Tốc độ của Ngao Tuấn Mạnh cực nhanh, tựa như một tia sấm sét, dùng một tốc độ vô cùng nhanh để thu gọn khoảng cách còn mấy chục mét.
Am åm!
Loại biến cố to lớn bắt ngờ này khiến tất cả mọi người sợ ngây người, ai nấy đều bị dọa choáng váng, hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ. Bọn họ không nghĩ tới trước mặt Hoa Long Thần, Ngao Tuần Mạnh và cả trước mắt bao người mà Tiêu Nhất Thiên lại dám ra chiêu mạnh mẽ tới vây.
Càng không nghĩ tới Ngao Tuần Mạnh trong cơn giận dữ lại liếu lĩnh tới mức như muốn đẩy mình vào chỗ chết.
"Không ổn!"
Đám người Trần Nhất và Vương Thải kinh hãi muốn kêu lên.
"Sư đệ Thiên!"
Lục Vy Anh mặt mũi thấp sắc, tâm trạng cuồngloạn không ngừng hét lên, theo bản năng liến lao người vọt tới hưởng Tiêu Nhất Thiên!
Đáng tiếc...
So với tốc độ của Ngao Tuần Mạnh chẳng thám tháp là bao.
"Được rồi! Đánh hay lắm!"
Đồng từ Lý Cẩm co rúm mạnh mẽ, đôi mắt trong suốt giờ phút này nóng rực như lửa, nin thờ chờ mong khoảnh khắc Ngao Tuấn Manh giết chết Tiêu Nhất Thiên!
Những người trên đài trờ tay không kịp, nhao nhao đứng lên hét:
"Ngao Tuần Mạnh."
"Ông thất càn rờ!"
Hai anh em Thương Triết và Thương Thịnh giận dữ quát một tiếng, cũng nhao nhao xông về phía tỷ đấu đài muốn ngăn cản Ngao Tuấn Mạnh. Thái từ Hoa Long Thần cũng chi ý vào thân phận trước mặt Ngao Thụy mà thôi. Công khai làm trái quy tắc khiêu chiến, lấy việc công báo thù riêng, Tiêu Nhất Thiên đại biểu cho thành Thanh Thủy tham gia hội võ, nếu anh chết trong tay Ngao Tuấn Mạnh thì thân làm viện trường của học viện, khuôn mặt già nua của Thương Triết biếtđặt ở đâu?
Là trường lão của học viện kinh đô, khuôn mặt già của Thương Thịnh cũng biết đặt ở đâu?
Vì vậy Ngao Tuấn Mạnh muốn giết Tiêu Nhất Thiên chính là muốn đánh vào bộ mặt của toàn thành Thanh Thủy !!!
Hiện trường hoàn toàn rối loạn thành một mớ hỗn độn!
Khi tất cả mọi người hoàng hốt, chỉ có Hoa Long Thần một mình vẫn vững vàng như bàn thạch ngồi trên đài quan sát, hån duy trì bộ dáng bình tĩnh tựa hồ như tất cả đều nằm trong dự đo ban đầu của hắn.
Hoặc là một màn này chính là cành tương mà hẳn muốn nhìn thấy!
Lợi dụng Ngao Thuy để ép Tiêu Nhất Thiên ra tay sau đó lợi dụng Ngao Tuấn Mạnh uy hiếp tính mạng Tiêu Nhất Thiên, Hoa Long Thần ngược lại muốn nhìn xem ở thời điểm quan trọng Tiêu Nhất Thiên đối mặt với nguy cơ sinh tử, những thành viên trong học viện luôn như rồng như hổ này rốt cuộc có hiện thân đi ra cửu Tiêu Nhất Thiên hay không!
Một khi họ không thể nhảy ra vậy thì hôm nay chính là ngày chết của họ!
Sau khi tất cả vào dự tính, hắn sẽ tự mình dẫnngười mai phục bốn phía học viên Đạt Ma, Hoa Tuấn Vũ trong hoàng thành cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chi cần Hoa Long Thắn có thể dẫn mấy người này ra thi sẽ giết không có ân xá!!!
Những lời trong không khí như vậy, một quyển mãnh liệt của kèm theo một tiếng nổ chói tai cuối cùng được nổ ra!
Một củ đấm dùng rất nhiều lực!
