Bầu trời sao, đã tồn tại từ thuở ban sơ khi địa cầu ra đời. Bất kể thời gian trôi qua, nó cũng không quản biển cả trở thành ruộng vườn, chứng kiến hết thảy sự vật thay đổi hưng suy.
Loài người, vĩnh viễn từ xưa đến nay, đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao. Bọn họ tin rằng trên trời tồn tại những chư thần, chi phối tất cả loài người, từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, đời này đến kiếp khác.
Bọn họ tín ngưỡng chư thần, cho rằng chư thần sáng lập ra thế giới, dành ra tất cả, để bảo vệ bọn họ.
Nhưng những thương tổn thì vẫn chưa bao giờ hết, cho nên loài người cho rằng còn một cổ lực lượng tà ác khác cũng đồng thời tồn tại, đối lập với chư thần.
Họ chỉ cần kiên định không đổi tin thờ chư thần, đứng cùng trận tuyến với chư thần, thì thần sẽ giúp đỡ loài người đánh bại tà ác.
Ngày nay, địa vị khoa học đã thay thế thần.
Thần cũng sẽ "chết"...
-----
-Thiên giới Nam Thiên Môn-
"Lại đang quan sát?" Cửa Nam Thiên mở ra, Thiên Lý Nhãn đứng thẳng, đôi mắt hiện lên u tối, thoáng lộ ra ánh sáng. Mà sau lưng hắn, là một người đàn ông có đôi cánh sắt, hai tay đang khoanh trước ngực, nói.
"Chức trách thôi mà." Ánh sáng tản đi, hai mắt hắn khôi phục lại ban đầu, Thiên Lý Nhãn xoay đầu hướng về phía tên đàn ông.
Tên đàn ông che kín nửa bên mặt tự động kéo cái chụp mắt đang bịt chặt lên, lộ ra gương mặt tuấn tú.
"Bất tri bất giác trôi qua cũng đã lâu, gần đây ta luôn thấy nhớ bọn họ..."
"Thân là thiên binh, những thứ tình cảm thừa thải đó chúng ta không cần đến." Thiên Lý Nhãn nói rất trầm.
"Không có họ, cũng sẽ không có thiên giới bây giờ." Lôi Chấn từng câu từng chữ nói.
"Ngu xuẩn, thử nhìn lại dáng vẻ bây giờ của thiên giới đi." Thiên Lý Nhãn từ chối cho ý kiến.
Cuộc chiến giữa thần và yêu lần trước ở thiên cung đã làm nơi đây hư hại hầu hết, thần đế dưới tình hình đó đã bế quan, nhiều năm qua đi vẫn không có chút cải biến.
"Ngươi vẫn còn trách Thất Sát?" Lôi Chấn cau mày,
"Thập tứ tinh diệu chẳng qua cũng chỉ là thập tứ tinh diệu, bọn họ không phải thần không phải ma cũng không phải yêu, tạo hóa vận mệnh, tại sao đến giờ ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ! Bọn họ và chúng ta không giống nhau! Bọn họ xuất hiện, rồi chết đi chẳng qua là "quy luật"." Thiên Lý Nhãn mặt không cảm xúc,
"Bọn họ là "huynh đệ" cùng ta sóng vai tác chiến!" Lôi Chấn lạnh lùng nói, hắn nắm chặt quả đấm.
"Năm đó nếu không có Thất Sát, ngươi sớm đã chết rồi!"
"Đây là ngươi nợ nàng!" Lôi Chấn hét lên.
"Đủ rồi!" Thiên Lý Nhãn rũ thấp tròng mắt.
"Ta không nợ ai cả!"
"Ta là thiên binh, chức trách của ta liền thủ hộ thiên giới!"
"Lẽ nào ngươi đã quên mấy thứ này tất cả đều do nàng ta gây nên?!"
"Nàng ta và tên nghiệp súc đó!"
"Ha! Thiên Lý Nhãn, ngươi con mẹ nó có còn là đàn ông không?"
"Ngươi đố kỵ Thất Sát mạnh hơn ngươi, cho nên ngươi sớm đã không xem nàng vừa mắt."
