"Cô thật sự muốn chết phải không?"
Hôm đó, Cảnh Tiểu Lang dùng giọng điệu lạnh như băng đuổi Nạp Lan Chỉ Thủy đi, vốn rưởng rằng cô ấy sẽ không lại tới làm phiền cô.
Nhưng sang ngày thứ hai, lúc tiệm vừa mở cửa, Nạp Lan Chỉ Thủy liền đã ngồi bên trong.
Cảnh Tiểu Lang lựa chọn xem thường.
Nạp Lan Chỉ Thủy dùng một ít bánh ngọt với ly trà, cứ vậy ngồi cả ngày.
Sang ngày thứ ba, thứ bốn, thứ năm vẫn lặp lại, lòng Cảnh Tiểu Lang rối loạn, bộc phát phiền não.
"Cô rốt cuộc muốn dây dưa với tôi đến khi nào?"
Cảnh Tiểu Lang nặng nề đặt ly trà xuống bàn,
"Hôm nay em tan làm, mình có thể cùng về không?"
Nạp Lan Chỉ Thủy thế nhưng chỉ lấy giọng nhàn nhạt đáp lại.
"Bệnh thần kinh!" Cảnh Tiểu Lang xoay người đi làm việc của mình, những nhân viên khác trong tiệm nhìn thấy hai người, thì xì xào bàn tán.
"Tiểu Lang, cậu biết người kia?" Nhân viên làm chung trong tiệm Hạ Tiểu Tiểu hỏi.
"Tôi không quen biết cô ta." Cảnh Tiểu Lang lãnh đạm trả lời,
"Nhìn không giống nha... hai người là bạn rất thân, cãi nhau hả?" Hạ Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi.
"Tôi ra sau hỗ trợ." Cảnh Tiểu Lang dứt khoát tránh câu hỏi này, đi vào trong.
"Tiểu Tiểu, tớ thấy quan hệ các cô ấy không bình thường đâu~"
"Hả? Không bình thường." Hạ Tiểu Tiểu kinh ngạc nói,
"Đúng đúng~ Nói không chừng các cô ấy là....." Cô gái âm thầm nói bên tai Hạ Tiểu Tiểu.
"Ai?!!!" Hạ Tiểu Tiểu kinh ngạc dùng hai tay che miệng, đề phòng tiếng hét chói tay tràn ra tự do.
"Có điều dáng dấp cô gái kia thiệt xinh ghê~ Tiểu Lang với cổ, đúng là xứng đôi~"
Hạ Tiểu Tiểu vẫn đắm chìm trong khiếp sợ, những câu nói kế tiếp cũng không nghe lọt bao nhiêu. Trong vô thức cô nhìn người phụ nữ ngồi bàn cạnh cửa sổ thêm vài lần.
Nhìn từ mặt bên cũng rất đẹp nha..... trong lòng cô nổi lên một cổ tự ti vô danh, mất mát nhàn nhạt xông lên đầu.
Năm giờ chiều, thời gian thay ca trong tiệm. Cảnh Tiểu Lang bình thường chỉ làm ban ngày, không làm ca tối.
Nhưng hôm nay, cô lại chủ động hướng cửa hàng trưởng yêu cầu làm thêm giờ.
Nạp Lan Chỉ Thủy một tay chống cằm, nhìn về hướng quầy, cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hơi nhíu mày, nhìn một chút thời gian trên điện thoại.
Lại qua thêm mười lăm phút, Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy tới trước quầy,
"Xin hỏi Cảnh Tiểu Lang đã tan làm chưa?"
"Hôm nay cô ấy phải làm ca tối, đang nghỉ ngơi ở sau." Hạ Tiểu Tiểu rụt rè sợ sệt cúi đầu, thiệt chói mắt mà.
"Tôi có thể vào tìm cô ấy không?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi, cử động cô bé này làm cô thấy có chút kỳ quái.
"Có thể." Hạ Tiểu Tiểu tiếp tục trạng thái đà điểu cúi đầu.
