Đến khi bị cảnh sát đưa đi, mà Thiệu Anh Kiệt vẫn không biết được lý do vì sao mình bị bắt. Sổ sách công ty vẫn luôn sạch sẽ, hơn nữa hắn tự nhận cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện phạm pháp nào.
"Anh hai!" Thiệu Anh Khang cản cảnh sát lại.
"Thiệu gia chúng tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện như vậy, mấy người dựa vào gì mà bắt người chứ!!"
"Thiệu tiên sinh, tiểu thư Laura để cho tôi chuyển lời lại cho anh."
"Nếu Lạc tiểu thư và đứa bé trong bụng cô ấy gặp phải bất trắc gì, thì anh và cả nhà của anh đều sẽ được chôn theo!"
Viên cảnh sát cười âm hiểm, còng tay Thiệu Anh Kiệt rời khỏi.
"Anh hai, anh yên tâm đi!"
"Anh nhất định sẽ không có việc gì!"
Sau lưng, là tiếng kêu vội theo của Thiệu Anh Khang.
Thiệu Anh Khang ngồi một mình ủ rũ trên salon, bất lực lắc đầu, không hiểu những thứ này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà sự tình thực ra cách vài tiếng trước, Laura đã được ba mẹ hai anh em nhà Thiệu gia mời gặp mặt.
Bọn họ hẹn Laura tại một nhà hàng sang trọng, Laura vừa đến nơi liền lịch thiệp nói:
"Ông Thiệu bà Thiệu, tôi biết hai vị mời tôi ra đây vì chuyện gì."
"Nhưng vợ tôi chỉ có thể là Lạc Thanh, tôi và nhị công tử là tuyệt đối không có khả năng." Laura thản nhiên nói.
"Laura.... chuyện này..."
Ông Thiệu nghe xong gương mặt bối rối, mà bà Thiệu lần đầu vừa nhìn thấy Laura, đã liền sức hết ưng ý.
"Laura à, cho hai chúng ta được nói một câu. Giữa hai người phụ nữ dù bất luận có thế nào cũng sẽ không có được hạnh phúc đâu."
"Dù rằng hai bác định cư nước ngoài đã lâu, đối với những chuyện này đã không còn lấy làm lạ lẫm."
"Nhưng những cô đấy kết quả sau cùng luôn là không được như những gì mong muốn."
Bà Thiệu bóp cổ tay thở dài nói.
"Huống hồ tuy nghi ngờ Lạc tiểu thư đã có thai, nhưng dù gì đứa bé trong bụng nó cũng đâu phải là người thừa kế chính thống của gia tộc Carano được..."
"Đủ rồi!" Sắc mặt Laura kịch biến, gằn thành tiếng.
"Nể trọng hai vị là trưởng bối tôi mới đáp ứng bữa cơm này."
"Nhưng nếu hai vị vẫn tiếp tục làm nhục người yêu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua đâu."
Bao nhiêu bá đạo Laura đều hiện hết ra, khiến hai ông bà không khỏi ngẩn người.
"Đứa bé trong bụng cô ấy chính là con ruột của tôi!"
"Còn về kết cục giữa chúng tôi vẫn chưa đến lượt hai vị bàn tới."
"Trời sinh tôi đã yêu nữ giới, đây là sự thật không thể thay đổi."
"Nói cho các người sự thật, tôi là được hai mẹ của tôi sinh ra."
"Mà mẹ tôi cũng là do hai bà ngoại tôi sinh ra, nói như vậy hai người đã hiểu chưa?" Laura tức giận nói.
"Chuyện này...!"
Hai ông bà nhất thời cả kinh, cái này chẳng lẽ đúng thật là di truyền lại.
"Nếu hai vị đã là người mang tư tưởng cởi mở, lẽ nào liền không hiểu đạo lý ép hái thì dưa sẽ không ngọt, tình yêu chân thật không liên quan tới chuyện giới tính sao." Laura nói tiếp.
"Laura, hai bác không phải ý đó."
"Chẳng qua Anh Khang con trai nhà bác đích thực là người rất ưu tú, mà Laura cũng vừa vặn là cô con dâu mà hai chúng ta rất vừa ý, cho nên....." Bà Thiệu định nói tiếp, lại bị Laura ngắt lời.
"Haha! Nếu tôi không phải chủ nhân gia tộc Carano, mà chỉ là một con chuột nghèo tầm thường. Hai vị vẫn sẽ vừa ý tôi như vậy à?"
Trong giọng điệu chứa đầy châm chọc, ánh mắt Laura hí ngược nhìn cả hai.
"Ây..." Hai ông bà có chút bối rối.
"Nói tới đây thôi, tôi phải về với Tiểu Thanh rồi, hai vị cứ từ từ dùng." Laura vừa nói vừa đứng dậy, điện thoại liền reo lên.
Trong phút chốc, sắc mặt cô trở nên tức giận, hung hăng trừng nhìn hai ông bà trước mặt. Hai người bị cô nhìn cho rợn hết tóc gáy, lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Trở về từ từ mà hỏi đứa con dâu bảo bối của các người!"
