"Tôi muốn một nửa linh lực của cô." Ca Nhung ngẩng đầu nói.
Chẳng qua cô chỉ hơi do dự một lúc.
"Tôi đồng ý."
Giản Niên trả lời, trong mắt Ca Nhung thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Thường nghe nói đến vua của các triều đại Shura đều là kẻ si tình, hôm nay gặp được quả nhiên nói không ngoa." Ca Nhung một nửa khen ngợi một nửa là miệt thị nhìn cô nói.
"Có điều, ngươi có bản lĩnh để lấy chứ?" Giản Niên cười nhạt.
"Có ý gì?" Ca Nhung cảnh giác nhìn cô.
Giản Niên mở rộng lòng bàn tay phải, một ngọn lửa từ từ dâng lên từ lòng bàn tay cô, trung tâm ngọn lửa chính là một viên tròn màu đỏ.
"Đây là nội đan, bên trong có một nửa linh lực của ta, cầm lấy đi."
Giản Niên hất tay một cái, viên tròn màu đỏ lập tức rơi vào hai tay Ca Nhung.
"Chỉ việc ăn nó là được." Giản Niên nghiêm mặt nói.
"Được! Shura vương xem như cô hào sảng." Ca Nhung vỗ tay, hai tên canh gác đưa một cái măm gỗ lên, bên trên đang được đắp lên một khối vải xám tro.
"Thứ mà cô muốn." Ca Nhung tỏ ý cho lính gác mang qua cho cô.
Khi Giản Niên vén miếng vải xám tro lên, bất giác nhíu mày.
Một viên hoạt sinh tâm vẫn còn đang tươi.
"Vừa mới ra lò, còn tươi lắm đấy~" Ca Nhung ngửa mặt lên trời cười to một trận, hài lòng cầm viên nội đan rời đi.
"Ngu dốt." Giản Niên thật thấp nói, khóe miệng câu lên độ cong xinh đẹp, vừa quay người liền không thấy đâu.
Biết được Giản Niên vì mình đến Khuyển tộc lấy thuốc giải, tâm Lưu Nguyệt bộc phát hỗn loạn.
Rốt cuộc nên hay không nên rời khỏi đây, cô ngược lại lại do dự không quyết.
Chỉ thấy cô ngồi một mình trên giường cắn môi, vẻ mặt hoảng hốt đang nhìn lòng bàn tay của mình ngẩn người.
"Miêu tỷ tỷ~" Cảnh Tiểu Lang bưng măm trái cây thịnh soạn, cao hứng tiến vào.
"Nghe nói chị thích ăn cam, em mang vào cho chị một chút này." Cảnh Tiểu Lang tiến lại gần mỉm cười tròn xoe mắt nhìn cô.
"Cảm ơn." Trên gương mặt Lưu Nguyệt chợt lóe qua lúng túng.
"Tiểu Lang thấy thích chị, cho nên Miêu tỷ tỷ chị đừng khách sáo với em như vậy~"
"Chị là người quan trọng của Hỏa Hỏa, tự nhiên cũng là bằng hữu của chúng em."
Cảnh Tiểu Lang đặt mông ngồi lên giuiờng, cố ý hướng Lưu Nguyệt nhích tới gần một chút.
"Tôi không phải......" Lưu Nguyệt theo bản năng muốn lên tiếng.
"Miêu tỷ tỷ, chị không thích Hỏa Hỏa sao?"
"Không." Nguyệt lắc đầu.
"Hưm..... em có thể nhìn ra Miêu tỷ tỷ đang nói dối."
"Hỏa Hỏa vừa xinh, đầu óc lại thông minh, hơn nữa còn rất ôn nhu, là ai cũng đều sẽ thích đi." Cảnh Tiểu Lang dùng giọng ngây thơ nói.
"Vậy tại sao cô không thích cô ta?" Lưu Nguyệt hỏi ngược lại.
"Em đã có chị Trấp Thủy, dĩ nhiên không thể thích em ấy rồi." Cảnh Tiểu Lang nghiêm túc nói.