"Cảm ơn." Nạp Lan Chỉ Thủy đi ra sau.
Cảnh Tiểu Lang đang ăn bánh ngọt, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, sắc mặt nhất thời âm trầm. Trong miệng cắn cái muỗng, bất mãn trừng cô.
"Đừng trợn mắt nhìn, còn trừng nữa sẽ thành gương mặt bánh bao chiều mất thôi." Nạp Lan Chỉ Thủy buồn cười nhìn cô,
"Ai cho phép cô vào đây!" Cảnh Tiểu Lang buông cái muỗng xuống, không nhịn được nhìn cô.
"Muốn ăn thêm gì đó không?"
"Chị đi mua cho." Gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tràn đầy nét ân cần.
"Tôi không cần." Cảnh Tiểu Lang từ chối,
"Pizza nhé, chị nhớ có một tiệm bánh Pizza mà em rất thích."
"Không cần." Cảnh Tiểu Lang trừng mắt nhìn cô,
"Em ở đây ngoan ngoãn chờ chị, chị đi một lát sẽ trở lại."
"Không cần."
"Hay là để chị gọi điện cho người ta mang tới vậy."
"Nạp Lan Chỉ Thủy!"
Đối mặt với tự quyết của Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang rốt cuộc nổi cơn thịnh nộ.
Nạp Lan Chỉ Thủy đối mặt với cô hồi lâu, cuối cùng giọng gần như cầu khẩn:
"Tiểu Lang, về nhà với chị nhé."
"Vô Tà cũng rất nhớ em." Nạp Lan Chỉ Thủy đặt lên tay cô,
"Vô Tà?" Cảnh Tiểu Lang hơi sững sốt,
"Chị đặt cho con cái tên đó."
"Ha!" Cảnh Tiểu Lang cười lạnh, rút tay mình về. Ánh mắt trở nên lạnh như băng,
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô rốt cuộc muốn tự quyết đến bao giờ?" Cảnh Tiểu Lang đứng dậy.
"Tiểu Lang, chị biết quá khứ là chị không đúng."
"Đừng nói nữa!"
"Tôi sẽ không tha thứ cho cô."
Cảnh Tiểu Lang rốt cuộc nói ra lời tự đáy lòng. Không thể tha thứ, bị cơn giận cùng nỗi căm ghét lấp đầy nội tâm há lại dễ dàng trở về như cũ được.
"Nhưng mà Vô Tà..."
"Im đi! Tôi nếu đã đưa nó cho cô, thì sau này tất cả của các người đều không liên quan tới tôi."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, nếu cô nhất định phải ép tôi, có tin tôi sẽ một mình đi đến một nơi cô sẽ không bao giờ tìm được."
"Chị chỉ muốn làm lại từ đầu thôi mà."
Nghe thấy lời Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy lòng mình đau.
Bản thân trong quá khứ rốt cuộc đã vô liêm sĩ đến đâu, mà làm cô ấy tổn thương sâu đến vậy.
"Chị biết rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy nói nhỏ, cô lựa chọn yên lặng xoay người rời đi.
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn bóng lưng tịch mịch của Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng sức lắc lắc đầu.
Đây chẳng phải điều mình muốn sao? Cách xa nàng, chặt đứt tất cả trong quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
"Tiểu Lang..."
Hạ Tiểu Tiểu gõ cửa, Cảnh Tiểu Lang trầm mặc nhìn cô một cái. Hạ Tiểu Tiểu ngồi ở cái bàn bên kia.
"Hai người cãi nhau?" Cô chỉ chỉ về phía cửa,
"Không liên quan đến cậu."
Cảnh Tiểu Lang bỗng cảm thấy không khí trong căn phòng có chút phiền táo, quyết định ra ngoài hóng mát một chút.
"Thật ra hai người ở bên nhau làm ầm ĩ không được tự nhiên, gây gỗ là chuyện rất bình thường."
Hạ Tiểu Tiểu cho rằng Cảnh Tiểu Lang thầm chấp nhận, nên mở miệng nói.
