Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

thiên hô vạn hoán mới xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba giờ chiều, một chiết xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa căn biệt thự của Giản Niên.

Mở cửa xe, một đôi cao gót trắng dẫn đầu chạm đất, một cô gái thân hình cao gầy dùng tay phải tháo kính mát xuống.

"Rốt cuộc đã trở về."

Mà cạnh ghế điều khiển, cũng là một cô gái nhưng thân hình thấp hơn cô một chút, bước nhanh tới bên cạnh cô.

"Lang, chúng ta nhanh một chút đi xem Tiểu Lang Lang đi."

"Thân ái~ em quả nhiên vẫn hứng thú với con gái hơn là chị."

Giọng điệu chứa đầy mùi giấm chua, Cảnh Lang bóp nhẹ chóp mũi cô một cái.

"Cũng chục tuổi đầu rồi, còn ăn giấm chua con gái."

Lục Hồng gắt nhẹ, chủ động ôm lấy cánh tay cô.

"Vật nhỏ, nhớ em chỉ có thể là của một mình chị~" Cảnh Lang choàng qua eo Lục Hồng.

"Biết rồi~"

Lục Hồng mổ nhẹ lên môi Cảnh Lang.

Thời điểm chuông cửa vang lên lần thứ ba, tiếng bước chân vội vã mới truyền tới. Cảnh Tiểu Lang lộ ra cái đầu nhỏ,

"A!"

Cô thất thanh kêu lên, nhanh chóng khép cửa lại.

Mặt Cảnh Lang đen lại đứng tại chỗ, Lục Hồng ôm cánh tay cô, tỏ ý cô an tâm một chút đừng nóng nảy.

Cửa lại lần nữa mở ra, Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, yếu ớt gọi: "Mẹ... mẹ."

"Đứa mắc dịch, cuối cùng đã nhớ ra hai mẹ của con?" Cảnh Lang vẫn gương mặt âm trầm, không vui nói.

"Tiểu Lang là quá kích động thôi mà..."

Cảnh Tiểu Lang bộ dạng ấp úng, sợ sệt cúi đầu nhìn dưới mặt đất. Lục Hồng thấy đứa ngốc yêu nhà cô lại bộ dạng yếu ớt, nhất thời mẫu tính trỗi lên.

"Được rồi, Lang. Tiểu Lang Lang đều nói không phải cố ý rồi, chúng ta vào trong trước đi."

Vừa vào cửa, Cảnh Tiểu Lang đi cùng xoay người nhìn chằm chằm hai người hồi lâu.

"Mẹ... mẹ..."

Hai mắt Cảnh Tiểu Lang bỗng hiện lên nước mắt,

"Ô ô ô! Tiểu Lang rất nhớ hai người!"

Cảnh Lang há miệng, kinh ngạc nhìn tiểu tử một cỗ ưu phiền nhào vào lòng cô.

"Chuyện của con, quả nhiên vẫn cần người làm mẹ này ra mặt rồi~~~"

Cảnh Lang cười nhìn về phía Lục Hồng.

-----

"Cô hẳn biết linh hồn lưu giữ ở nhân gian, chuyện biến mất chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn."

"Cô ấy vốn là linh hồn thiên giới, năng lượng tự thân tuy mạnh mẽ. Nhưng tôi kiểm tra, thấy không sai biệt lắm đã đến độ đèn cạn dầu rồi."

"Mà cô còn dùng tỏa hồn trạc khiến cô ấy thực thể hóa, chẳng khác nào làm tăng tốc cái chết của cổ."

"Huống hồ cô lại còn cùng cô ấy... cũng như tương đương cướp đoạt đi linh lực, là muốn mạng cô ấy rồi a!"

Trong đầu Giản Niên vang vọng lại những câu nói trước đây, cô hít vào một hơi, vẻ mặt khó chịu ngẩng đầu.

Nguyệt sẽ chết... sẽ biến mất, đây là chuyện đã định trước.

"Lẽ nào liền không có cách gì sao?"