"Vô liêm sỉ!"
Thiên Lý Nhãn đấm Lôi Chấn một cái, không ứng phó kịp, nên Lôi Chấn bị trúng một đánh. Nhưng trong mắt Lôi Chấn lại tràn đầy chế giễu,
"Nói trắng ra, nàng ta chỉ là công cụ của thiên giới. Cuộc chiến tinh diệu đã thất bại, đều vì thứ tình cảm không nên có của nàng ta!"
"Tùy ngươi! Nàng là "huynh đệ" của ta, là huynh đệ tốt của Lôi Chấn này. Còn ngươi cái gì cũng không phải!" Lôi Chấn chỉ vào hắn.
"Thời gian đã hết, ta muốn hạ giới tìm nàng."
"Ngươi dám cãi lại thiên quy?" Thiên Lý Nhãn chất vấn,
"Thiên giới con mẹ nó sớm đã chẳng còn tồn tại, thiên quy gì đó biến đi!"
"Ngươi cứ việc ở lại để mọc rêu mốc!"
"Ta đi tìm Tham Lang uống rượu!"
"Lâu rồi không gặp mặt, không biết kiếp này dáng dấp nàng ấy có xinh đẹp hơn không."
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng đã xa dần của Lôi Chấn, Thiên Lý Nhãn nhắm hai mắt.
-----
"Tiểu Lang Lang, muốn ăn món gì? Hôm nay em sẽ nấu cho chị ăn."
Đối mặt nhiệt tình của Giản Niên, Cảnh Tiểu Lang thất vọng rũ thấp đầu. Cô đã mấy ngày không gặp mặt chị Trấp Thủy, hôm nay chị Trấp Thủy cũng bận rộn công việc sẽ không tới tìm cô.
"Tiểu Lang Lang?" Liếc thấy mất mát trong mắt Cảnh Tiểu Lang, trong lòng Giản Niên cứng lại.
"Hửm? Hỏa Hỏa."
Lúc này Cảnh Tiểu Lang mới ý thức được Giản Niên đang nói chuyện với cô,
"Xin lỗi, Hỏa Hỏa. Chị lại ngẩn người rồi." Cảnh Tiểu Lang mặt mày ủ rũ đặt đầu lên bàn.
"Là đang nhớ Nạp Lan Chỉ Thủy sao?" Biết rõ câu trả lời, Giản Niên vẫn hỏi.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy gần đây có gì đó không đúng." Cảnh Tiểu Lang lắc đầu, hơi phiền não tự lẩm bẩm.
"Tiểu Lang Lang, ở bên em không tốt hơn sao?" Giản Niên không nhịn được nói.
"Ô?" Cảnh Tiểu Lang giật mình nhìn Giản Niên.
"Tiểu Lang không phải luôn một mực bên cạnh Hỏa Hỏa sao?" Cảnh Tiểu Lang cười lên tiếng,
"Quên Nạp Lan Chỉ Thủy đi, chung sống với em."
"Ý em là như vậy." Giản Niên nắm tay cô lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.
"Ô!" Cảnh Tiểu Lang giống như bị kinh sợ vậy rụt tay về.
"Hỏa Hỏa... không được..." Cảnh Tiểu Lang nói rất nhỏ,
"Một cơ hội cũng không muốn cho em sao?" Ánh mắt Giản Niên ảm đạm,
"Tiểu Lang đã đáp ứng gả cho chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang xấu hổ nói.
"Hơn nữa Tiểu Lang đã là... người của chị Trấp Thủy."
"Như vậy với Hỏa Hỏa không tốt..."
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang càng nói càng nhỏ.
"Em không ngại."
Cơ hồ trong nháy mắt, Giản Niên nắm lấy tay Cảnh Tiểu Lang, kéo cô từ chỗ ngồi, gần vào trong lòng.
"A!" Cảnh Tiểu Lang kinh hô thành tiếng,
"Hỏa Hỏa, em buông ra!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, một tay khước từ trước ngực cô.
Giản Niên thế nhưng càng ôm càng chặt,
"Hỏa Hỏa!"