"Phì~ cô thật đáng yêu~" Nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc suy nghĩ của Cảnh Tiểu Lang, Lưu Nguyệt bị cô làm cho buồn cười.
"Tôi không thích cô ta, ngay từ đầu tiếp cận cô ta chỉ là vì mục đích riêng của tôi thôi." Lưu Nguyệt lẩm bẩm nói.
"Nhưng bỏ những thứ này qua một bên, thì Miêu tỷ tỷ là thật tâm thích Hỏa Hỏa đi."
Cảnh Tiểu Lang không thuận theo không chịu buông tha.
"Hưm.... chuyện này..."
Lưu Nguyệt cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
"Nếu sớm muộn gì cũng có người khiến cho Hỏa Hỏa vui vẻ, thì em hy vọng người đó sẽ là Miêu tỷ tỷ."
Cảnh Tiểu Lang dùng một loại ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
"Cảm ơn cô." Lưu Nguyệt trả lời một câu, liền lại cúi đầu.
Từ khi chào đời, cô cũng hiểu số phận cô đã không còn thuộc về riêng cô nữa, mà là của cả tộc.
Cho nên cô không thể để những thứ thất tình lục dục này gây trở ngại, cô phải đặt tương lai của cả tộc lên vị trí trước nhất.
Bất luận có ra sao, trong lòng Giản Niên cũng đã có người cũng sẽ không cưới cô. Huống hồ cô cũng không hy vọng giữa các cô sẽ dùng loại phương thức này để ở bên nhau, vì vậy cô chỉ đành lựa chọn quên đi Giản Niên, quên đi đoạn thời gian cuộc sống vui vẻ này.
Cô muốn chọn liên minh với một cường tộc khác, mà đám cưới chính là đường tắt tốt nhất.
"Miêu tỷ tỷ, đừng làm chuyện để cho bản thân phải hối hận." Cảnh Tiểu Lang giống như có thể nhìn thấu tâm sự của cô vậy, chậm rãi nói.
"Hả?"
Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn cô.
"Sẽ hối hận thôi, có lẽ lúc đó chúng ta đều rất tin vào việc bản thân mình là đúng. Nhưng đến cuối cùng cảm thấy đau khổ, cảm thấy hối hận vĩnh viễn đều là chúng ta."
Trong mắt Cảnh Tiểu Lang thoáng qua một tia bi ai. Không có bất kỳ một ai có thể hiểu rõ loại cảm thụ này hơn cô, cô với Thất Sát đã bỏ lỡ một ngàn năm thời gian, bị loại cảm giác căm ghét căm hận đó thật sâu bủa vây lấy, bị vứt bỏ lại một mình cô độc trên đời, loại đau khổ này cô không muốn cảm nhận hơn nữa.
"Tiểu Lang, cô..."
Bỗng, Lưu Nguyệt cảm thấy Cảnh Tiểu Lang dường như không hề tầm thường như vẻ bề ngoài của cô ấy như vậy.
Sang ngày hôm sau, Giản Niên trở lại. Lưu Nguyệt lúc thức dậy cơ hồ không tin vào mắt mình, Giản Niên đã mang về một viên hoạt sinh tâm còn tươi nguyên ngay trước mắt cô.
"Cô......" Cô cúi đầu.
"Mọi chuyện đợi cô uống cái này xong mới nói đi." Giản Niên chẳng qua chỉ nói ngắn ngủn một câu.
Thế nhưng liên tục ba ngày sau, Lưu Nguyệt một lần cũng không nhìn thấy bóng dáng người nọ. Xem như hỏi thị nữ với thị vệ, bọn họ cũng đều bày tỏ không biết.
"Miêu tỷ tỷ, thân thể chị khá hơn chút nào không?" Ngày này, Cảnh Tiểu Lang đến thăm cô.
"Ừm." Lưu Nguyệt gật đầu, đột nhiên lại ngẩng đầu hỏi:
"Cái đó... cô ta đi đâu rồi?" Lưu Nguyệt mặt đầy do dự.
"Miêu tỷ tỷ, chị thích Hỏa Hỏa không?"
"Hả?" Lưu Nguyệt do dự cũng không trả lời.
