"Đoàng" lại thêm một tiếng, đạn sượt qua bả vai hắn, da thịt cảm thấy nóng rát, chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Lâm Quốc Đống hoảng sợ tới trước cửa sổ, qua cửa sổ thủy tinh vỡ nát, hắn nhìn qua lổ vỡ ở giữa thấy một bóng người xa lạ trên nóc nhà đối diện, và một cây súng tỉa.
Một cô gái mang kính mát đen hướng hắn ra dấu, là cảnh cáo.
"Đáng chết!"
Lâm Quốc Đống quay đầu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường, hắn muôn vàn không ngờ Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ dẫn theo người tới, hắn suy nghĩ như vậy.
Mắt thấy vịt đã nấu chín còn sắp sửa bay đi, Lâm Quốc Đống hận nắm chặt quả đấm.
"Nóng... nóng quá... ưhm... ah....!"
Thần chí Nạp Lan Chỉ Thủy đã không còn tỉnh táo, cô mơ màng nặng nề rên rỉ thành tiếng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy câu nhân như vậy, hạ thể Lâm Quốc Đống nóng lên, xém chút không kềm được.
"Đoàng!" Lần này, đạn bắn thủng bả vai trái hắn,
"A! ! ! ! ! ! ! ! !"
Lâm Quốc Đống đau đến nghiến răng nghiến lợi, thân người chậm rãi ngã xuống, tay phải che vết thương chảy máu không ngừng. Cơn đau nhanh chóng thông qua thần kinh lan tràn tới toàn thân hắn, rất nhanh trên trán hắn đã chằng chịt hiện đầy mồ hôi hột.
Lâm Quốc Đống nhắm hai mắt, dư quang khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường.
"Hai vị khách đây trước đợi một lúc, tôi đi thông báo cho lão gia."
Giản Niên mang Cảnh Tiểu Lang vào biệt thự, lại bị người giúp việc ngăn lại.
Nhận ra thân thể Cảnh Tiểu Lang run lẫy bẫy, Giản Niên đau lòng ôm sát cô.
"Lạnh liền dựa vào em." Giản Niên nhẹ nhàng nói.
"Còn được. Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy hình như vừa đến đây."
Cảnh Tiểu Lang nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của khách khứa với Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ừm."
Giản Niên gật đầu, cô vừa nhận được tin tức, hình như Nạp Lan Chỉ Thủy đã gặp nguy hiểm. Thì ra đối với việc Cảnh Tiểu Lang gặp phải cảnh bị lăng nhục lớn như vậy, mà Nạp Lan Chỉ Thủy lại không bên cạnh cô bé, khiến cô cảm thấy tức giận.
Nhưng sau khi biết được chân tướng, thần kinh căng thẳng của Giản Niên đã thoáng hòa hoãn.
"Lão gia với phu nhân hiện giờ có việc, không tiếp khách..."
"Lâm Quốc Đống ở đâu?!" Giản Niên ngắt ngang lời cô,
"Thiếu gia cũng có việc..."
Người phụ nữ tuổi chừng hơn năm mươi bị dọa sợ, run rẩy trả lời.
"Tự tôi tới tìm!"
Nói xong, Giản Niên mang Cảnh Tiểu Lang xông lên cầu thang,
"Tiểu thư, các cô đây là..."
Mắt thấy không ngăn được các cô, vị tên Tác Lan đây được Lâm gia thuê làm công đã lâu nóng nảy.
"Láo xược!" Lâm Vĩ Hoa xuất hiện tại cửa cầu thang, cả giận nói.
"Lão gia, các cô ấy?" Dì Lan thấp thỏm nhìn Lâm Vĩ Hoa.
"Ở đây không còn chuyện của bà, lui xuống trước đi." Lâm Vĩ Hoa nói.
"Vâng, thưa lão gia."
"Lâm Vĩ Hoa, tôi khuyên ông nhanh chóng nói cho tôi Nạp Lan Chỉ Thủy đang ở đâu?"
