Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thôi đi Mục Thanh!”
Tôn chủ Xà Sát trừng mắt liếc anh một cái, tức giận nói: “Miệng lưỡi của đàn ông chỉ là lừa gạt quỷ ma, nếu chị mà tin em, chẳng lẽ đầu óc chị cũng chỉ giống như em thôi sao?”
Tiêu Nhất Thiên thực sự muốn đánh người.
Anh diễn vai này đâu có dễ dàng. Không tin thì thôi đi, sao lại phải có ý công kích cá nhân như vậy.
Sau một hồi náo loạn, cuối cùng tôn chủ Xà Sát duỗi tay cầm lấy chiếc bình pha lê trong tay Tiêu Nhất Thiến. Anh âm thầm nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng rằng đã thoát một kiếp nạn, ai ngờ, ngay sau đó tôn chủ Xà Sát liền mở nút bình pha lê, sau đó một lần nữa đưa cho Tiêu Nhất Thiên.
“Cầm lấy!”
Tôn chủ Xà Sát ý muốn nói: “Nếu em vẫn trước sau như một tin tưởng chị, vậy hãy uống thứ nước thuốc này đi. Chị có thể làm chứng, nước thuốc này thực sự là do chủ tổng điện tự mình điều chế, cũng do chủ tổng điện chính mình đưa ra mệnh lệnh”
“Chủ tổng điện cụ thể có dụng ý gì, chị cũng không rõ lắm. Nhưng mà có thể khẳng định, tác dụng của nước thuốc này, chính là để phân biệt đám người của tôn chủ Hổ Sát có mưu đồ phản nghịch, bởi vì bọn họ không dám uống.
“Người không uống nhất định sẽ không có kết cục tốt!”
“Chị sắp tới còn phải về phục mệnh của tôn chủ Long Sát, nếu em không uống, chị cũng không có cách nào giải thích.”
Nghe những lời này, trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ kêu lên một tiếng.
Tránh được tiên sinh Vu, nhưng rốt cuộc cũng không tránh được tôn chủ Xà Sát. Tôn chủ Xà Sát đã nói tới mức này, nếu Tiêu Nhất thiên thực sự không uống, vậy thì không còn là cẩn thận nữa, mà là trong lòng thực sự có âm mưu. E rằng tôn chủ Xà Sát sẽ không chỉ hoài nghi thân phận của anh, mà sẽ trực tiếp khẳng định nghi ngờ của mình.
Cho nên, nội tâm Tiêu Nhất Thiên dao động một hồi, rất nhanh cân nhắc lợi hại trong đầu, sau đó nhận lấy chiếc bình pha lê nhỏ. Giống như tôn chủ Xà Sát ban nãy đã làm, anh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thực sự có chút cay ở cuống họng.
Uống xong, anh tùy tiện ném chiếc bình nhỏ đã rỗng sang một bên, cổ gắng tập trung cảm nhận sự biến hóa của nước thuốc sau khi vào cơ thể nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra không có việc gì, hỏi: “Chị Xà, hiện tại chị đã tin tưởng thành ý của em chưa?”
“Cũng khá tin tưởng rồi.”
Tôn chủ Xà Sát ưỡn ngực ra phái trước một chút, thực sự có vài phần kiêu ngạo.
Tiêu Nhất Thiên nói: “Thật ra, vừa rồi em từ chối tiên sinh Vu, ngoại trừ việc không thực sự tín nhiệm ông ta, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Nếu như thực sự nước thuốc có vấn đề, chị Xà gặp phải chuyện ngoài ý muốn, em cần phải bảo tồn thực lực mới có thể nghĩ cách cứu chị”
“Nếu cả hai chúng ta đều trúng độc, chẳng phải chính là tịw ngồi chờ chết hay sao?”
Lời này nói, thực sự làm tôn chủ Xà Sát vô cùng sửng sốt.
“Vì chị ư?”
Tôn chủ Xà Sát trợn mắt, lời nói đầy ý tử: “Trước kia em là một tên đàn ông thẳng ruột ngựa, miệng lưỡi không bao giờ trơn tru như bây giờ.”
Sau đó, quay lại cuộc trò chuyện, cô ta lại nói: “Có điều, chị rất thích em như bây giờ."
Nói như vậy là có ý gì?