Trong mắt Tiêu Nhất Thiên mang theo tia lạnh lẽo, sát khí trên người đằng đằng, cắn răng hừ nói: "Nơi này là học viện Đạt Ma, không phải là nơi ông có thể tủy tiên!!!
Nhưng!
Đòn đánh đó chính xác không sai một ly đập vào đầu Ngao Thuy, nhất thời não Ngao Thụy như một quà dưa hấu bị ép tới mức bắn ra tử phía, cả người mêm nhũn tại chỗ. Máu không ngừng tuôn ra như mưa!
Trạng thái của Ngao Thụy chết thế thảm không nói nên lời làm cho người ta sợ hãi, trong lòng kinh hồn run rẩy, nhất là Lục Vy Anh đang vọt tới bên cạnh, cà khuôn mặt đếu tái xanh, tâm can dường như tan vỡ. Chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, đấu ống trống rỗng.
Tiêu Nhất Thiên thật sự không giết Ngao Thụy! Mà chính là ở trên đấu trưởng,Ngao Tuan Anh đãxông về phía đầu đài mà quyết đoán xuống tay, kết lieu tính mạng Ngao Thuy!
Nhưng...Ngao Thụy chết, Tiêu Nhất Thiên còn
sống sao được nữa?
Am am!!!
Cơ hồ trong nháy mắt sau khi đánh một quyền làm nổ tung não Ngao Thuy, Ngao Tuần Mạnh chạy tới, não của Ngao Thuy bắn tung tóe lên người, lên mặt của Ngao Tuần Mạnh. Những vụn não đó còn mang theo nhiệt độ giống như người sống, Ngao Tuấn Mạnh giận dữ lên cực điểm, tiếp theo tung ra một cú đấm mãnh liệt tập về phía Tiêu Nhất Thiên!
Am !!!
Khoảng thời gian thật sự là quá ngắn, ngắn đến mức Tiêu Nhất Thiên đừng nói là chạy trốn hay phản kích mà ngay cả cơ hội đứng dậy cũng không có. Vừa chống được một nửa cơ thể thì một cỗ cự lực kinh người mang theo sát ý đánh về phía lưng anh. Cà người anh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, tựa như một quả đạn pháo bị đột nhiên phóng ra, không kìm được phát ra một tiếng nổ tung.
mét!
mét! mét!
mét!
Tiêu Nhất Thiên bị đánh bay hơn ba mươi mét, bay ra khỏi đầu đài, xuyên qua đám người vây xem, thâm chí va cả vào người bảy tám học trò không kịp né tránh rồi mới nặng nề ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn. Sau đó anh lại lăn về phía trước hơn mười mét, lúc dừng lại đã thấy nằm úp mặt xuống đất không nhúc nhích, nhìn qua giống như đã bị Ngao Tuần Mạnh dùng một quyền đánh chết!!!
Toàn bộ quả trình đều lọt vào mắt những học trò đang vây xem, còn chưa bắt đầu đã liên kết thúc rồi. Bọn họ thậm chí không có cơ hội kinh ngạc, chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì Ngao Thuy đã chết còn Tiêu Nhất Thiên đã bị đánh bay ra ngoài!
Khoảnh khắc tiếp theo Thương Triết cùng Thương Thịnh cũng xông lên đầu đài, nhưng chung quy lại vẫn chậm một bước, không thể ngăn càn Ngao Tuấn Mạnh!
Võ trưởng lớn như vậy nhưng bầu không khí yên lặng chết chóc, phảng phát như bị một cỗ mây đen bao phủ, trái tim mọi người đều run rẩy, khóe miệng cùng khóe mắt đểu co giật kịch liệt.
Anh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phíaTiêu Nhất Thiên ngã sấp sấp cách đó không xa! Tiêu Nhất Thiên một mình cô đơn nằm sấp ở đó!
Sự sống và cái chết vô cùng mong manh.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ, thật hiếm mới có dịp gặp được một người tài năng như vậy. Bản thân anh còn chưa thực sự phát huy tiềm lực to lớn nhất thi đã bị người khác đánh ngã xuống đất như vậy sao?
Anh đã chết chưa?
Anh chết rồi à?
Tuy rằng cuồng vọng của Tiêu Nhắt Thiên làm cho rất nhiều học trò học viện vô cùng khó chịu, hận không thể dạy dỗ anh một trận nhưng một màn trước mắt này vẫn làm cho những học trò học viện kia nhịn không được có chút tiếc hận cùng thương xót.