"Trước mắt biết rõ vì sao cô ấy tới nhân gian, cùng với tại sao lại biến thành như vậy, thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."

---

Giản Niên đến trước giường, nhìn Nguyệt ngủ mê man.

"Ưhm... là cô?"

Nguyệt từ từ tỉnh dậy, ngơ ngác, kinh ngạc ngồi dậy nhìn Giản Niên.

"Làm người phụ nữ của tôi."

Nguyệt xém chút cho rằng mình vừa nghe lầm, những lời ngắn gọn này lại nhả ra từ cái người lạnh như băng này.

"Ha? Đùa tôi à."

Nguyệt không thèm để ý chút nào cười nói,

"Làm người phụ nữ của tôi."

Giản Niên lặp lại lần nữa, ngữ khí kiên định.

"Ê nè! Tôi nói trò đùa này không có mắc cười chút nào đâu."

Rốt cuộc nhận ra Giản Niên nghiêm túc, Nguyệt có chút không thể tin.

"Tôi đều nói rồi chuyện tối đó xem như chưa từng phát sinh..."

"Đồ ngốc!"

Giản Niên hung hăng ôm chặt cô, đột ngột xuất hiện cái ôm cường ngạnh, Nguyệt thụ sủng nhược kinh, con ngươi mở rộng.

"Cô mới là ngốc..." Nguyệt chậm rãi nói.

"Được rồi, buông tôi ra. Cô ôm tôi chặt quá." Nguyệt lầm bầm nói.

Lúc này Giản Niên mới buông Nguyệt ra,

"Giản Niên, tôi thật sự không cần cô chịu trách nhiệm." Nguyệt nghiêm túc nói.

"Làm người của tôi thật sự khó như vậy sao?" Giản Niên bỗng thần sắc không vui,

"Không phải ý đó! Vốn chính là cả hai lưỡng tình tương duyệt mới có thể, chuyện kia chỉ là một bất ngờ."

Nguyệt ấp úng nói, cô ngược lại bị Giản Niên làm cho ngượng ngùng.

"Nếu tôi đối với cô đã làm chuyện này, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng."

Giọng Giản Niên không cho ai nghi ngờ, ánh mắt cô bỗng trở nên rất dọa người, dường như chỉ cần Nguyệt nói thêm một chữ "không", cô liền sẽ lập tức nhào tới.

"Cô thích là Cảnh Tiểu Lang!" Nguyệt lớn tiếng nói,

"Người chị ấy yêu là Nạp Lan Chỉ Thủy!"

Giản Niên phiền não trả lời, giọng có chút công kích.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi..." Cô lập tức liền lộ ra thần sắc ân hận,

"Bất luận ra sao, từ nay về sau cô chính là người phụ nữ của Giản Niên tôi, vị vua tương lai của Shura giới!" Giản Niên lần nữa thận trọng nói.

"Cô sao mà cứ không chịu hiểu vậy..." Nguyệt nóng nảy,

"Tôi không thể cũng không có khả năng trở thành như vậy..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Giản Niên bỗng dùng nụ hôn chặn lại trở tay không kịp.

"Buông...!"

Nguyệt gấp đến độ không ngừng vỗ lên lưng cô, hy vọng Giản Niên buông ra.

"Bây giờ thì có thể rồi?"

Giản Niên hôn cho Nguyệt tới mơ mơ màng màng, mới buông cô ra.

"Không..."

Thấy Giản Niên lại định nhào lên, Nguyệt lập tức ngừng nói, sắc mặt mất tự nhiên đỏ ửng.

-----

Lục Hồng trong phòng bếp nấu cà phê cho Cảnh Lang, Cảnh Tiểu Lang thì cùng cô nói chuyện phiếm trên salon phòng khách.

"Nói về Giản Niên đi?" Cảnh Lang hỏi,

"Ô~ em ấy bồng chị tai nhọn ra ngoài rồi."

"Chị tai nhọn." Chuyện này khiến Cảnh Lang thấy hứng thú,

"Dạ, là một chị xinh đẹp có đôi mắt đỏ, hai lỗ tai nhọn." Cảnh Tiểu Lang miêu tả.

