Ý chí Nạp Lan Chỉ Thủy sa sút, cả ngày trốn trong phòng không bước ra.
Sở Khiết gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, Giản Niên cùng Nguyệt ngược lại buông tha khuyên nhủ cô.
Liên tiếp vài ngày sau, Cảnh Tiểu Lang từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Vào ngày này, Giản Niên thế nhưng lại nghênh đón một vị khách không tưởng tượng được.
"Lão gia tử?!!"
Lúc nhìn thấy lão ông tóc bạc hoa râm trên chiếc xe lăn, ba hồn bảy vía Sở Khiết bị dọa sợ.
"Hừ!"
Nạp Lan lão tử nặng nề dùng quải trượng gõ một cái xuống nền đất,
"Nha đầu, chẳng phải cô sớm đã khi lão đây chết rồi à!"
"Sở Khiết, ai tới vậy?"
Giản Niên đến sau lưng cô, mới giật mình thấy bầu không khí không đúng.
Hộ công đẩy Nạp Lan lão tử tiến vào, hai tên vệ sĩ thì đi sát theo sau.
"Nạp Lan lão tiên sinh..." Không đợi cho Giản Niên mở miệng,
"Đứa nghiệt súc đó đang ở đâu?!!"
"Gọi nó ra đây cho ta!!!"
Nạp Lan lão gia tử thở hồng hộc, quát lên.
"Lão gia tử, ông trước hãy bớt giận." Sở Khiết muốn tiến lên, lại bị hai tên vệ sĩ cản lại.
Giản Niên không vui nhíu mày. Lão gia tử này tính khí đúng là lớn!
"Gọi Nạp Lan Chỉ Thủy ra đây cho ta!!!!"
Nạp Lan lão gia tử lại rống lên, hộ công vội vàng khẽ vuốt sau lưng cho hắn, cũng nói nhỏ bên tai, tỏ ý hắn chớ quá tức giận.
Sở Khiết thầm kêu không tốt, lần này Nạp Lan lão gia tử nổi giận thật rồi! Lão đầu đã yêu thương Nạp Lan Chỉ Thủy từ khi còn tấm bé, ngay cả la mấy tiếng cũng không nỡ la, đánh thì càng không cần phải nói.
Nhìn lão bây giờ thế này, nắm cây quải trượng kia vững vàng trong tay, trong mắt Sở Khiết đã hiện lên hình ảnh cây quải trượng nện lên da thịt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Vậy cháu đi gọi Nạp Lan xuống!"
Sở Khiết suy nghĩ vội vàng báo tin cho Nạp Lan Chỉ Thủy, để cậu ấy đề phòng trước.
"Đứng lại!" Sở Khiết vội vàng dừng lại gót chân,
"Lão gia tử, ông có gì căn dặn?" Sở Khiết cười khan hai tiếng.
"Nói ta biết nghiệt chướng kia đang ở đâu, ta muốn đích thân đi tìm nó!"
"Dạ?" Sở Khiết giả ngu.
"Lão tiên sinh, nơi này là nhà tôi."
"Hừ! Ta biết, nha đầu chẳng ra ất giáp nào, đợi ta mang nghiệt chướng kia đi, tuyệt đối sẽ không bước vào đây thêm một bước!"
"Lão đầu tử mắc dịch, lão nói ai chẳng ra ất giáp nào hả?"
"Nguyệt!" Giản Niên hơi giật mình, Nguyệt mặc một cái áo có mũ, cả tóc và tai đều che chắn trong đó. Hình thù như vậy chợt nhìn lại sẽ nghĩ ấy không phải là trào lưu của thiếu nữ, nhìn kỹ ngược lại lại có chút mùi vị khốc liệt.
"Ở đâu ra nha đầu vô lễ như vậy!"
"Cháu gái ta trong cuộc sống riêng chính là cùng với mấy phụ nữ lăn lộn không biết kiểm điểm này cho nên mới hư đốn như vậy." Nạp Lan lão gia tử dùng quải trượng gõ xuống nền nhà.
"Lão đầu tử mắc dịch, chú ý lực đạo trên tay ông."