Một lực đánh đó quả thực vô cùng mạnh mẽ, Cho nên... Cho dù những học trò học viện kia nhìn anh một cách khó chịu thì ánh mắt nhìn anh vẫn phải có vài phần kính trọng!
"Sư đệ Thiên!”
Một lát sau tiếng khóc lóc của Lục Vy Anh như xé gan cào phoi dan phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này, nước mắt của cô ta rơi xuống ưot cả khuôn mặt. Nhanh chóng hưởng về phía Tiêu Nhất Thiên vừa ngãmà chạy theo, vừa chạy vài bước dười chân lien mém nhân rối ngã xuống. Sau đó cô ta đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, vỗ vỗ bụi bặm trên người rồi cứ như vậy lào dảo xông tới bên cạnh Tiêu Nhất Thiên. Cô ta nhào một cái ngồi xổm ở đó, đưa tay đi kiểm tra các mạch trên cơ thể của Tiêu Nhất Thiên!
Cô ta muốn kiểm tra xem Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc có chết hay không, còn có chút khí lực nào không
Vèo vèo...
Từng bóng người nhanh chóng hướng về phía này mà lao qua, Trấn Nhất và Vương Thái cũng tới, những học trò thành Thanh Thủy cũng nhao nhao hưởng về phía Tiêu Nhất Thiên.
Nhưng bọn họ trên cơ bản đã không ôm hy vọng gì nữa, chịu một cú đánh toàn lực của Ngao Tuấn Mạnh, cấp bậc hiện tại của Tiêu Nhất Thiên làm sao có thể còn giữ được mạng?
Anh chết chắc rồi!
"Ngao Tuấn Mạnh!"
Thương Triết và Thường Thịnh một trái một phải đứng ở hai bên Ngao Tuấn Mạnh, nhin về phía Tiêu Nhất Thiên, trong lòng lửa giận thiêu đốt, ảnh mắt như mang theo không ngàn mũi dao. Nhưng Thương Triết cùng Thương Thịnh lại nhin xuống, không vội vàngđộng thủ hoàng với Ngao Tuấn Mạnh, Nguyên nhân rất đơn giản, Hoa Long Than cũng ở đây, lúc trước hắn đã tỏ ra thiên vị rõ ràng đối với gia tộc nhà họ Ngao rồi!
Bọn họ đồng đều cảm thấy chịu một quyền của Ngao Tuấn Mạnh, khả năng sống sót của Tiêu Nhất Thiên sẽ chỉ còn rất thấp!
Vì một cái chết của Tiêu Nhất Thiên mà cùng Ngao Tuấn Mạnh khai chiến, cùng gia tộc họ Ngao làm kẻ thù, thậm chí đắc tộc Hoa Long Thần thì quả thật cũng không đáng giá!
Một quyền đánh chết Tiêu Nhất Thiên, bốn người bọn họ nhanh chóng thẩm thờ phào nhẹ nhõm, ngay cả nỗi phẫn nộ với Ngao Thuy cũng giảm bớt vài phần. Dù sao Ngao Thụy cũng chính là cháu trai của Ngao Tuấn Quyền, cũng không phải cùng một phe với hắn, chết thì chết. Vừa có thể diệt trừ tai họa Tiêu Nhất Thiên này, lại có thể trừ khử luôn cháu đích tôn của Ngao Tuấn Quyền. Đây cũng coi như một mũi tên bắn trúng hai đích!
Ngao Tuấn Mạnh cùng Thương Thinh nhìn nhau một cái, mặt không sợ hãi nở nụ cười nói: "Vị trường lão này nói những lời không hay rồi, Tiêu Nhất Thiên là người cuồng vọng. Lúc trước đã sỉ nhục cả gia tộc của tôi, hai người chúng tôi thủ cao như núi. Nếu tôi không thay những người trong gia tộc đã từng bị anh ta giếtmà dạy dỗ cho anh ta một bài học thì tôi biết ăn nói thế nào với bọn họ đây? Huống hổ thái tử điện hạ cũng ở đây, tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ, việc này suy cho cùng là đúng hay sai thì Thái tử điện hạ cũng tự mình suy xét, còn cẩn tới lời nói của một vị trưởng lão như ông sao?
