Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư tôn, không được!”
Lý Trâm Anh dĩ nhiên cũng cảm nhận được sự tức giận đáng sợ dưới cú đấm sấm sét của Tổ Kỳ Sơn. Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên vừa vung kiếm, ai nấy đều kinh ngạc, Kiếm Phong chỉ thắng Tổ Kỳ Duyệt, cũng không có ý dừng tay, giữa bình an vô sự và cùng nhau chết chung, hình như chọn về sau, khiến cho Lý Trâm Anh bất giác hoảng sợ vô cùng, muốn hét lên ngăn cản!
Đáng tiếc!
Cô ta cơ bản không có năng lực ngăn cản!
Không được sao?
Tuy Tiêu Nhất Thiên không quay đầu nhìn, nhưng nhận thức của anh về bóng cầu hư ảo đằng sau mình tốt hơn nhiều so với Lý Trâm Anh, cũng biết rõ trong bóng cầu hư ảo đó ẩn chứa lực sát thương lớn như vậy!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên vẫn muốn thử một phen!
Anh cảm thấy!
Mình làm được!
Giữa ánh điện và đá lửa, hình như có tiếng nói của Lý Trâm Anh vang lên, thanh kiếm hàn thiết trong tay của Tiêu Nhất Thiên đâm hính xác vào lưng của Tổ Kỳ Duyệt, sau đó có tiếng phụt cười vang lên, không hề hồi hộp, tuyến phòng thủ của Tổ Kỳ Duyệt bị phá, thanh kiếm xuyên qua người của Tổ Kỳ Duyệt
Tổ Kỳ Duyệt không kêu gào thảm thiết, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, cả người giống như quả bom, tiếng nổ ầm vang lên, Minh Kình của Tiêu Nhất Thiên đột ngột bị xé thành mảnh vụn!
Máu thịt bay ngổn ngang!
Giống như biến mất không có căn cứ vậy!
Giống như Tổ Kỳ Sơn dự đoán vậy, Tiêu Nhất Thiên chọn giết Tổ Kỳ Duyệt, tốc độ của cơ thể quả thật bị ảnh hưởng, chậm một chút thôi mà liều mạng ẩu đả giữa các cường giả siêu cấp, bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng đều sẽ mang lại hậu quả thảm khốc. Cho nên, một giây trước Tiêu Nhất Thiên giết Tổ Kỳ Duyệt, một giây sau, bóng cầu hư ảo cực đại kia đã tập kích tới, đập vào lưng của Tiêu Nhất Thiên.
Ầm!
Cho dù Tiêu Nhất Thiên đồng thời giết Tổ Kỳ Duyệt, các lớp bảo vệ đã được đặt xung quanh cơ thể, dĩ nhiên cũng không ngăn được một chiêu toàn lực của Tổ Kỳ Sơn. Vào thời khắc cuối cùng, Tiêu Nhất Thiên một tay ôm lấy Lý Trâm Anh vào lòng, thay cô đỡ mọi tổn thương!
Sau đó!
Bóng cầu hư ảo kia giảng vào lưng của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh đi về phía trước! Tiến lên trước! Lại tiến lên! Đụng trúng núi Ngưu Đầu cách đó hàng chục mét
Chính lúc này!
Đống đổ nát dưới chân núi Ngưu Đầu, xác chết khắp nơi, máu chảy rất nhiều, người sống đã không nhiều, chỉ có hơn chục thành viên của điện Huyền Vương sống sót, nhìn thấy cảnh này, chục thành viên của điện Huyền Vương dần dần trừng to mắt, trong lòng run rẩy, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại!
Thua rồi!
Tôn chủ đại nhân của họ, thật sự thua rồi!
Những cường giả Minh Cảnh còn lại nghĩ tới còn rùng mình, không thể không hít thở sâu, đưa tay sờ vào trán đầy mồ hôi lạnh, súc vật, cũng may người bị tên điên này chọn trúng không phải mình...
"Chết tiệt!”
Tổ Kỳ Sơn dừng lại, không coi ai ra gì, đồng thời phẫn nộ, cũng rất vô tình, ông ta không ngờ, thật sự không ngờ, một người ích kỷ giống như tôn chủ Ngưu Sát, lại dám mạo hiểm tính mạng, chọn đi chết chung với Tổ Kỳ Duyệt!