Giản Niên có lý chẳng sợ, thản nhiên nói, không xem Lâm Vĩ Hoa ra gì.
"Ở đâu đến nha đầu quê mùa không biết quy củ, tự tiện xông vào nhà riêng không nói, còn tranh cãi vô lý thế này!"
Lâm Vĩ Hoa hết sức tức giận, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế, huống hồ còn là một tiểu bối tuổi còn quá nhỏ.
"Hừ!" Giản Niên cười nhạt,
"Tôi thấy Lâm thị những năm này sống quá dễ chịu rồi."
Giản Niên ôm Cảnh Tiểu Lang, tiếp tục lên lầu.
"Cút ra ngoài cho ta!"
"Lâm gia chúng ta còn chưa tới lượt một kẻ ngoài cuộc tới tùy tiện bình phẩm!"
Lâm Vĩ Hoa tiến lên ngăn trước người các cô.
"Lâm Vĩ Hoa, tự ý nhốt người, tiến hành bỏ thuốc cưỡng gian, còn chế tạo thuốc cấm!"
"Một trong ba tội trên cũng đã có thể khiến thằng con ông ngồi tù rục xương rồi!"
"Hỏa Hỏa, em nói là chị Trấp Thủy ư?" Cảnh Tiểu Lang sợ ngây người, không dám tin nhìn cô.
Sắc mặt Lâm Vĩ Hoa thay đổi, trong lòng đã dao động. Đứa con gái này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Nhưng suy nghĩ thời gian, chuyện tốt của Quốc Đống hẳn đã thành, xem như Nạp Lan Chỉ Thủy tỉnh lại, cũng không uy hiếp được bọn họ.
"Thật ngại, tính toán của ông đã hóa thành tro rồi!"
Giản Niên cùng Cảnh Tiểu Lang sượt qua người Lâm Vĩ Hoa, tìm kiếm từng gian phòng một.
Cho đến căn phòng được khóa trái cuối hành lang, Giản Niên nắm cái vặn cửa trong nháy mắt. Nhiệt độ chốt cửa tăng lên, bên trong bị đốt trụi, hiện ra hơi nóng màu trắng mơ hồ.
Chẳng tốn nhiều sức, Giản Niên đã đoạt cửa xông vào.
"Chị Trấp Thủy! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang liếc cái liền thấy Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường, cô bước nhanh tới trước giường.
"Ưhm..."
Ý thức Nạp Lan Chỉ Thủy đã hoàn toàn rơi vào mờ mịt, mơ mơ màng màng căn bản không biết bên ngoài đang phát sinh chuyện gì.
Quần áo trên người bị chính cô lôi kéo ra hết.
Trên mặt cô sắc đỏ không được bình thường, cùng với làn môi đã tím bầm, khiến Cảnh Tiểu Lang lo lắng. Thời điểm Cảnh Tiểu Lang cầm tay cô lên, sợ hết hồn.
"Nóng quá!"
Cảnh Tiểu Lang quay đầu nhìn về phía Giản Niên,
"Hỏa Hỏa! Chị Trấp Thủy... rất kỳ quái..."
Giản Niền đang kiểm tra Lâm Quốc Đống đã nằm chết ngất trên nền đất, hắn vì mất quá máu nhiều mà ngất đi. Trên người có vài vết thương đạn bắn, trí mạng nhất là phát ở hạ bộ của hắn.
Khóe miệng Giản Niên cong lên.
Lâm Vĩ Hoa theo sau lưng các cô, khi nhìn thấy con trai mình nằm phịch trong vũng máu, tim xém chút không chịu nổi.
"Quốc Đống!"
Giản Niên thế nhưng không cho hắn thời gian thương tâm,
"Thuốc giải đâu?" Giản Niên túm vạt áo hắn lại, hỏi.
"Tôi không biết!" "Không có thuốc giải! !"
Lâm Vĩ Hoa muốn tránh thoát Giản Niên, đi xem thương thế Lâm Quốc Đống.