Ông ta chỉ nói một câu mà trực tiếp đem Hoa Long Than ra chắn bên ngoài, khiến tất cả ai nấy đều phải ngậm miệng không dám nói gì!
Tốt lắm!
Trong đám người ở đây thân phận Hoa Long Thần tôn quý nhất, thái độ của hắn đại biểu cho thái độ của hoàng tộc, lời nói của hắn chính là ý trời. Chính là bởi vi như vậy nên Ngao Tuần Mạnh mới dám không kiêng nể gì như vậy!
Nói xong Ngao Tuấn Mạnh luôn ngầng đầu nhìn về phía Hoa Long Thần trên đài quan sát!
Thương Triết và Thương Thịnh cũng nhìn qua!
Ngay cả những học trò của học viện xung quanh cũng nhao nhao dem ánh mắt nhìn về phía đó, bon họ rất kỳ quái, đối với một kết quả như vậy, Hoa Long Thần sẽ có quyết định thế nào?
Còn có thể thiên vị gia tộc nhà họ Ngao như lúc trước sao?Bây giờ tâm tư Hoa Long Thần cũng không ở trên người Tiêu Nhất Thiên, cũng không ở trên người Ngao Tuấn Mạnh, Thương Triết hay Thương Thịnh mà hắn ngồi ở chỗ đó nhắm mắt như đang tĩnh tâm. Xung quanh học viên của học viện Đạt Ma đều thẩm nghĩ trong lòng: "Tiêu Nhất Thiên đã bị Ngao Tuấn Mạnh một quyền đánh chết mà đám người bang Tạc Thiên sao còn chưa có động tĩnh? "
"Chẳng lẽ.."
"Những người đó cũng không ẩn núp bên cạnh Tiêu Nhất Thiên âm thẩm bảo vệ an nguy của Tiêu Nhất Thiên?"
"Chẳng lẽ..."
"Sống chết của Tiêu Nhất Thiên đối với bang Tạc Thiên mà nói cũng không quan trọng ư?"
Nửa phút thời gian lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí quỳ dị này, dường như vẫn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt Hoa Long Thần vốn vẫn luôn thoài mái dần dần có chút khó coi, hắn hừ thẩm một tiếng, lúc này mới thu hồi sự chú ý, chậm rãi đứng lên củi đầu nhìn về phía ba người Ngao Tuần Mạnh củng Thương Triết, Thương Thịnh rồi trầm giọng nói: "Ngao Thụy khiêu chiến bọn họ! Bản thái tử cũng chưa từng nói nếu hai người họ sau khi quyết đầu mất mạngthì người nhà hoặc bạn bè của bọn họ không được ra tay báo thủ thay. Cho nên bàn thái tử cảm thấy cách làm của ông Ngao Tuấn Mạnh cũng không có gì không ổn, nếu Tiêu Nhất Thiên cũng có gia đình và bạn bè muốn thay anh ta đứng lên báo thù thì tôi cũng chấp nhận thôi, Đó là một sự công bằng mà thôi!!!"
Hoa Long Thần không mở miệng thì thôi, vừa mờ miệng mấy câu liền làm cho hội trường hỗn loạn. Người của bang Tac Thiên không nhày ra cứu viện Tiêu Nhất Thiên làm cho hắn mất đi cơ hội đem bang Tạc Thiên diệt sạch một lần, trong lòng hắn rất khó chịu, cho nên ý tử của hắn rất rõ ràng, Tiêu Nhất Thiên nếu có trợ thủ vậy thì cứ gọi kẻ đó ra mà báo thù.
Người của bang Tạc Thiên không dám nhày ra thi Tiêu Nhất Thiên chết cũng không có gì đáng nói!
Hoa Long Thần vẫn là trước sau như một đứng về phía của Ngao Tuấn Mạnh, đứng ở bên cạnh gia tộc nhà học Ngao, ngoài miệng nói công bằng nhưng kỳ thật là không chút che dấu công khai thiên vị!
Ngay lập tức sát ý của hai người Thương Triết và Thương Thịnh như tro tàn, bọn họ dùng một viên thuốc Mai Minh Tâm đổi lấy Tiêu Nhất Thiên. Nếu anh cứ như vậy chết ở trước mặt bọn họ thì cũng có nghĩa là học việc của thành Thanh Thủy mất đi cơ hội đoạt quán quân. Mà Thương Thịnh cũng mất đi hy vọngtranh đoạt vị tri hiệu trưởng!