Nhưng khi nhìn vào mắt Cảnh Tiểu Lang, cô cảm thấy nếu cô trả lời "không", thì cô ấy sẽ không nói cho cô biết Shura vương đã đi đâu.
"Thích." Lưu Nguyệt lộ vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
"Miêu tỷ tỷ, đi theo em."
Lưu Nguyệt không nghĩ tới Giản Niên lại đang ở cấm địa, cô nhớ mang máng lần trước cô lang thang tới đây đã bị cô ấy quở trách uy hiếp.
"Vào đi." Đứng trước cửa hang, Cảnh Tiểu Lang hướng cô gật đầu.
"Những ngày qua cô ta đều luôn ở trong này?" Lưu Nguyệt nghi ngờ nói.
"Miêu tỷ tỷ, chị vào trong là sẽ biết."
Những ngày qua không gặp mặt, sau khi nhìn thấy Giản Niên, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh không nói nên lời. Hai tay Lưu Nguyệt che miệng, hô hấp bắt đầu có chút dồn dập.
"Giản..... Niên..." Chỉ cảm thấy tâm bị người ta hung hăng làm cho đau nhói, rất là đau. Lưu Nguyệt đau lòng người trước mắt một mái đầu bạc trắng.
Giản Niên đang ngồi xếp chân dưới đất, dường như đang điều hòa linh lực của mình. Chẳng qua mái tóc đen tuyền vốn có không còn nữa.
"Là Tiểu Lang Lang dẫn cô vào đây?" Giản Niên mở mắt, bình tĩnh nói.
"Sao lại như vậy?!" Lưu Nguyệt cũng không khắc chế được nữa, vọt tới trước mặt cô, vén những sợi tóc của cô qua.
"Không sao." Giản Niên nhắm hai mắt, ung dung nói. Vẻ mặt đầy lo âu và hốt hoảng của Lưu Nguyệt toàn bộ đều thu vào đáy lòng cô.
"Có phải là do Khuyển tộc đã làm?!" Lưu Nguyệt vội la lên.
"Vài ngày nữa sẽ hết." Giản Niên đứng dậy, tiến về trước một bước.
"Có phải vì để lấy được thuốc giải?!" Lưu Nguyệt tiến lên, hỏi tới.
"Nếu chất độc trên người cô đã giải được, ngày mai liền rời khỏi Shura đi."
Giọng Giản Niên bình thản, nhưng ý là muốn đuổi Lưu Nguyệt rời khỏi đây.
"Tôi không đi!" Lưu Nguyệt từ chối nói.
"Cô vì tôi mới biến thành như vậy, trước khi cô khỏe lại tôi sẽ không đi đâu hết." Ánh măt Lưu Nguyệt kiên định nhìn cô.
"Tùy cô." Giản Niên trả lời.
"Giản Niên, tôi thích cô!"
Bỗng, Lưu Nguyệt từ sau lưng choàng hai tay ôm lấy eo cô. Vốn là quyết định hoàn toàn kềm chế đoạn tình cảm này, nhưng khi nhìn thấy cô ấy bởi vì cô mà bạc trắng cả đầu, Lưu Nguyệt không thể kềm được. Cô phải nói, nói rõ tình cảm của chính cô.
"Xin lỗi, tôi không cách nào đáp trả được tình cảm của cô." Giản Niên muốn gỡ hai tay cô ra, nhưng khi cảm nhận thấy ấm áp truyền tới ở sau lưng, cô thủy chung vẫn không thể nhẫn tâm. Hai tay bất lực rũ xuống hai bên, cô không thể nhẫn tâm hoàn toàn đánh gãy ý niệm của cô ấy.
Những ngày qua, cô suy nghĩ rất nhiều. Cô đã đáp ứng Nguyệt sẽ đợi cô ấy trở lại, cho nên cô không thể phản bội cô ấy. Nhưng cô lại vì đoạn thời gian chung sống không lâu với cô gái này mà làm rất nhiều chuyện trước nay cô chưa từng làm. Thật ra, cô hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết của cổ.
Sự xuất hiện của Lưu Nguyệt đã gây sợ hãi cho Giản Niên, cô rõ ràng là yêu Nguyệt, lại còn nhận một tấm chân tình của người khác.