"Bảo bối, kể mẹ nghe gần đây đã xảy ra những chuyện gì?"

Cảnh Lang như có điều suy nghĩ trầm tư một lúc, Nạp Lan Chỉ Thủy xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản.

Cảnh Lang không kềm được bắt đầu lo lắng cho con gái nhà mình, tiểu ngốc manh ngây thơ này, quá dễ dàng bị làm cho tổn thương.

"Lang, cả hai đang nói chuyện gì vậy?"

Lục Hồng đi tới, đưa cà phê cho Cảnh Lang. Cảnh Lang hôn như mổ thóc lên môi cô, ôm cô cùng ngồi chung salon.

"Bảo bối, Tiểu Lang Lang nhà chúng ta thật sự trưởng thành rồi."

"Đều đã trôi qua hai mươi mấy năm, Tiểu Lang Lang đương nhiên biến thành đại lang lang~"

"Càng lớn càng giống con sói xám mẹ của nó~" Lục Hồng có ý vị khác nhìn Cảnh Lang,

"Bảo bối, em lại đang ám chỉ chuyện gì đây?"

Ánh mắt Cảnh Lang gian tà liếc nhìn Lục Hồng, tay thì chậm rãi vuốt ve bên hông mềm mại.

"Lại không đứng đắn!"

Lục Hồng đẩy móng vuốt sói ra, xấu hổ nhìn chòng chọc cô.

"Ô ô~ hai mẹ lại định làm chuyện thẹn thùng ạ~" Cảnh Tiểu Lang theo bản năng che kín mắt.

"Lang, có con ở đây!" Lục Hồng lần nữa đẩy vuốt sói ra,

"Nó cũng lớn rồi, liên quan gì đâu~"

Cảnh Lang nổi lên đùa giỡn vô lại, nhiệt tình với Lục Hồng nhiều năm chỉ tăng không giảm, vẫn chẳng phân biệt thời gian tình huống chỉ cần cô muốn, liền đem chiếm làm của riêng.

"Đáng ghét~"

Lục Hồng muốn đứng dậy, lại bị cô kéo gần vào trong lòng.

"Đúng rồi, Tiểu Lang Lang có phải cũng đã?"

Cảnh Lang bỗng nổi lên tâm tư trêu ghẹo con gái, buông ra cái nhìn quan sát thâm ý Cảnh Tiểu Lang.

"Ô~~"

Cảnh Tiểu Lang lập tức đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng.

"Tiểu Lang Lang, con đã cùng cô ấy?" Lục Hồng khẩn trương,

"Dạ..."

Cảnh Tiểu Lang vốn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ giấu giếm chuyện này, mà sẽ hoàn toàn thẳng thắn.

"Lang!" Thần sắc Lục Hồng khẽ biến, vội vàng hướng Cảnh Lang hô lên.

"Bảo bối, yên tâm một chút đừng nóng vội." Cảnh Lang nắm tay cô, trấn an nói.

"Tiểu Lang Lang, nói cho mẹ nghe con ở trên hay ở dưới?"

"Ô..." Cảnh Tiểu Lang ngượng ngùng gãi đầu,

"Con ở dưới..."

Lúc này Cảnh Tiểu Lang mới ngoan ngoãn khai báo kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Hay cho Nạp Lan Chỉ Thủy!"

"Khi dễ Tiểu Lang Lang nhà ta, cứ thế phủi mông phát một!"

Lục Hồng nghe xong, giận đếm giậm chân, cô dùng một tay chống nạnh, tựa như Nạp Lan Chỉ Thủy đang ở ngay trước mắt cô giờ phút này, cô hận không thể ngay tại chỗ chỉnh Nạp Lan Chỉ Thủy một trận.

"Me, chị Trấp Thủy là có nỗi khổ tâm..." Cảnh Tiểu Lang thấy mẹ nhà mình kích động, lập tức nói đỡ cho Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Tiểu Lang Lang, con còn nói giúp cho cô ta!" Lục Hồng trợn mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang,

"Mẹ... chị Trấp Thủy..."

