Edit: Thiên Kết
Lục Minh Viễn gọi một trợ lý khác đưa Tô San và Xà Mạn Phỉ lên xe, còn bản thân anh thì một mình ở lại cùng Lục Tư Kỳ.
Tô San biết anh muốn làm cái gì, nên cũng không ngăn cản mà ngoan ngoãn nghe lời rời đi. Chỉ là trước khi đi, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Minh Viễn, ý muốn anh đừng quá nghiêm khắc.
Dù sao, Lục Tư Kỳ vẫn còn là trẻ con, sẽ không có ý xấu gì với cô. Xà Mạn Phỉ mới là uy hiếp chân chính.
Nhìn Tô San rời đi, vẻ mặt Lục Minh Viễn căng thẳng nhìn Lục Tư Kỳ, nói: “Tư Kỳ, trước kia ở nhà em tùy hứng như thế nào anh đều bỏ qua. Nhưng San San sắp trở thành chị dâu em, enh không cầu xin em phải thích cô ấy, nhưng ít ra em phải tôn trọng cô ấy.”
“Em không tôn trọng chị ta? Em đánh chị ta hay là mắng chị ta rồi?” Lục Tư Kỳ có chút nổi cáu, khuôn mặt nhỏ bé trở nên hồng hồng.
“Đánh? Mắng?” Lục Minh Viễn cười lạnh một tiếng, anh không nói gì, nhưng con mắt trong nháy mắt liền thay đổi. Không mang một tia tình cảm, sắc thái lạnh bạc, làm cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong lòng Lục Tư Kỳ đột nhiên giật mình, cô bé chưa từng thấy anh trai mình như vậy, thân thể không kiềm chế được mà co rúm lại, không dám nói nữa.
Lục Minh Viễn chú ý tới phản ứng của em gái, cuối cùng cũng phát thiện tâm, giọng nói thoáng hòa hoãn: “Ở trước mặt người khác, em tối thiểu cũng phải cho chị dâu của em mặt mũi, hiểu chưa?”
Điều này hiển nhiên là ám chỉ việc cô bé từ chối Tô San, lựa chọn đi theo Xà Mạn Phỉ.
Lục Tư Kỳ khẽ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Lục Minh Viễn khẽ thở dài một cái, không đành lòng nói thêm cái gì nữa, chỉ nhàn nhạt quẳng xuống một câu: “Về sau nhớ gọi cô ấy là chị dâu.” Sau đó liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Bên bọn họ tan rã trong không vui, mà bên Xà Mạn Phỉ cùng với Tô San cũng không khá hơn.
Tô San không phải là người thích nhổ cỏ tận gốc, đối mặt với kẻ thua thê thảm là Xà Mạn Phỉ, cô chỉ muốn né tránh. Ai ngờ, Xà Mạn Phỉ không biết điều.
“Cô cảm thấy tôi đáng thương sao?” Trên môi Xà Mạn Phỉ treo một nụ cười làm người ta vô cùng không thoải mái, nhỏ giọng nói: “Nhưng cô cũng đừng đắc ý, Tổng giám đốc Lục đều đối xử tốt với mỗi niềm vui mới.”
“Vậy anh ấy cũng sẽ cầu hôn niềm vui mới sao?” Tô San không có hứng thú gây gổ, nhưng cũng không có hứng thú làm bị bông.
Cô quay mặt sang, thoải mái nói với Xà Mạn Phỉ: “Hôn nhân là tôn trọng lớn nhất của một người đàn ông có thể dành cho người con gái mình yêu. Xin hỏi, cô có từng nhận được loại tôn trọng này sao?”
Lời nói hoàn toàn không mang mùi thuốc súng, nhưng chân chính đâm trúng chỗ đau của Xà Mạn Phỉ. Cô ta siết chặt tay, cắn chặt hàm răng, đôi môi trắng bệch khẽ run rẩy, đột nhiên xoay người, lên xe.
Trợ lý của Lục Minh Viễn ngồi ở vị trí tài xế, chỉ coi như không nhìn thấy trận giao chiến của hai người phụ nữ, nhưng mà trong lòng không khỏi thầm than một tiếng---quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ, Tô San mới thật sự có phong độ của đại tướng, có thể ngồi vững vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục.