Rõ ràng!
Là cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm, Tiêu Nhất Thiên và Tổ Kỳ Duyệt một mạng đổi một mạng, là mua bán lỗ vốn.
Trận này!
Tổ Kỳ Sơn rất tự tin, Tiêu Nhất Thiên may mắn không chết, cũng phải bị trọng thương, mà Tiêu Nhất Thiên bị trọng thương, tiếp theo sẽ chỉ có con đường chết!
Cho nên
Lần này Tiêu Nhất Thiên chết chắc!
Ầm!
Ánh mắt của mọi người đều quan sát, không có bất cứ sự cố bào xảy ra, không có bất kỳ hiện tượng lạ xuất hiện, bóng cầu hư ảo cực đại kia giáng xuống Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh, trực tiếp đụng vào lưng núi Ngưu Đầu, Kèm theo một tiếng nổ chói tai, đá văng tung tóe, rơi xuống như mưa, cả ngọn núi Ngưu Đầu run lên, giống như một trận động đất
Khói bay cuồn cuộn!
Thấy vậy!
Mặt mày của mười mấy thành viên của điện Huyền Vương không dễ gì may mắn sống sót như tro tàn, làm gì còn dám ở lại đây chờ chết? Lập tức mười mấy tên này chia nhau chạy thục mạng, chớp mắt biến mất dần trong bóng đêm!
Mà lần này, cường giả Minh Cảnh đó lại không tiếp tục đuổi giết, mạng của mấy thành viên của điện Huyền Vương đối với anh ta mà nói đã không còn quan trọng. Anh ta thậm chỉ còn lười để ý!
Sự chú ý của anh ta đều đặt lên người của Tiêu Nhất Thiên, Nhìn chằm chằm vào điểm nổ phía trên sườn núi mà không cần phải nheo mắt!
Bây giờ ông ta chỉ muốn biết, Tiêu Nhất Thiên đã chết chưa?
Chuyện này!
Cũng là thắc mắc là Tổ Kỳ Sơn quan tâm!
Nửa phút
Đã nửa phút trôi qua, khói bụi trên sườn núi mới tan dần, chỉ thấy điểm nổ là trung tâm xuất hiện một cái hố khổng lồ có đường kính hơn m, sâu hơn chục mét.
Vừa rồi bị bóng cầu hư ảo làm cho nổ tung đột ngột.
Uy lực của trận sấm sét của Tổ Kỳ Sơn, có thể thấy được, đừng nói là một cao thủ Ám Cảnh, cho dù là cường giả Minh Khí chịu một đòn kinh khủng như vậy, cũng phải chết ngay tại chỗ, tan thành từng mảnh vụn!
Tuy nhiên!
Tiêu Nhất Thiên là cùng đẳng cấp với Tổ Kỳ Sơn, là cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm!
“Hả?”
Tổ Kỳ Sơn nhìn chằm chằm cái hố lớn khổng lồ trên sườn núi, đột nhiên đồng tử co rút, đôi lông mày nhíu chặt, nguyên nhân rất đơn giản, nhận thức của ông ta thật phi thường. Vào lúc này, có thể cảm nhận rõ ràng có một luồng sinh khí tồn tại trong cái hố khổng lồ!
Hơn nữa!
Không chỉ có một
Cũng chính là nói, Tiêu Nhất Thiên vốn không chết dưới đòn sấm sét của ông ta. Nói cách khác là Tiêu Nhất Thiên, ngay cả Lý Trâm Anh mới bước chân vào võ thuật, vẫn sống bình yên vô sự
“Chưa chết ư?”
Tuy Tổ Kỳ Sơn đã chuẩn bị tâm lý không giết được Tiêu Nhất Thiên từ lâu, nhưng lúc thật sự đối mặt với kết quả này, ông ta vẫn khó mà tiếp nhận, ông ta cắn răng và nói: “Chưa chết thì sao chứ? Chịu được một chưởng, bổn tinh chủ không tin, cậu còn có thể chịu được chưởng thứ hai!”
Nói xong!
Tổ Kỳ Sơn đưa tay phải lên, muốn giết tất cả!
“Xì!”
Chính ngay lúc này, có tiếng khạc nhổ phát ra từ cái hố khổng lồ, âm thanh rất nhỏ, nhưng lọt qua tai của