"Hai người đang làm gì vậy?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy cửa vào nhìn thấy một màn này, hộp bánh ngọt trong tay cô rơi xuống đất lên tiếng đáp lại.
"Chị Trấp Thủy!"
Nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang hưng phấn kêu lên.
"Ưhm..."
Giản Niên thấy vậy hôn lên môi Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang nhất thời không tránh thoát được, chỉ đành để mặc cô ấy hôn.
Nạp Lan Chỉ Thủy ngốc lăng nhìn các cô, rồi xoay người ra ngoài.
"Bốp" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ tát Giản Niên một cái,
"Hỏa Hỏa... chị không cố ý đâu."
"Chị Trấp Thủy!"
Nói xong câu này, cô lập tức đuổi theo Nạp Lan Chỉ Thủy chạy ra ngoài.
Giản Niên khổ sở sờ chỗ bị đánh,
"Quả nhiên vẫn không được sao..."
"Buông tay đi." Nguyệt ngồi trên thang gác, nhìn cô nhàn nhạt nói.
"Cô chẳng biết gì cả!" Giản Niên sâu đậm nhìn cô, muốn xoay người.
"Người không biết gì cả là cô đó!" Nguyệt đứng dậy,
"Cảnh Tiểu Lang với Nạp Lan Chỉ Thủy đã định trước sẽ ở bên nhau, Giản Niên cô liền dẹp bỏ ý định đó đi!"
Lần đầu tiên, Nguyệt nghiêm túc nói chuyện với Giản Niên như vậy.
"Im miệng!"
Thân hình Giản Niên thoắt một cái, tới bên cạnh Nguyệt, giơ tay định tát cô, muốn để cô im miệng.
Nguyệt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Giản Niên,
"Đánh đi!" Nguyệt dùng sức nói.
"Cô!" Giản Niên nâng tay lên run rẩy, cuối cùng vẫn để xuống.
"Cút cho tôi!" Bỗng, Giản Niên chỉ vào cửa hét lên.
Trong mắt Nguyệt thoáng qua tổn thương, cô bước nhanh ra cửa.
Giản Niên bất lực tê liệt ngồi trên thang gác, nhìn một chút hai tay mình.
"Chị Trấp Thủy, đợi em với!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đi rất nhanh, Cảnh Tiểu Lang xém chút không theo kịp. Vì vậy cô liều mạng chạy theo, ngăn trước người Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy cúi đầu, muốn tránh cô đi qua bên cạnh.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang vẫn luôn đợi chị!" Cảnh Tiểu Lang lần nữa ngăn trước người cô, Nạp Lan Chỉ Thủy giật giật môi, không nói gì đứng tại chỗ.
"Chị Trấp Thủy, chị đang vì chuyện vừa rồi giận sao?"
Cảnh Tiểu Lang vội vàng nói. Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn yên lặng, Cảnh Tiểu Lang xác định thêm vài phần.
"Đó là Hỏa Hỏa ép buộc em....."
Vẻ mặt Cảnh Tiểu Lang ảm đạm nói. Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu,
"Tiểu Lang Lang, chúng ta chia tay đi....."
Chần chừ, giọng Nạp Lan Chỉ Thủy chậm chạp chật vật nói.
"Không muốn!" Cảnh Tiểu Lang ôm cô,
"Chị Trấp Thủy chị không cần Tiểu Lang nữa sao?" Cảnh Tiểu Lang khẽ khóc.
"Chị sợ tổn thương em... chị sợ không cho em được tương lai..." Nạp Lan Chỉ Thủy chật vật nói, cõi lòng kịch liệt tan nát.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang chỉ muốn cùng với chị thôi. Chị đã quên mốn kết hôn với Tiểu Lang sao?"
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mong đợi hy vọng Nạp Lan Chỉ Thủy có thể thu hồi những lời vừa rồi.
Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý không mở hai mắt,
"Chị muốn.... nhưng giờ đây..."
"Chị không cho được... em hiểu không? Tiểu Lang Lang, chị không cho em được mọi bảo đảm."
Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy hốc mắt nóng lên, tay cô không kềm được choàng qua người Cảnh Tiểu Lang.