Mà Xà Mạn Phỉ, vẫn còn quá non.Lo lắng nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Lục Minh Viễn chọn nhà mới ở trong khu biệt thự mới được khai thác của Lâm thị ở Du Lâm.
Thời gian trước bởi vì chuyện Trái tim của Chloe, vốn lưu động của Lâm thị bị đóng băng, khiến cho bên này đình công, cũng may tất cả đều đã qua.
Quản lý kinh doanh cao ốc dẫn hai người giỏi về nghiệp vụ tự mình đi cùng đoàn người của Lục Minh Viễn, đi vào một căn hộ ---Tòa nhà đầu tiên.
Tòa nhà đầu tiên có ba lầu, đã hoàn thiện phần trang hoàng, cũng kèm theo một vườn hoa nhỏ cùng với bãi đỗ xe ngầm. Không tính là xa hoa, nhưng tuyệt đối tinh xảo và thoải mái.
Tô San đi lòng vòng quanh lầu một, cảm giác rất hài lòng, cô quay đầu hỏi Lục Minh Viễn: “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Cũng được.” Bản thân Lục Minh Viễn cũng đang làm về bất động sản, loại phòng ốc nhỏ như này làm sao có thể lọt mắt, nhưng anh không muốn làm Tô San mất hứng, liền đáp một câu không đúng không sai: “Em thích là được rồi.”
Vừa nói chuyện, di động của anh chợt vang lên, anh cúi đầu liếc mắt nhìn, là điện thoại công ty gọi tới, vì vậy nói với Tô San: “Xin lỗi, anh nhận điện thoại đã.” Sau đó, liền xoay người ra cửa.
Lục Tư Kỳ là con gái yêu trong nhà, từ trước đến giờ luôn nhận được sủng ái, ngay cả Lục Minh Viễn cũng vô cùng yêu thương. Không ngờ rằng, sau khi Tô San xuất hiện, giống như chuyện gì cũng thay đổi.
Nghĩ đến cảnh cáo của Lục Minh Viễn, cô bé cảm thấy ấm ức trong lòng, hôm nay không thấy anh trai ở đây, khó tránh khỏi muốn phát hỏa.
Cô bé đặt mông ngồi xuống ghế sofa màu trắng kiểu dáng Châu Âu, ngẩng mặt nói: “Tôi khát, muốn uống trà.”
“Hả? Trà?” Quản lý kinh doanh cao ốc rất có con mắt, lập tức quay đầu lại nói với người phía sau: “Nhanh đi rót trà cho Lục tiểu thư.”
“Không cần.” Anh mắt Lục Tư Kỳ nhàn nhạt lướt về phía Tô San, khóe môi khẽ nâng lên: “Nghe nói tài nghệ pha trà của chị dâu rất tuyệt, không biết tôi có phúc khí nếm thử một chút không?”
“….Ở chỗ này?” Tô San sửng sốt một chút.
“Ừ.” Lục Tư Kỳ hếch nhẹ cằm xinh đẹp lên.
Tô San ngẩng đầu nhìn trời, được rồi, cô bé này chính là đến bắt lỗi. Chỉ là, cô cũng không có hứng thú gây gổ với đứa bé.
Tô San chỉ coi như không nghe thấy lời nói của Lục Tư Kỳ, cô nói chuyện với cô nhân viên: “Trên tầng cũng hoàn thành rồi sao? Dẫn tôi đi xem một chút.”
“À. Được ạ.” Người nọ liên tục không ngừng đồng ý, cô ta bước lên trước, dẫn Tô San lên lầu.
Lục Tư Kỳ không dám tin, chị ta vậy mà dám gạt cô bé ra.
Tức giận bốc lên đầu, cô bé đứng vụt lên một cái, muốn đi lên lầu. Xà Mạn Phỉ lập tức bày ra vẻ mặt làm bộ lo lắng: “Tư Kỳ, em đừng tức giận, chị đi lấy nước cho em có được không? Em đừng tức giận cùng Tô tiểu thư nếu không anh em lại giận em….”
Cô ta càng khuyên, Lục Tư Kỳ lại càng uất ức, đôi mắt nhất thời đều đỏ: “Chị đừng có xía vào.”
