"Ô ô~"
Cảnh Tiểu Lang dụi hai mắt lim dim buồn ngủ,
"Chị Trấp Thủy~" cô bé thân mật gọi.
"Dậy rồi hả."
Nạp Lan Chỉ Thủy đang ngồi xem màn hình laptop trên salon bên cạnh. Cô khép laptop lại, thoáng đè huyệt thái dương.
"Chị Trấp Thủy, thân thể chị vừa khỏe, có thể trước đừng làm việc không."
Cảnh Tiểu Lang bĩu môi.
"Heo lười nhỏ~ đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng chị ăn cơm."
Nạp Lan Chỉ Thủy né tránh vấn đề này, cô đã trễ nãi rất nhiều công chuyện, dù Sở Khiết luôn báo cáo tình hình trong công ty cho cô, nhưng không tự thân tự lực mọi chuyện cô thấy có chút không yên tâm.
"Dạ~"
Nghe thấy ăn cơm, Cảnh Tiểu Lang như làn khói xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh.
Nạp Lan Chỉ Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu ăn vặt này chỉ cần vừa nghe thấy có liên quan đến đồ ăn, liền chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cô dùng điện thoại trong phòng bệnh lập tức gọi cho người đưa đồ ăn tới, lúc Cảnh Tiểu Lang chạy ra, xe thức ăn đã được đẩy vào.
Trước đó vài ngày vì cân nhắc đến thân thể Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang cũng ăn uống cùng Nạp Lan Chỉ Thủy luôn. Lúc này, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn chưa thích nghi với đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng cô đau lòng Cảnh Tiểu Lang, nên căn dặn đầu bếp làm bữa sáng hai loại khẩu vị.
Cô thiên về thanh đạm, trong khi đó Cảnh Tiểu Lang thích nhất chính là bánh gấu rán.
"Ô ô!"
Mắt Cảnh Tiểu Lang sáng lấp lánh, lâu rồi cô không được ăn bánh gấu rán.
"Từ từ thôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhắc nhở, Cảnh Tiểu Lang thì cầm nĩa đâm một miếng lớn bỏ vào miệng.
"Bánh thật sự ăn ngon như vậy?"
Nạp Lan Chỉ Thủy húp cháo trong chén,
"Vâng ạ! Dù không ngon bằng Hỏa Hỏa làm."
Cảnh Tiểu Lang thuận miệng nói,
"Là Giản Niên?"
"Vâng ạ! Hỏa Hỏa làm bánh gấu ăn rất ngon."
Con sói thiếu đầu óc nào đó tiếp tục nói.
"Đợi về nhà chị sẽ làm cho em ăn."
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đanh lại,
"Được nha được nha!"
Cảnh Tiểu Lang nhai thức ăn trong miệng, nói mơ hồ không rõ.
"Vậy sau này trừ chị ra, không cho phép em ăn đồ người khác làm."
Nạp Lan Chỉ Thủy thành thật dụ dỗ,
"Được nha được nha!" Con sói ngu ngốc nào đó đáp lại.
"Giản Niên cũng không được."
"Được nha được nha! Hơ? Tại sao ạ?"
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bởi vì chúng ta đã là người yêu, cho nên Tiểu Lang chỉ có thể ăn đồ chị làm, mặc đồ chị mua."
Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nói.
"Là như vậy ạ?"
Cảnh Tiểu Lang có chút không xác định,
"Tiểu Lang Lang không thích?"
Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục dẫn dụ con sói ngu ngốc nào đó,
"Tiểu Lang đã biết."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, con sói ngây ngô nào đó quả quyết mắc câu.
Lúc này Nạp Lan Chỉ Thủy mới hài lòng mỉm cười, trong lòng nhỏ nhặt tính toán. Được rồi, cô thừa nhận cô chính là cô gái nhỏ mọn, đang quá mức trên phương diện ham muốn độc chiếm người yêu. Giản Niên, hiển nhiên là tình địch của cô.
Ăn điểm tâm xong, Cảnh Tiểu Lang sờ cái bụng nhỏ tròn vo, thỏa mãn ợ một tiếng.
"Nhìn cái bụng nhỏ của em, ăn nhiều như vậy không sợ bể bụng à."
Nạp Lan Chỉ Thủy tuy có chút trách cứ, nhưng giọng điệu lại là cưng chiều.
"Ô~ Tiểu Lang còn muốn ăn~"
Đầu quả dưa Cảnh Tiểu Lang vẫn còn đắm chìm trong thế giới bánh gấu rán.
"Nắng trời hôm nay không tồi, ra ngoài tản bộ với chị một chút nhé." Nạp Lan Chỉ Thủy đề nghị.
"Được ạ, chị Trấp Thủy, em đi lấy xe lăn."