Cảnh Tiểu Lang dùng ánh mắt quái dị bơ cô,
"Cậu yên tâm, mình sẽ không kỳ thị hai cậu đâu!"
Hạ Tiểu Tiểu bị ánh mắt của Cảnh Tiểu Lang làm cho chột dạ, vội vàng khoát tay một cái.
"Lẽ nào cô ấy ở bên ngoài có người phụ nữ khác..." Hạ Tiểu Tiểu vẫn suy đoán nói.
Gương mặt Cảnh Tiểu Lang ngày càng đen hơn.
"A? Thật như vậy á?!"
Hạ Tiểu Tiểu bộ dạng không thể tin.
Cảnh Tiểu Lang bỗng đứng dậy ra ngoài.
"Tiểu Lang, cậu đi đâu vậy?!" Hạ Tiểu Tiểu sau lưng cô hô lên.
"Cách xa đần độn." Cảnh Tiểu Lang bỏ lại một câu, tiếp tục tiến về trước.
"Tiểu Lang như vậy cũng rất đáng yêu nha..." Hạ Tiểu Tiểu sợ hết hồn,
"Tôi làm sao?"
-----
Sau khi rời khỏi tiệm bánh ngọt, Nạp Lan Chỉ Thủy tìm một quán bar gần đó, quyết định tối nay đem bản thân triệt để ngâm trong hũ rượu.
Cô chọn một cái ghế lô, một mình ngồi trên salon, uống hết ly này đến ly khác.
Chỉ cần say, là có thể tạm quên hết tất cả, là có thể quên đi Cảnh Tiểu Lang.
Nếu người say có thể chết, vậy cô sẽ rất vui vẻ.
"Haha!"
Rốt cuộc, Nạp Lan Chỉ Thủy ngửa mặt lên trời ngã xuống salon, tay phải cầm chai rượu.
"Tiểu Lang, tại sao chị chính là không thể quên được em!"
Ý thức mỗi lúc một mơ hồ, gương mặt Cảnh Tiểu Lang mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Lúc đến gần nửa đêm giờ, Nạp Lan Chỉ Thủy đã say khướt bước ra khỏi quán bar, bước chân loạng choạng.
Mới đi được vài bước, liền một tay vịn tường ói điên cuồng,
"Ụa..." Đầu đau mãnh liệt cộng thêm đau dạ dày, cô cảm thấy thân thể giống như đang bị xé ra vậy.
"Ụa... ụa..." Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi xuống, một tay che bụng.
Sau lưng, có bóng một tên đàn ông dần từ từ tiến tới gần, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không phát hiện thấy.
Gã đàn ông bóp cổ Nạp Lan Chỉ Thủy, lôi kéo cô hướng về phía con hẻm nhỏ.
Nạp Lan Chỉ Thủy liều mạng giãy giụa, nhưng cả người mềm nhũn, không làm gì được.
"Muốn sống, liền ngoan ngoãn đừng động đậy."
Gã đàn ông cười đáng khinh nói, con dao lạnh như băng đặt trên cổ Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt tỉnh táo lại, ngưng giãy giụa. Nhưng cô cũng chắc chắn sẽ không để gã được toại nguyện.
"Hê hê, tối nay vận khí không tồi đâu~"
"Xem bộ dạng cô em hẳn có rất nhiều tiền nhỉ~"
Gã đàn ông vừa nói, tay phải vừa đặt lên người Nạp Lan Chỉ Thủy lục lọi một trận.
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy mắc ói, trong dạ dày sôi trào một trận,
"Ụa!" Lúc này cô liền ói hết ra ngoài.
"Má!" Gã đàn ông đẩy Nạp Lan Chỉ Thủy, lấy tay bịt mũi.
"Thiệt mất hứng!"
"Bộ dạng có đẹp hơn nữa, ói kiểu này cũng khiến người mất hết hứng thú."