Lục Tư Kỳ hất cánh tay cô ta ra, lau mắt một cái, cổ họng ngẹn ngào, hét to một tiếng: “Ngược lại tôi muốn nhìn xem anh ta có thể làm gì tôi.” Nói xong, liền ầm ầm chạy lên lầu, nhưng không có ngờ, mới đi tới cửa cầu thang, liền nghe thấy tiếng Tô San bất ngờ gầm lên: “Con nhỏ chết tiệt này, cút ra ngoài cho tôi. Hai chị em các người còn dám nhiều chuyện như vậy? Cút….”
Lục Tư Kỳ lập tức ngây dại.
Cô bé không có nghe lầm chứ….
Tô San vậy mà nói cô cút?
Tức giận đốt cháy sạch lý trí, lời nói bất hợp lý của Tô San, cô bé đều nghe không được.
Cô bé hận đến bật cười, cả người tức giận đến phát run, ngón tay xinh đẹp nâng lên chỉ vào phía trên: “Chị…chị, chị được lắm.”
“Tôi đi tìm anh trai.” Cô gái nhỏ rốt cuộc òa khóc, quay đầu muốn chạy ra ngoài. Tô San nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tụt xuống, nhưng ngay sau đó thì xông lên cảm giác bất đắc dĩ.
Cô cố ý nói hai chị em, chính là muốn Lục Tư Kỳ nghe ra bất thường, sau đó đi tìm sự giúp đỡ của Lục Minh Viễn, thật không nghĩ cô bé ngốc này lại không chịu được đả kích, chỉ lo tức giận.
Chỉ là mặc kệ, Lục Tư Kỳ thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, một mình cô, thế nào cũng chạy thoát. Tô San nghĩ như vậy, thân thể cũng thả lỏng đôi chút, nhưng bên eo chợt cảm thấy lạnh.
Thân thể cô không tự chủ mà căng cứng lên, giọng nói làm bộ sợ sệt với người đàn ông phía sau: “Đừng giết tôi, các người không phải là muốn tiền sao? Tôi cho, tôi cho còn không được à…”
“Câm miệng.” Nghe thấy tiếng bước chân chạy dưới lầu, người đàn ông cầm dao gấp có chút thẹn quá hóa giận. Anh ta đem lưỡi dao bén nhọn thoáng đẩy về phía trước, Tô San lập tức cảm thấy thắt lưng đau nhói, tám phần là đã bị đâm trúng.
Cô cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, nhưng thân thể cũng không nhịn được mà run một cái.
Tô San nhìn phản ứng giống như vui vẻ của người đàn ông phía sau, hắn ta hung hăng nhéo mặt của cô, ép cái miệng thối tha vào bên tai cô, cười nói bỉ ổi: “Thế nào? Sợ? Sợ mà hồi nãy còn nói nhiều như vậy?” Một câu cuối cùng, đã làm lộ bản chất miệng hùm gan sứa ra rồi.
Tô San liều mạng điều chỉnh cảm xúc, dùng thanh âm nức nở, nhẹ nhàng nói: “Dưới lầu là hai em gái của tôi, tôi không muốn họ gặp chuyện không may, đại ca hay tha cho tôi đi….”
Cô vừa nói, vừa dò xét địa thế trên lầu một cách cẩn thận, suy tính cơ hội chạy trốn.
Đúng, không phải bắt, mà là chạy trốn.
Từ ngày đầu tiên theo cha đi học võ, ông liền nói cho cô biết---trừng phạt kẻ ác phải được xây dựng trên cơ sở đảm bao an toàn cho bản thân.
Nếu như chỉ là một người đàn ông cầm dao, cô có thể còn tự đối phó, nhưng vấn đề là, trên lầu ba còn có ba tên liều mạng hơn. Hơn nữa một người trong chúng…còn có súng.
Mặc dù chỉ là loại súng săn tự chế bình thường, nhưng nếu bắn ra thì cũng không phải là chuyện đùa.
Cô gái bán cao ốc theo cô đi lên lầu, cũng bị đánh hôn mê. Cô mới tỏ ra cứng cỏi một chút, liền bị tên cầm dao kia đánh lên bả vai, tới bây giờ vẫn còn đau rát.
