thành từng mảnh nhỏ, càng ngày càng nhỏ, mất đi sự che chắn của hòn đảo nhỏ, Tiêu Nhất Thiên ngạc nhiên phát hiện, phía dưới hòn đảo nhỏ này lại là mây mù dày đặc, có một vòng xoáy màu đỏ ngòm cực lớn, giống y như vòng xoáy màu đỏ ngòn trên đỉnh đầu anh, một trên một dưới, xen lẫn nhau chiếu sáng.
Những tảng đá lớn kia rơi vào bên trong vòng xoáy màu đỏ ngòm ở phía dưới, bi vòng xoáy màu đỏ ngòm này nuốt vào.
Thì ra toàn bộ không gian trong trận pháp là một hình cầu rộng mênh mông vô tận, mà hòn đảo nhỏ lơ lửng trên trời
.