"Bỏ đi, dù sao con trai ông cũng vứt đi." Giản Niên thả lỏng tay,
"Tiểu Lang, tìm y phục phủ thêm cho Nạp Lan Chỉ Thủy, chúng ta đi!"
"Không được đi!"
"Hôm nay một người cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Sắc mặt Lâm Vĩ Hoa ảm đạm, hắn biết con trai mình đã mất đi "thứ gì".
Còn mấy người trước mặt hắn hiển nhiên không thoát khỏi liên quan chuyện này, Lâm Vĩ Hoa thừa nhận đau đớn to lớn, nhưng vẫn giữ tỉnh táo.
Hắn muốn những kẻ ở đây phải dùng máu để trả.
"Hừm!"
Giản Niên chẳng qua chỉ cười nhạt, trong cái nhìn của cô, cha con Lâm gia chính là một bãi phân chó.
Hai chiêu đã quật ngã Lâm Vĩ Hoa, Giản Niên nhắc nhở hắn trước vẫn nên tìm bác sĩ thì hơn.
Chỉ là khi các cô rời khỏi biệt thự, một tiếng "vèo", một viên đạn xém chút đã bắn trúng Tiểu Lang. Nói chính xác hơn, quỹ đạo của viên đạn là hướng Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng đã làm trầy cánh tay Cảnh Tiểu Lang.
"Rốt cuộc đã tới à?" Giản Niên tự nhủ,
"Tiểu Lang, mau dẫn Nạp Lan Chỉ Thủy tới chỗ an toàn tránh một chút."
"Hỏa Hỏa, đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau này em sẽ giải thích cho chị." Giản Niên ngăn trước người các cô.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, trong đám người có không ít người bị trúng đạn. Tiếng thét chói tai, tiếng kêu la kinh hoàng thất thố, còn có mọi người cuống quýt chạy về hướng cửa.
Tình cảnh nhất thời lâm vào một mớ hỗn loạn. Cảnh Tiểu Lang nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, cuối cùng đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy quay vào lại biệt thự.
Cô tùy tiện tìm ở tầng dưới một căn phòng, say khi đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy tiến vào, liền khóa trái cửa.
Đợi tâm trạng bình tĩnh lại mới phát hiện ở đây là nhà vệ sinh.
Thấy thần sắc Nạp Lan Chỉ Thủy thống khổ, lại bắt đầu lôi kéo quần áo, lấy áo khoác trên người mình tùy tiện ném sang một bên.
Cảnh Tiểu Lang lo lắng cầm khăn lông, thấm chút nước lạnh. Tỉ mỉ lau mặt cho Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Trên người chị Trấp Thủy vẫn nóng quá..."
Cảnh Tiểu Lang do dự một lúc, Nạp Lan Chỉ Thủy vào lúc này lại mở mắt, nhào tới trên người Cảnh Tiểu Lang.
Cả hai cùng nằm trên sàn nhà vệ sinh,
"Ô ô! Chị Trấp Thủy, chị sao vậy?"
Cảnh Tiểu Lang một tay chống đỡ đất, muốn đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy dậy.
Nạp Lan Chỉ Thủy chẳng qua chỉ kinh ngạc nhìn Cảnh Tiểu Lang, không nói năng gì.
"Chị Trấp Thủy?"
Cảnh Tiểu Lang lại thử gọi nhẹ một tiếng, thì nụ hôn mãnh liệt như thủy triều dâng của Nạp Lan Chỉ Thủy ập lên môi, lên cổ Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang muốn phản kháng, nhưng vì trên người chính là Nạp Lan Chỉ Thủy, cô lại không dám động đậy.
Cô thấy từ hai mắt chị Trấp Thủy sự mê mang, nhưng ngay lập tức liền đổi thành như ánh mắt dã thú, giống như con sói xám muốn ăn tươi nuốt sống tiểu bạch thỏ vậy.