"Nếu Tiểu Thanh mà xảy ra chuyện gì, thế giới cũng đừng hòng có Thiệu gia!"
Laura trực tiếp chạy tới bệnh viện, Lạc Thanh vì do bị đập nên trán có một lỗ rách khá rộng, đã được khâu lại.
Laura vén rèm qua.
"Laura?" Lạc Thanh ngẩng đầu, Laura bỗng chốc ôm chầm lấy cô.
"Laura, em không sao." Lạc Thanh khẽ vuốt ve sau lưng cho cô, lúc đầu cô đích thực là hôn mê bất tỉnh.
Nhưng thời điểm vừa được đưa đến bệnh viện cô liền tỉnh dậy, đứa nhỏ cũng không xảy ra việc gì, nhưng bác sĩ đề nghị cô ở lại để quan sát thêm, dù sao não bộ cũng đã có chấn thương.
"Xin lỗi!" Laura dùng sức hôn một cái lên má Lạc Thanh.
"Laura...." Lạc Thanh lộ ra nét mặt xấu hổ, ở đây vẫn còn có bác sĩ.
"Chị ở bên em." Laura kéo cái ghế ngồi bên cạnh Lạc Thanh, một mực nắm lấy tay cô.
"Sẽ lưu lại sẹo sao?"
Nhìn trán đã được khâu, Laura khẩn trương hỏi bác sĩ.
"Chưa biết được, bất quá cần một khoảng thời gian để vết thương có thể khép miệng." Bác sĩ nhắc nhở.
"Tiểu Thanh, là chị vô dụng. Gần đây để cho em bị thương liên tục....."
Trong con ngươi Laura tràn đầy áy náy, dù sao căn nguyên mọi chuyện đều đến từ cô.
"Ngốc nghếch, Lý Mộng Như nổi điên đâu liên quan đến chị." Lạc Thanh an ủi.
"Em yên tâm, lần này chị nhất định sẽ không để người đàn bà đó được yên ổn." Trong mắt Laura thoáng qua lệ sắc.
"Bỏ đi." Lạc Thanh nhỏ giọng nói.
"Tại sao?"
"Lẽ nào em vẫn lưu luyến chưa dứt với cô ta?!" Laura bất giác lớn tiếng đứng dậy.
"Chị suy nghĩ đi đâu vậy!" Nghe thấy, Lạc Thanh cũng có chút nổi giận.
Cô ngay cả con của Laura cũng đã mang rồi, vậy mà còn suy nghĩ bậy bạ, lại còn cho rằng cô là loại phụ nữ như vậy.
"Không phải, chị không phải ý đó... xin lỗi em."
Ý thức được mình vừa nói bậy, Laura lập tức cúi đầu nhận lỗi, giống như đứa nhỏ vừa làm sai vậy.
"Chị đó." Lạc Thanh sờ gương mặt cô, chủ động hôn lên môi cô một cái.
"A....." Laura thế mà lại đỏ mặt, cô có chút thụ sủng nhược kinh.
"Phụt haha~ nhìn chị như vậy, thật đáng yêu~"
"Đúng rồi, Laura chị có thể biến thành con rắn hả?" Lạc Thanh đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, gương mặt đầy tò mò hỏi.
"Có thể...." Laura linh cảm có điềm.
"Vậy hửm~ vậy chị biến hình một chút cho em coi đi."
Lạc Thanh suy nghĩ một chút nói.
"Tại sao?" Laura làm cú giãy giụa sau chót.
"Tại vì em không muốn lúc sinh đứa nhỏ ra bị hù chết~"
Lạc Thanh hướng cô chớp mắt.
"Không biết." Laura lắc đầu nguầy nguậy.
"Chị rốt cuộc có biến hay là không!" Lạc Thanh giậm chân.
"Biến!" Laura vội vàng gật đầu.
- --
Sau khi Thiệu Anh Khang liên lạc với ba mẹ hắn, thì một mình ở nhà như ngồi trên bàn chông. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa mở.
"Chị dâu?" Hắn sợ hết hồn, đôi mắt Lý Mộng Như vô hồn, trên tay hình như có dính gì đó, hình như là máu.....
"Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì?" Thiệu Anh Khang nghênh tiếp.
"Mình giết cô ta rồi...." Lý Mộng Như cứ như không nghe thấy hắn, một mình lầm bầm lầu bầu.
"Chị đã giết ai?!" Thiệu Anh Khang khẩn trương hỏi.
"Mình giết cô ta rồi...." Chân Lý Mộng Như mềm nhũn, tê liệt ngồi trên đất.
"Chị dâu, chị tỉnh lại đi!" Thiệu Anh Khang dùng sức huơ huơ trước mặt cô.
"Lạc Thanh...."
Trong mắt Lý Mộng Như tràn đầy nước mắt, Thiệu Anh Khang kinh hãi.
"Chị dâu, chị nói chị đã giết Lạc Thanh ư?!" Thiệu Anh Khang lặp lại hỏi, hiển nhiên Lý Mộng Như cũng không trả lời hắn.
"Hahahahaha! Tiểu Thanh chết rồi....."