"Không cần đâu."
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy tiến lên hai bước,
"Đi thôi."
Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy đến bên cạnh, thân thiết đỡ cánh tay cho cô. Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu hướng cô mỉm cười,
"Chị Trấp Thủy, em đỡ chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy không từ chối, chỉ là gật đầu mỉm cười. Đầu Nạp Lan rõ ràng cao hơn Cảnh Tiểu Lang rất nhiều, Cảnh Tiểu Lang móc lấy cánh tay cô có chút cố sức.
"Tiểu Lang Lang, đưa tay cho chị."
Cảnh Tiểu Lang nghe lời đưa tay ra, Nạp Lan Chỉ Thủy cầm lấy lòng bàn tay, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau.
Cảnh Tiểu Lang cười vui vẻ, cô biết đây là động tác chỉ giữa người yêu với nhau mới có, cô đặc biệt thích.
Trên bãi cỏ bệnh viện tụ tập tốp ba tốp năm, Đa số đều là người nhà bầu bạn, số ít được y tá đẩy đi, người già ngồi trên xe lăn.
Nạp Lan Chỉ Thủy hít thở bầu không khí tươi mới, ngửi mùi hương cây cỏ xen lẫn hoa lá, cảm thấy cả người thoải mái. Cô buông cánh tay Cảnh Tiểu Lang, duỗi người.
Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy bụi hoa một bên, chạy tới chọn vài đóa hoa sắc thái diễm lệ.
"Tiểu Lang, em đang làm gì đó?" Nạp Lan Chỉ Thủy tò mò hỏi.
"Chị Trấp Thủy, nhìn xem!"
Cảnh Tiểu Lang thắt một cái vòng hoa, muốn đeo lên đầu cho Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ối... Tiểu Lang."
Đối với đồ chơi của những đứa trẻ con, Nạp Lan Chỉ Thủy có chút bài xích.
"Đẹp không? Chị Trấp Thủy, em muốn tặng cho chị."
Gương mặt Cảnh Tiểu Lang tràn đầy vui sướng.
"Đẹp..."
Trong lúc cô do dự nên làm sao từ chối Cảnh Tiểu Lang đeo vòng hoa thì,
"Còn có cái này."
Trong lòng bàn tay Cảnh Tiểu Lang xuất hiện một chiếc nhẫn nhỏ, dùng một đóa hoa nhỏ bện thành, rất xù xì.
"Đeo cái này, chị Trấp Thủy chính là vợ Tiểu Lang, hihi~"
Không để Nạp Lan Chỉ Thủy từ chối, Cảnh Tiểu Lang đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu Lang..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời cứng họng, tim cô run rẩy, thậm chí không phát hiện lớp da được bao bọc bên dưới lớp băng gạc sớm đã đỏ hồng.
Cảnh Tiểu Lang nhón chân, hôn môi Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Hihi~" Cô bé cười ngây ngô.
Kinh dị trước hành động to gan của Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy sợ ngây người, cô nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, may mắn không có ai chú ý bên này, cũng không chú ý thấy nụ hôn mới vừa rồi.
"Ai nói muốn làm vợ em..."
"Hihi~ Tiểu Lang tặng chị nhẫn, chị Trấp Thủy có phải cũng phải tặng Tiểu Lang một cái~"
Cảnh Tiểu Lang uốn éo, ngượng ngùng nói.
"Cảnh Tiểu Lang, em chơi xấu!" Nạp Lan Chỉ Thủy nói,
"Ô ô~ mặc kệ! Tiểu lang muốn nhẫn của chị Trấp Thủy."
"Hừ hừ!"
Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý lạnh nhạt Cảnh Tiểu Lang,
"Được rồi được rồi~ chị Trấp Thủy cưới Tiểu Lang, Tiểu Lang sẽ làm vợ chị Trấp Thủy."
"Chị Trấp Thủy không thích chiếc nhẫn, vậy Tiểu Lang lấy xuống."
Cảnh Tiểu Lang chán nản chu miệng, đưa tay lấy chiếc nhẫn trên ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nếu đã tặng cho chị, muốn lấy lại cũng không dễ như vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy rụt tay về,
"Như vầy đi, đợi lúc nào đó tâm trạng chị tốt, sẽ tặng em một cái nhẫn đáp lễ, còn cái này~ để ở chỗ chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy hừ hừ hai tiếng.
"Tiểu Lang muốn nhẫn chị Trấp Thủy cơ! Tiểu Lang muốn làm cô dâu chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng Nạp Lan.
"Thật là một con ngốc lang~"
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô bé, sợi tóc mềm mại thuận theo cọ xát lòng bàn tay ngưa ngứa. Nạp Lan Chỉ Thủy rất thích vuốt ve tóc cô bé.