Mà dưới ánh mắt đó "tiểu bạch thỏ" tự nhiên biến thành cô, Nạp Lan Chỉ Thủy liều mạng bắt đầu cởi lễ phục trên người cô, mới đầu còn muốn mở khóa kéo lưng trên người. Nhưng chỉ trong chốc lát, Nạp Lan Chỉ Thủy dứt khoát đổi thành xé toạt.
Mấy cái liền xé nát lễ phục Cảnh Tiểu Lang, xé rách áo ngực, ngay cả quần lót cũng không may mắn tránh khỏi.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, đừng như vậy..."
Cảnh Tiểu Lang bối rối, không phải chưa từng được chị Trấp Thủy hôn, cũng không phải không thích.
Chỉ là có chậm chạp hơn nữa cũng hiểu tiếp theo Nạp Lan Chỉ Thủy muốn làm gì, nhưng cô không muốn bị đối đãi thô bạo như vậy.
Nạp Lan Chỉ Thủy xem thường tiếng khóc nháo của cô, ôm lấy thân thể lõa lồ của cô, đặt ngồi lên thành bồn tắm.
"Chị Trấp Thủy, chị mau tỉnh lại!"
Hai tay Cảnh Tiểu Lang nện lên vai Nạp Lan Chỉ Thủy, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lấp đầy dục vọng, dường như không hề nghe thấy hết thảy xung quanh, chỉ muốn dựa vào xung động nguyên thủy nhất của thân thể mà hành động.
"Ô ô ô ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không muốn như vậy..."
Cảnh Tiểu Lang nước mắt "rào rào" chảy xuống, hai tay đặt trên vai Nạp Lan Chỉ Thủy, muốn ngăn cô tiến thêm một bước xâm phạm.
"Ô ô ô ô!" "Em không muốn như vậy.... chị không phải chị Trấp Thủy của em..." Cảnh Tiểu Lang thút thít.
Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng ngăn chặn làn môi cô, đem toàn bộ tiếng nghẹn ngào nuốt trở vào.
"Bên này!"
Giản Niên đang tìm kiếm kẻ nổ súng, liếc về Nguyệt đứng cách đó không xa ngoắc cô.
"Cô vừa rồi chạy đi đây vậy?"
Giản Niên mở miệng câu đầu tiên liền hỏi,
"Nè cô đang lo lắng cho tôi đó hả?"
Mới vừa rồi Giản Niên cùng Cảnh Tiểu Lang đi tìm Nạp Lan Chỉ Thủy, Nguyệt thế nhưng nửa đường lại mất dạng.
"Không rãnh cùng cô nói nhảm!"
Giản Niên mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
"Bổn tiên nữ còn không phải giúp cô canh chừng người à!" Nguyệt bất mãn liếc nhìn cô,
"Cô biết cô ta đang ở đâu?" Giản Niên nghiêm mặt nói,
"Đương nhiên!"
"Mau dẫn tôi đi!"
Nguyệt còn đắm chìm trong đắc ý, bị Giản Niên kéo tay lôi đi.
"Ê! Cô chậm chút coi!"
Nguyệt gần như bị cô một đường kéo chạy đi, lại "vèo" một tiếng, viên đạn hướng Giản Niên tấn công tới.
"Cẩn thận!" Nguyệt không chút suy nghĩ đẩy Giản Niên,
"Ưhm." Viên đạn xuyên thấu bụng cô.
"Cô sao rồi?!"
Giản Niên đến bên cạnh cô,
"Không sao."
Nguyệt nhàn nhạt nói, lại "vèo" một tiếng, lần này Giản Niên kịp thời ôm lấy Nguyệt hướng một bên tránh đi, thoát được đường đạn.
Hai người ôm nhau lăn sang một bên, đợi lúc ngừng lại. Giản Niên đã nằm trên Nguyệt, trong lúc lơ đãng ánh mắt cô đụng phải đôi mắt màu đỏ của cô ấy, kính mát của Nguyệt sớm đã rớt mất.