Bên trong căn nhà rộng lớn, vang vọng tiếng cười thê lương của Lý Mộng Như.
- --
Lạc Thanh sờ băng gạc trên trán mình.
"Ui..."
"Quả nhiên rất đau." Lạc Thanh thở dài, cảm thấy đầu còn chút choáng váng.
"Tiểu Thanh, chị ôm em lên giường nghỉ ngơi."
"Ừm."
Phần nhiều là do bị thương, nên Lạc Thanh rất nhanh liền cảm thấy mệt mỏi.
Tỉ mỉ đắp lại chăn cho Lạc Thanh, đặt xuống trán cô nụ hôn, Laura mới rời đi liền bị Lạc Thanh kéo lại.
"Mới nói biến thành rắn mà?" Lạc Thanh chớp chớp mắt.
"Ầy.... hôm nay bỏ đi."
"Em trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe đã."
"Không muốn." Lạc Thanh không thuận theo, làm nũng nói.
"Được rồi.... vậy em nhắm mắt lại trước đi." Laura cưng chiều vuốt ve tóc cô.
"Ừm." Thời điểm Lạc Thanh mở mắt lên lần nữa, trước mặt đã không còn bóng dáng Laura.
"Tiểu Thanh." Bên tai truyền tới tiếng gọi quen thuộc, Lạc Thanh quay đầu, thấy một con rắn nhỏ màu xanh lá cây đang khè lưỡi nhìn cô.
"Laura?" Lạc Thanh dò xét kêu lên.
"Cái đó.... em không sợ ư?"
Laura uốn éo trườn thân rắn đến trên người cô.
"Không đâu, chị như vậy rất là đáng yêu~" Lạc Thanh đưa tay sờ sờ lên đầu rắn.
"Nhưng làm sao cứ có cảm giác là hơi nhỏ....." Lạc Thanh nhỏ giọng lầu bầu.
"Xì xì~ đây là một vấn đề rất phức tạp..."
"Tối nay chị cứ giữ hình hài này ngủ với em." Lạc Thanh cầm lấy thân rắn, nhét vào trong lòng.
"Ầy...."
"Tiểu Thanh, chị bây giờ cảm thấy em có chút không giống với mấy cô gái khác."
Cuộn thành mấy vòng trong ngực Lạc Thanh, Laura khè lưỡi, liếm liếm môi Lạc Thanh.
"Nghĩa là sao?" Lạc Thanh dùng tay đâm đâm đầu rắn của cô.
"Con gái khi thấy rắn đều sẽ tránh xa."
"Cái này~ em chưa có nói chị biết, em thích nhất là thịt rắn~" Lạc Thanh cười một tiếng.
Laura lập tức rùng mình, đuôi rắn lập tức căng thẳng.
"Chị một chút cũng không dễ ăn!" Laura lắc đầu mãnh liệt.
"Nhưng em lại cảm thấy rắn là loài động vật có linh tính, một lần tình cờ lúc còn bé em từng cứu mạng một con rắn con."
"Nói mới để ý, dáng dấp của chị cũng giống con rắn đó lắm~" Lạc Thanh sờ sờ mình rắn.
"Tiểu Thanh, tâm địa em hiền lành. Vừa cứu chó lại vừa cứu rắn!" Trong giọng Laura có một chút mùi chua.
Hai tay Lạc Thanh bắt lấy thân rắn của cô, lôi kéo.
"Tiểu Thanh, đau lắm a!" Laura lập tức kêu lên.
"Em suy nghĩ, sau này nếu như chị không ngoan, còn dám bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em liền như vậy phạt chị." Lạc Thanh chắc như đinh đóng cột nói.
"Ui da!" Laura vội vàng lắc lắc cái đầu.
"Không đâu!"
"Trong lòng chị chỉ có một mình em thôi!" Laura bảo đảm.
"Em biết, nhưng mà người thích chị thì có rất là nhiều nha."
"Nam có nữ có, đúng là phiền não~" Lạc Thanh làm biểu tình nhức đầu.
"Cái này đâu thể trách chị được..." Thân rắn Laura lập tức quấn lên cổ Lạc Thanh, lưỡi rắn thì trượt qua trượt lại chỗ ngực Lạc Thanh~
"Vậy chị bảo nên làm thế nào đây?" Lạc Thanh nheo mắt lại nhìn cô.
"Ầy..."
"Tiểu Thanh, em biết rõ trong lòng chị chỉ có một người là em."
"Đừng khi dễ chị nữa~"
Laura lấy lòng trườn tới trước mặt cô, ngẩng đầu lên khè lưỡi.
"Vậy sau này mà còn lần sau, liền phạt chị một tuần làm con rắn nhỏ."
"Chuyện này liền không thể....."
"Laura Carano! Em đang mang thai, vốn là chuyện không thể!"
Lạc Thanh nhìn thấu tiểu tâm tư của cô, hướng cô quát lên.
"Chị biết rồi~"
"Vợ nói cái gì chính là cái đó~" Laura dựa đầu vào ngực cô.
"Ngủ thôi, vợ."
"Được." Lúc này Lạc Thanh mới hài lòng.