"Chị Trấp Thủy, chị khát không? Em đi lấy nước cho chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn chưa trả lời, Cảnh Tiểu Lang đã chân sáo chạy đi trong bệnh viện.
"Thật là nóng vội~"
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy giờ phút này ôn nhu đến độ gần như có thể nặn ra nước.
"Nạp Lan."
Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người, trong con ngươi thoáng qua vẻ chán ghét.
"Nạp Lan, chị nghe nói em xảy ra tai nạn giao thông."
"Bị thương thành ra thế này, để chị xem xem."
Annie ân cần nói, tay thì sờ lên gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, bị cô né tránh.
"Annie tiểu thư, cảm ơn quan tâm."
Nạp Lan Chỉ Thủy hết sức không vui,
"Thêm vài ngày tôi liền xuất viện, cũng không còn gì đáng ngại."
Nạp Lan Chỉ Thủy tận lực duy trì khoảng cách với Annie.
"Nạp Lan, để chị xem vết thương của em một chút, được không?"
Nghe giọng Annie, là thật rất quan tâm đến thương thế của Nạp Lan Chỉ Thủy.
Chỉ là đối với đụng chạm của cô, Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng cảm thấy chán ghét. Hiện giờ cô đã có Cảnh Tiểu Lang, không muốn có dây mơ rễ má gì với người phụ nữ này.
"Tiểu thư Annie, xem như thiên kim tập đoàn Trường Hồng, hẳn công vụ của chị rất bề bộn có nhiều chuyện cần phải xử lý."
Nạp Lan Chỉ Thủy hạ lệnh trục khách một cách vô tình.
Hai tay Annie không kềm được dùng sức, siết chặt túi xách.
"Nạp Lan, chị biết chuyện ở Mỹ đã khiến em cảm thấy không vui, nhưng chị là thật lòng thích em."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhức đầu lắc một cái,
"Annie, sao chị cứ không chịu hiểu. Chị thích tôi là chuyện của chị, cũng không phải chị sai. Nhưng mượn danh nghĩa thích làm các loại chuyện tổn thương tôi, chị không cảm thấy khiến người khác rất chán ghét sao?"
Giờ phút này, Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy đầu có chút choáng váng, bước chân lảo đảo, lui về sau vài bước.
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy thân thể Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu Lang, chị không sao." Nạp Lan Chỉ Thủy cười với cô bé, cầm lấy bàn tay.
"Nạp Lan Chỉ Thủy! Em với con bé này có quan hệ gì hả?"
Annie thay đổi nét mặt, giống như phụ nữ đang bắt ghen thét lên.
"Chị Trấp Thủy là vợ tôi."
Cảnh Tiểu Lang không cam lòng yếu thế nói.
"Phi!"
Biểu tình Annie trở nên đáng sợ,
"Nạp Lan Chỉ Thủy, em có thể không thích chị. Nhưng cũng tuyệt đối không thể để tên thiểu năng này ô nhục em!" Annie thét lên.
"Im miệng cho tôi! Annie, tôi không cho phép chị nói em ấy như vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng rống trả. Cô ôm Cảnh Tiểu Lang vào lòng,
"Em ấy so với chị tốt hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!"
"Phụ nữ như chị, tôi cảm thấy ai mà yêu chị, mới là đáng buồn nhất cho người đó!"
Cuộc sống trước kia ở Mỹ, là cái hố đen sâu thẳm hình thành trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy tới nay, là cái bóng ma đuổi không đi.
Cô chán ghét Annie tới cực điểm, mà giờ phút này người phụ nữ này lại làm nhục Cảnh Tiểu Lang trước mặt cô, càng khiến cô bùng nổ hơn trước nay.
"Nạp Lan, em!"
"Nạp Lan Chỉ Thủy, em đừng có quá đáng!"
Annie tan nát cõi lòng, thở hổn hển, vuốt ngực.
"Cớ gì nói ra những lời tổn thương người đến vậy!"
Annie giận đến giậm chân.
"Cảnh Tiểu Lang là cô gái của tôi, tôi quyết không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến em ấy, ngay cả nói mấy lời tổn thương cũng không được!"
Nạp Lan Chỉ Thủy biểu thị công khai quyền sở hữu với Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy với ánh mắt tản ra ánh sáng khác thường, nội tạng nhỏ né của cô gần như kích động muốn vọt ra khỏi cổ họng, cô thật sự rất cảm động. Cảm động đến muốn khóc!
Cảnh Tiểu Lang nghĩ như vậy, cũng thật sự chảy nước mắt.
"Híc hu! Tiểu Lang thích chị Trấp Thủy, chị Trấp Thủy cũng là người của Tiểu Lang!"