Cô sao có thể thay lòng đổi dạ, động tình với người khác được.
"Tôi biết, cô yêu là cô gái tên Nguyệt."
Hốc mắt Lưu Nguyệt ướt át, hai tay choàng qua eo cô dùng thêm chút sức.
"Cô?" Giản Niên nghiêng đầu.
"Tôi biết cô rất rất yêu thương cô ấy, cô ấy là một sự tồn tại không thể thay thế."
"Tôi không muốn cô hồi đáp gì cho tôi, chỉ cần để tôi được ở lại bên cạnh cô là được rồi."
"Chúng ta trước không phải đã nói xong rồi sao?"
"Ở lại bên cạnh cô, làm món đồ chơi cho cô cũng tốt vô cùng."
Nước mắt Lưu Nguyệt từng giọt từng giọt rơi xuống, Lưu Nguyệt nức nở nói.
"Tiểu Miêu....."
Nhìn gương mặt lặng lẽ khóc của cô ấy, Giản Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
"Tôi sẽ không vượt quá, sẽ không cướp đi địa vị cô ấy trong lòng cô."
Lưu Nguyệt nắm lấy tay cô.
"Tiểu Miêu, tội gì phải như vậy....."
"Cô xứng đáng có được người tốt hơn." Giản Niên nói.
"Tôi muốn ở lại bên cạnh cô." Lưu Nguyệt liều mạng lắc đầu.
"Tiểu Miêu, đừng như vậy....." Giản NIên khó khăn nói, Lưu Nguyệt nhìn đôi môi cô, chủ động hôn lên.
Giản Niên trợn to hai mắt, muốn đẩy cô ra. Nhưng lại sợ quá dùng sức sẽ làm cô bị thương.
"Tiểu... Miêu..."
Nhận ra nụ hôn của Lưu Nguyệt mang theo tính công kích, tay phải Giản Niên dùng một chút lực, kéo ra khoảng cách khá nhiều với cô.
"Giản Niên, cô muốn tôi được không!" Lưu Nguyệt bắt lấy tay cô, vội vàng nói.
"Cái gì?!" Giản Niên nhìn hai mắt đỏ hoe của cô, có một tia đau lòng.
"Tiểu Miêu, đừng lộn xộn!"
Thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, Giản Niên lập tức hất tay cô ra, cố ý quay lưng về phía cô.
"Cô về đi." Giản Niên nhắm hai mắt lại.
"Muốn tôi!!" Lưu Nguyệt lại tiến lên ôm chầm lấy.
"Tiểu Miêu!!" Giản Niên tức giận, dùng sức đẩy cô ra. Lưu Nguyệt ngã trên đất, lòng bàn tay bị một hòn đá nhỏ rạch xước, máu đỏ tươi lập tức tràn ra.
"Đưa cho tôi xem!" Giản Niên thấy vậy, tới bên cạnh cô, muốn xem xét vết thương trên lòng bàn tay.
"Cô tránh ra đi!!"
Lưu Nguyệt giận lên đẩy cô ra, một mình ôm đầu gối ngồi một bên.
"Ngoan, để cho tôi xem thử!" Giản Niên xoay người cô lại.
"Đồ khốn kiếp!!"
"Nếu đã không thích tôi!! Tại sao còn đối xử tốt với tôi như vậy?!!" Lưu Nguyệt phát tiết, hai quả đấm không ngừng nện lên đầu vai Giản Niên.
"Tiểu Miêu... tôi xin lỗi." Giản Niên áy náy cúi đầu.
"Ô ô ô!! Tôi ghét cô!!" Cái đuôi màu trắng sau lưng cô cũng cùng cuốn lên quánh lên người Giản Niên. =)))))~
"Tiểu Miêu, tôi không thể làm chuyện phản bội lại Nguyệt."
"Tiểu Miêu, tôi không thể!"
"Nhưng tôi lại không đành lòng nhìn cô khóc."
Giản Niên đau khổ khẽ nói.
————————————————
Chẹp, hết ngay cái khúc này mới đau chứ:(~