"Sàn nhà mới vừa rồi bị ông chà đạp trị giá ba triệu đô đấy."
Nguyệt một tay chống nạnh, chĩa một ngón về phía Nạp Lan lão gia tử.
"Nói hưu nói vượn!!" Nạp Lan lão gia tử phùng mang trợn má, tức giận sâu hơn.
"Tôi nói hưu nói vượn? Buồn cười!"
"Mở to con mắt chó gỉ sét có tuổi kia của ông mà nhìn cho thật kỹ, sàn nhà ba triệu đô dùng thuần kim cương quý giá từ bờ biển phía tây để chế tạo thành, lại bị cái xe lăn hỏng hóc kia của ông dày xéo lên à!"
"Phụt!" Giản Niên sặc một tiếng, Sở Khiết hoàn toàn đần ra.
Liền ngay cả hai vệ sĩ với hộ công cũng không tự chủ được kiễng chân lên. (sợ bị bắt đền xèng =)))))))))))
"Đều là cái rắm!!!"
Nạp Lan lão gia tử cho rằng Nguyệt đang đùa bỡn hắn, tính ương ngạnh trỗi lên, hướng về Nguyệt chính là một trận mắng chửi.
Lông mày Giản Niên bất mãn nhẹ nhướng lên.
Nguyệt sao cũng được nhún vai,
"Bảo sao Nạp Lan có một người ông nội như ông, đúng là hỏng đến mãn kiếp cũng không khỏi." Nguyệt khoanh tay, hừ lạnh.
"Nha đầu khốn kiếp! Cô nói rõ ràng cho ta!"
Nap Lan lão gia tử kích động đến mức định đứng dậy, lại bị hộ công cứng rắn kéo trở về lại xe lăn.
"Người đời trước nói rất hay, thà dỡ bỏ mười cái miếu, cũng không phá hủy một mối nhân duyên." Nguyệt nói rõ ràng rành mạch.
"Nhân duyên?! Nghiệt chướng đó muốn ở cùng một con đàn bà khác, hai đứa con gái như vậy mà có thể xem là mối nhân duyên?!" Nạp Lan lão gia tử khinh thường hừ một tiếng.
"Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt thời đại tự do rồi, hai cô gái nếu yêu nhau, chưa chắc đã không phải là duyên trời định."
"Nha đầu khốn kiếp, cô thì biết cái gì!"
"Hai con gà mái có thể đẻ ra quả trứng sao?"
"Nhà Nạp Lan ta liền chỉ có đứa cháu gái Chỉ Thủy, xem như là người ông ruột thịt của nó, ta không thể bỏ mặc trơ mắt nhìn nó nhảy vào hố lửa được!"
"Ôi da~ hóa ra lão nhân gia ông xem người ta là gà mái?"
Lần này ngay cả Sở Khiết cũng không nhịn được cười thành tiếng.
"Không được cười!!" Nạp Lan lão gia tử giận quá hóa thẹn,
"Tôi nghĩ ông khinh thường cháu gái mình như vậy, biết đâu sẽ xem cô ấy là cái máy đẻ cũng không chừng."
"Hừ!" Nạp Lan lão gia tử không lên tiếng,
"Ông nội."
Tiếng nói này, mọi người đều đưa mắt về hướng thang lầu.
Nạp Lan Chỉ Thủy mặc đơn bạc một chiếc áo ngủ, tiều tụy bước xuống.
Cô gầy nhom, cằm thì nhọn, trên mặt hoàn toàn không có chút máu.
Một bộ nhu nhược, hình dạng bất lực, tựa như một cơn gió thổi qua là sẽ thổi bay cô đi vậy, còn đâu bộ dạng tổng tài xí nghiệp Nạp Lan huy hoàng năm nào.
Nạp Lan lão gia tử liếc thấy cháu gái, cũng sợ hết hồn.
Trong lòng không cầm được thương yêu, cháu gái hắn sao lại ra đến bộ dạng ma quỷ thế này.
"Nạp Lan."
Sở Khiết kịp thời tiến lên đỡ lấy cô,
"Tớ không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy xém chút không đứng vững,
"Ông nội, ông đến tìm cháu có chuyện gì vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy yếu ớt nói, hai mắt vô hồn.