Gã đàn ông nhặt ví tiền Nạp Lan Chỉ Thủy rơi dưới đất,
"Có một chút tiền mặt vậy thôi?" Gã nhổ bãi nước bọt, sau khi lấy xấp tiền mặt trong ví xong, tùy ý ném nó xuống đất.
Dạ dày đau đớn mỗi lúc một lợi hại, trên trán Nạp Lan Chỉ Thủy túa ra mồ hôi lạnh.
"Dễ nhìn như vậy có vẻ có chút quá may mắn rồi nhỉ."
Gã đàn ông sau khi quan sát Nạp Lan Chỉ Thủy, nổi lên tà niệm, hắn từ từ đi tới chỗ Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy ráng nhòi người dậy, muốn chạy về trước. Nhưng chẳng qua chỉ mới đi được một bước, thân người liền mềm oặt ngã ra đất.
Gã đàn ông thu hồi cây dao, như thể chắc chắn Nạp Lan Chỉ Thủy đã là vật trong túi, hắn chậm rãi tới bên cạnh cô.
"Vóc người này, không biết đợi một hồi lúc lên đỉnh sẽ có tư vị gì."
Mắt gã đàn ông lộ ra âm quang, chẳng qua khi tay hắn vừa sắp chạm tới Nạp Lan Chỉ Thủy.
"A! ! ! ! ! !" Liền có âm thanh xương cốt gãy, đau đến thét lên, tay gã bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn khác mãnh liệt bắt được.
"Cô là ai? ! ! !"
Gã đàn ông mặt nhăn nhúm lại, nhìn về phía Cảnh Tiểu Lang đột nhiên xuất hiện.
Cảnh Tiểu Lang thoáng dùng sức trên tay,
"A! ! ! Gãy! ! Gãy! ! !"
Tay trái gã đàn ông nâng tay phải đã mềm nhũn thành một bãi, sợ đến hồn siêu phách lạc.
"Cút! ! !" Cảnh Tiểu Lang bỗng quát lên,
"AAA! ! ! Quái vật a! ! ! ! !"
Gã đàn ông la to quay đầu chạy ra ngoài.
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy đang nằm rạp dưới đất, ánh mắt phức tạp cắn môi.
Nhưng mà, Nạp Lan Chỉ Thủy lại ra sức bò dậy, không xem ai ra gì bước một bước về trước. Cô biết Cảnh Tiểu Lang đang ngay tại sau lưng cô.
"Cô..."
Cảnh Tiểu Lang không nhịn được gọi một tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy không quay đầu lại.
Không thể quay đầu.
Tiểu Lang, nếu chị quay đầu, sợ rằng lại sẽ không buông được em.
Cô yêu Cảnh Tiểu Lang, nhưng tình yêu của cô lại mang đến đau khổ vô tận cho Cảnh Tiểu Lang.
Vì yêu Cảnh Tiểu Lang, nên cô sẽ học cách buông tay.
"Nạp Lan Chỉ Thủy!" Cảnh Tiểu Lang do dự trong chốc lát, bỗng gọi một tiếng.
Nạp Lan Chỉ Thủy hơi dừng lại, nhưng vẫn tiếp tục tiến về trước.
"Nạp Lan Chỉ Thủy!" Cảnh Tiểu Lang lại gọi một tiếng.
Lần này, Nạp Lan Chỉ Thủy không hề dừng lại.
Nạp Lan Chỉ Thủy không biết bản thân mình phải đi đâu, chỉ biết mình nhất định phải cách xa Cảnh Tiểu Lang.
Bởi vì đó là điều Tiểu Lang mong muốn.
Dần dần, cô cảm thấy tầm mắt trở nên ngày càng mơ hồ, trong đầu cảm giác hôn mê đang không ngừng xâm nhập ngũ giác của cô.
Ngay cả cảm giác đau đớn cũng từ từ không còn cảm thấy.
"Phịch" một tiếng, rốt cuộc tầm mắt cô hoàn toàn nghênh đón bóng tối.
Thân người Nạp Lan Chỉ Thủy thẳng tắp ngã xuống đất.