"Vậy để Tiểu Lang cho chị được không?" Cảnh Tiểu Lang ngây thơ nói,
"Em sẽ cưới chị Trấp Thủy, em sẽ bảo vệ cho chị."
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang cố chấp một mực nhìn cô, khiến Nạp Lan Chỉ Thủy cứng họng, cũng khiến cho trong lòng cô nóng lên.
"Tiểu Lang..."
Lúc này đây, Nạp Lan Chỉ Thủy thống hận bản thân mình vô năng hèn yếu.
Nếu cô không phải người thừa kế nhà Nạp Lan, không mang nhiều trách nhiệm như vậy, chỉ là một người bình thường. Phải chăng cô có thể cùng Cảnh Tiểu Lang bên nhau bảo vệ nhau dài lâu?
Những ngày này cô tránh không gặp Cảnh Tiểu Lang, ngoại trừ ngày nói chuyện với Giản Niên, ngày Cảnh Tiểu Lang phát điên. Quan trọng hơn chính là cô bị ông nội gọi tới, cô không biết ông nội từ đâu biết được chuyện cô cùng Cảnh Tiểu Lang. Vốn cô chuẩn bị đợi thân thể ông nội khá hơn một chút, sẽ ngửa bài cùng ông.
Ông nội gọi cô tới, không trách mắng cô, cũng không gây khó dễ. Chẳng qua chỉ bình tĩnh nói:
"Ông sắp chết rồi, trước lúc chết ông chỉ mong được nhìn thấy cháu kết hôn sinh con... có cuộc sống vui vẻ như một người bình thường."
Lần đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấy ông nội đã già, cô đơn một mình. Nhưng cô càng cảm động hơn ông nội yêu thương chăm sóc từng li từng tí cho cô từ thuở nhỏ đến lúc lớn, người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô chỉ có ông nội.
Nếu ngay cả nguyện vọng sau cùng của ông cô cũng không làm được, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ cảm thấy bản thân đã uổng phí làm người.
Nhưng mà cô thật lòng muốn ở bên Cảnh Tiểu Lang, bảo vệ nhau cả đời.
Nạp Lan Chỉ Thủy rất đau khổ, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau đó cô lại nghĩ đến bản thân đã hai lần gặp hiểm cảnh, mẹ Lâm Quốc Đống chủ ý nhất quyết muốn đưa cô vào chỗ chết. Huống hồ bây giờ Lâm Quốc Đống đã hỏng, bà ta sẽ càng không bỏ qua cho cô.
Cảnh Tiểu Lang đi theo cô sẽ chỉ dính vào nguy hiểm, cuối cùng cô đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Kết quả tốt nhất là rời xa Cảnh Tiểu Lang.
Nhưng mới vừa rồi khi cô chính mắt trông thấy Giản Niên thân mật hôn môi Cảnh Tiểu Lang, trong nháy mắt đó cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, nghẹn thở đau đớn.
Dù cô biết Giản Niên là cường hôn Cảnh Tiểu Lang, dù chỉ một chút, nhưng cô cũng không thể chịu đựng được việc Cảnh Tiểu Lang bị người khác chạm vào. Cô yêu Cảnh Tiểu Lang đã sâu đậm như vậy, cho nên cô chỉ đành lựa chọn trốn tránh.
————————————————
Nói thật sau khi Tiểu Lang nói "Vậy để em cho chị được không?" mắt mình đã cay xè xè T.T, Tiểu Lang thật rất ngây thơ thiện lương rất trong sáng, không biết truyện về sau sẽ còn diễn tiến đến đâu, Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy kiếp trước là sao, tại sao Tiểu Lang lại có ánh mắt oán hận như vậy, phải chăng liên quan tới kiếp trước và trực tiếp đến Thất Sát và "tên nghiệp súc" mà Thiên Lý Nhãn đã nhắc tới?
P/S: Các bạn rảnh rảnh xem cái này nhak, mình xem mà liên tưởng đến Thất Sát với "tên nghiệp súc" quá :))))))~ Thất Sát là lửa tóc đỏ, TNS là băng tóc bạc, huyhuy :">~
Hoặc search youtube : Prototype Demo trailer