"Chuyện gì à? Cháu còn không biết xấu hổ hỏi ta?!"
"Nạp Lan Chỉ Thủy! Ta đúng là đã quá nuông chiều cháu! Vì một con đàn bà đâu đâu, mà nhà không về, công ty cũng không để ý, cháu là muốn làm cho ta tức chết đấy ư?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy không hề động đậy, lần này đã khiến thùng xăng của lão gia tử hoàn toàn bùng nổ.
"Ông nội, tâm ý cháu đã quyết."
"Ngoại trừ Cảnh Tiểu Lang, cả đời này cháu cũng không yêu thương thêm bất kỳ ai khác."
"Cháu cũng sẽ không gả cho bất kỳ ai!"
Nạp Lan Chỉ Thủy bày tỏ phen này, ngay cả Giản Niên nghe thấy cũng lộ vẻ xúc động.
Cô nhìn thấy tuyệt vọng trên gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, giống như nếu Cảnh Tiểu Lang chết đi, cô ấy cũng sẽ lập tức đi theo.
"Hồ đồ! Hỗn xược!" Nap Lan lão gia tử bỗng ho khan, thế nhưng biểu cảm Nạp Lan Chỉ Thủy lại rất bình tĩnh.
"Nạp Lan?"
Sở Khiết gọi cô, tỏ ý cô quan tâm lão gia tử một chút.
"Ông nội, cháu lặp lại lần nữa, ngoại trừ Cảnh Tiểu Lang, cháu sẽ không gả cho bất kỳ ai." Nạp Lan Chỉ Thủy đoạn tuyệt nói.
"Mày! Mày! Tức chết ta! ! ! !" Nạp Lan lão gia tử giận đến lập tức lạc giọng, con ngươi trợn trắng.
"Nạp Lan lão tiên sinh?! Nạp Lan lão tiên sinh?!"
Hộ công sờ mạch đập hắn, kinh hoảng kêu lên:
"Mau gọi xe cứu thương!!"
Thẳng đến khi xe cứu thương rời đi, Nạp Lan Chỉ Thủy chẳng qua vẫn chỉ lạnh nhạt đứng tại đó, gương mặt không cảm xúc.
"Nạp Lan?" Sở Khiết cau mày, rốt cuộc phát giác thấy được sự khác lạ nơi cô.
"Chăm sóc ông nội tớ thật tốt." Lãnh đạm nói một câu, Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người lên lầu.
"Cậu vẫn là Nạp Lan tớ từng biết sao? Làm sao cảm giác giống như đã biến thành một người khác." Sở Khiết tự lẩm bẩm.
"Thất Sát..."
Nguyệt nhỏ giọng nỉ non, Giản Niên lôi cô qua một bên.
"Cô mới vừa nói Thất Sát?"
"Thất Sát, một trong ba vị thần thiên giới, máu lạnh vô tình. Đấy mới là cô ấy......"
Nguyệt hoài niệm nói.
"Cô nói vô tình vô nghĩa cũng được, cô ấy vốn chính là một người có tính cách như vậy." Nguyệt thản nhiên nói,
"Nạp Lan Chỉ Thủy là chuyển thế của Thất Sát?"
"Ừm."
"Thế nhưng tôi nhớ cô đã từng nói, Cự Môn không thể đầu thai chuyển thế."
"Nếu có tình yêu thương, tất cả đều có thể."
Nguyệt giọng thâm trầm, giống như biến thành người khác vậy.
"Còn cô không thể chuyển thế, là bởi vì không có tình yêu thương?"
Giản Niên cảm thấy câu trả lời này buồn cười, cho rằng Nguyệt đang lừa dối cô.
"Nông cạn." Nguyệt lẩm bẩm một câu,
"Xem như sau này sẽ biến mất cô cũng không thèm để ý sao?" Giản Niên bắt lấy cổ tay Nguyệt, nghiêm túc nói.
"Liên quan cô sao?" Nguyệt cười khẩy nói.
"Cô!" Giản Niên không khỏi căm tức, cái cô đáng chết này luôn khơi dậy lửa giận trong cô.