Một nước đi không can thận khiến cả ván có đếu thua!
Việc mà thành cũng đều nhờ Tiêu Nhất Thiên, nếu thất bại cũng đều là do Tiêu Nhất Thiên chung quy lại anh là cốt lõi của trận đầu này. Tiêu Nhất Thiên là một kỳ tài trăm năm có một nhưng chính sự cuống vọng và tự tin của anh đã đẩy anh vào chỗ chết. Một thanh niên vốn có tiền đổ vô hạn cứ như vậy chấm dứt cuộc sống huy hoàng ngắn ngủi của minh, tự tay đóng lại cánh cửa cho cuộc sống của mình!
Nếu cuộc sống của một người đàn ông là một vở kich vậy thì vờ kịch của Tiêu Nhất Thiên đã kết thúc ngay tại giờ khắc này!
Đám người chung quanh sắc mặt đều đồng loạt biển đổi, có người vui mừng có người sầu bi!
"Giải tán đi!"
Hoa Long Thần vung tay lên: "Hai giờ chiều, tiếp tục trận đấu vòng hai!"
Nói xong hắn xoay người phát tay áo mà đi!
Tuy nhiên ngay lúc Hoa Long Thần đi xuống quan chiến đài, ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng trận đấu đã kết thúc thì một thanh âm quen thuộc từtrong đám người truyền ra!
"Công bằng?"
Ha ha!
"Thật là một sự công bằng!"
"Không hổ là Thái tử đương triều, quả nhiên khí độ bất phàm!"
Nghe vậy bước chân mạnh mẽ của Hoa Long Thần nhanh chóng dừng lại, sau đó xoay người quay đầu nhìn về phía đám người chi nhánh thành Thanh Thủy, gương mặt hắn thoáng lên về ngạc nhiên. Giờ khắc này những lời nói đó tạo nên một cơn sóng ngập trời, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khiếp sợ không dám tin. Người bị kinh hãi đầu chỉ là Hoa Long Thắn???
Thương Triết, Thương Thịnh, Ngao Tuần Mạnh, Lý Cẩm,.. Tất cả mọi người đều bị thanh âm bất ngờ này làm cho sợ hãi tới ngây người ra!
Nhịp tim bọn họ đập nhanh như sấm sét!
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả mọi người nghe ra thanh âm kia chính là giọng của Tiêu Nhất Thiên.
"Sư đệ Thiên! Cậu...Cậu... Cậu chưa chết???"
"Mẹ kiếp! Như vậy mà cũng có thể sống sót sao??? Thật là một con quái vật!!!."
Những học trò của thành Thanh Thủy vây quanhTiêu Nhất Thiên, những học viên càng bị sắc mặt cho sơ xanh cả mặt. Theo bản năng nhao nhao lui về phía sau, không dám đứng quá gần Tiêu Nhất Thiên, bọn họ đều cho rằng mình đang thấy quỷ!
Chỉ có Lục Vy Anh ngồi xổm ở đó không nhúc nhích!
Những người ở chi nhánh thành Thanh Thủy vừa lui vừa không ngừng căng thẳng, ngược lại làm cho ánh mắt của những người khác đồng loạt hướng vào, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên vẫn như cũ nằm sấp ở đó!
Một lát sau!
Chỉ thấy thân thể Tiêu Nhất Thiên trước đó vốn không nhúc nhích hiện giờ giống như một con sâu đậu nhúc nhích vài cải!
Một lần nữa Tiêu Nhất Thiên hai tay chống đỡ mặt đất, dưới ảnh mắt kinh hãi của mọi người mà chậm rãi đứng lên, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ bụi bặm trên người, sửa sang lại một chút quần áo lộn xộn, bộ dáng bình yên vô sự không hề giống như một người sắp chết?
Cũng không hề giống như một người đang bị thương, tựa hồ như chẳng có gì ảnh hường cả
Sửa sang lại quần áo của mình xong, Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu lên, nghênh đón ảnh mắt không dámtin của những người đó, đôi lông mày nhướn lên có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, mạng của tôi lon, không chết được. Đã làm cho mọi người thất vọng rối..."