Nhưng hình như lại dẫn đến sự hoài nghi của người đàn ông cầm súng, ánh mắt của hắn ta giống như mắt cú vọ, âm trầm liếc nhìn cô.
Thật đúng là họa vô đơn chí,trong lòng Tô San âm thầm kêu khổ, rồi chợt nghe thấy tiếng nói bất ngờ của Lục Tư Kỳ truyền đến.
Con nhóc này sao lại lộn trở lại? Tô San quả thật muốn chửi má nó rồi.
Xà Mạn Phỉ không dụ dỗ Lục Tư Kỳ về nhà, mà mềm mỏng nhẹ giọng: “Tô tiểu thư không phải là người không nói đạo lý, mới vừa rồi nhất định là vội vàng không kịp lựa chọn lời nói. Hai người bình tĩnh nói chuyện, cô ấy nhất định sẽ nói xin lỗi em, đừng tìm anh trai em làm gì.”
Cô ta biết rõ, Lục Minh Viễn hoàn toàn bị Tô San chinh phục, coi như Lục Tư Kỳ có đi tố cáo, đại khái cũng không có tác dụng gì. Còn không bằng nhân cơ hội này để mâu thuẫn trở nên gay gắt, khiến Tô San hoàn toàn mất lòng Nguyễn Hi Vân.
Mà ở trong lòng Lục Tư Kỳ cũng sợ Lục Minh Viễn. Mới vừa rồi là do tức giận, nhưng khi bình tĩnh lại cũng biết, cô bé có nói cũng không nhận được cái gì tốt từ chỗ anh trai. Vì vậy, khi Xà Mạn Phỉ khuyên, cô bé liền nghe theo.
Hai người phụ nữ mỗi người đều có tính toán, quản lý kinh doanh cao ốc đi cùng, một trước một sau đi lên lầu ba.
Tô san bị dán miệng bằng băng keo, chỉ còn nước trơ mắt nhìn ba đứa ngốc sa vào lưới. Quản lý kinh doanh cao ốc cũng bị đối xử giống như cô gái ka, bị trói lại rồi ném sang một gian phòng. Mà ba con cừu béo các cô thì bị kiểm soát ở giữa phòng.
Ba người đàn ông này có vẻ rất quen thuộc với kết cấu ở đây, sau khi bắt bọn họ liền di chuyển xuống lầu một. Nghe tiếng khóa cửa bên ngoài của bảo vệ, đến sức lực chửi má nó Tô San cũng không có, lần này thật sự chạy không thoát.
Cái người đàn ông cầm súng nhìn Tô San như có điều muốn nói, hắn ta cười lạnh một tiếng, đi lên xe băng keo dán miệng cô.
“Tao biết mày đang kiếm cách để trốn, chỉ là đừng phí sức, hôm nay mày phải chết ở chỗ này cùng với chúng tao.”
“Anh…anh rốt cuộc là ai? Tôi căn bản không biết các người.” Tô San bị kinh sơ rồi. Cô vẫn tưởng những người này là bởi vì tiền, nhưng không ngờ lại muốn giết người.
“Chúng tao với mày không có thù. Nhưng tại sao chúng mày lại có tiền đây?” Ánh mắt tên đàn ông đỏ như máu, sắc mặt dữ tợn đến đáng sợ, hắn ta ghé sát mặt vào mặt Tô San, mặt mũi vặn vẹo, gằn từng chữ nói: “Nếu là người có tiền, đều, đáng, chết.”
Thì ra mấy người này đều nhà công nhân làm thuê, nhưng bởi vì chuyện tình Trái tim của Chloe mà bị Lâm thị cố ý quỵt nợ.
Nhưng ít tiền này, Lâm thị cũng đã chi ra. Tô San không thể nào giải thích được, ngay sau đó cô liền nghĩ đến người phụ trách chuyện này---Trương Tử Nam.
Được rồi, anh ta muốn Lâm thị trở thành mục tiêu bị oán hận. Tô San nổi giận một hồi.
“Các người làm gì? Buông tôi ra.” Lục Tư Kỳ chợt gào lên, làm Tô San phục hồi thần trí. Cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lồi lõm, râu ria không được cạo sạch của một người đàn ông, đang cười gằn kéo Lục Tư Kỳ đi vào một căn phòng…..