"Tôi làm sao?"
Nguyệt xem thường, Giản Niên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt, cuối cùng vẫn không nói gì buông Nguyệt ra. Cô sợ còn tiếp tục đối mặt cô ấy như vậy, cô sẽ không nhịn được lại đánh tét cái mông của cái cô đáng chết này.
Nhìn theo bóng lưng nọ nổi giận đùng đùng, khóe miệng Nguyệt lộ ra nụ cười khổ sở.
Sau ngày hôm đó, Nạp Lan lão gia tử bị đưa vào phòng bệnh đặc biệt, tình hình mặc dù đã ổn định, nhưng trước mắt vẫn đang còn trong hôn mê.
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không hỏi tới bao nhiêu. Không sai biệt lắm một tuần sau, Nạp Lan Chỉ Thủy rốt cuộc lựa chọn tự mình đi tìm Cảnh Tiểu Lang.
Còn bên Giản Niên phái người ra ngoài cũng có tin tức về, báo cáo nói mấy ngày này Cảnh Tiểu Lang luôn ở tại một khách sạn nhỏ.
"Địa chỉ ở đâu?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,
"Chị ấy nếu đã có lòng lẩn trốn cô, tôi không cho rằng hiện tại là thời cơ tốt nhất để các cô gặp nhau." Giản Niên khuyên nhủ.
"Không, tôi phải đi gặp em ấy." Nạp Lan Chỉ Thủy như đinh trảm sắt, ánh mắt kiên nghị tựa hồ không người nào có thể dao động.
Giản Niên thở dài.
-----
Cảnh Tiểu Lang ôm hai chân ngồi trên giường, ánh đèn trong căn phòng có chút mờ tối. Khách sạn rẻ tiền, điều kiện cũng không tốt.
Kim Mao an tĩnh co rúc bên chân cô,
"Ô ô~~"
Thỉnh thoảng nhẹ nhàng lớn tiếng kêu hai tiếng.
"Bảo bối, những ngày này con sống rất cực khổ phải không." Cảnh Tiểu Lang sờ đầu nó, Kim Mao thoải mái trực tiếp "gào khóc".
"Ô ô ô~~~"
Kim Mao ngẩng đầu lên, mở con mắt to đen, không hiểu nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Ta quên mất, bảo bối lúc này không hề nhớ gì cả, không hề biết gì."
Trong mắt Cảnh Tiểu Lang thoáng qua một tia bi ai, ngón tay vuốt ve cằm Kim Mao, Kim Mao cực kỳ hưởng thụ.
"Ô~~~ ô~~~~~~~~~~~~~~~"
Bất thình lình, tầm mắt Cảnh Tiểu Lang liếc về hướng cửa. Cửa mở ra, Nạp Lan Chỉ Thủy xuất hiện ở đó.
Cô kích động nhìn Cảnh Tiểu Lang cùng Kim Mao.
"Tiểu Lang, chị rốt cuộc đã tìm được em..."
Thân thể Nạp Lan Chỉ Thủy lảo đảo, cơ hồ có chút đứng không vững.
Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ lãnh đạm nhìn cô một cái, liền lại cúi đầu trêu chọc Kim Mao.
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy hơi lạnh, nhưng vẫn bước từng bước tới cạnh mép giường.
"Người cô muốn tìm không có ở đây." Cảnh Tiểu Lang cũng không ngẩng đầu,
"Nói ngu ngốc gì vậy, em liền sống sờ sờ ở đây mà." Nạp Lan Chỉ Thủy kích động nói.
Cảnh Tiểu Lang không nói gì,
"Tiểu Lang, về nhà với chị." Nạp Lan Chỉ Thủy nắm lấy hai vai cô,
"Tôi không có nhà."
Cảnh Tiểu Lang giọng lạnh như băng, đông cứng tổn thương trái tim Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Cảnh Tiểu Lang, em hãy nghe cho kỹ! Chị không ngại em là người hay yêu quái! Chị muốn chẳng qua chỉ có em thôi!"
Ý thức được có thể là Cảnh Tiểu Lang băn khoăn, nên Nạp Lan Chỉ Thủy dẫn đầu nói rõ.