Cảnh Tiểu Lang còn muốn nói gì đó, nhưng dưới cái nhìn của Lục Hồng, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

"Bảo bối, đừng tức giận~" Cảnh Lang đỡ Lục Hồng ngồi về ghế,

"Ban đầu em rất tán thành tụi nhỏ đến với nhau mà~" Cảnh Lang cười nói.

"Chị cũng không phải không biết Tiểu Lang Lang... lỡ như..."

"Nói đến cùng, Tiểu Lang Lang rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ em vất vả sinh thành, sao có thể để người khác khi dễ vậy được." Lục Hồng tức tối bất bình nói.

"Tiểu Lang Lang cũng là con gái chị, em cho rằng chị sẽ để kẻ khi dễ con gái mình được dễ dàng sao?"

Cảnh Lang ôn nhu an ủi lòng bàn tay cô.

"Chị Trấp Thủy thật sự có nỗi khổ riêng mà..."

Cảnh Tiểu Lang rất sợ hai mẹ sẽ gây khó dễ Nạp Lan Chỉ Thủy, khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc tang, vội vàng nói.

"Con gái của Cảnh Lang ta thật đúng là không có cốt khí..."

Cảnh Lang bất đắc dĩ một tay phủ trước trán, Lục Hồng cũng phụ họa theo lắc đầu.

"Ô~ chị Trấp Thủy thích Tiểu Lang mà..." Cảnh Tiểu Lang tự nhủ.

"Cảnh cô, Lục cô cô?" Vừa vào cửa, Giản Niên giật mình nhìn hai người trong phòng khách.

"Là Giản Niên a." Cảnh Lang cười nhìn về phía cô,

"Hai người trở lại, cũng không báo con một tiếng."

Giản Niên thoải mái tiến lên, cho Cảnh Lang một cái ôm, lại ôm Lục Hồng một cái.

"Dáng dấp Giản nha đầu thật là ngày càng đẹp ra." Cảnh Lang cười nói,

"Em thấy là ngày càng tuấn tú hơn~"

Lục Hồng một bên che miệng cười trộm. Giản Niên ngượng ngùng gãi đầu.

"Hỏa Hỏa, chị tai nhọn đâu rồi?" Cảnh Tiểu Lang nhìn một chút sau lưng Giản Niên,

"Thân thể cô ấy khó chịu, em đưa cô ấy đến chỗ Tư Đồ Vị Ương tịnh dưỡng cho tốt rồi."

Nhắc tới Nguyệt, vẻ mặt Giản Niên có chút mất tự nhiên. Cảnh Lang phát giác điểm này.

"Giản nha đầu, có phải cũng yêu đương rồi?"

Cảnh Lang cố ý hỏi, chút tâm tư Giản Niên đối với con gái nhà mình, cô vẫn luôn biết. Chỉ tiếc nha đầu ngốc nhà mình chậm chạp muốn chết, bây giờ lại dốc lòng treo luôn trái tim trên người tên kia.

"Dạ không... cháu." Giản Niên do dự nói,

"Cô nghe Tiểu Lang nói, cô gái đó tên là Nguyệt?"

"Dạ."

"Nguyệt đến từ thiên giới..." Giản Niên dừng một chút, mới lên tiếng.

Thấy sắc mặt Giản Niên khó coi, Lục Hồng làm bộ ho nhẹ,

"Em thấy gương mặt Giản Niên đầy vẻ mệt mỏi, trước đi tắm đã. Đợi một lúc mới trò chuyện tiếp."

Giản Niên gật đầu, đi thẳng lên lầu.

"Bọn nhỏ lớn thật rồi." Cảnh Lang đột nhiên cảm khái nói,

"Đúng vậy, đã có chuyện phiền não của riêng mình."

"Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ im lặng đứng đằng sau ủng hộ tụi nó chẳng phải sao?" Lục Hồng dựa đầu vào vai Cảnh Lang.

Truyện Chữ Hay