15
Hai người bước đi chầm chậm trong đêm.
Nhưng một bước chân của Lecan dài hơn hẳn hẳn bình thường do vóc dáng cùng chiều dài cẳng chân của anh. Nên thành ra Eda gần như phải chạy theo anh suốt cả quãng đường, ấy mà cô bé vẫn có thể bắt kịp theo anh mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
“Cả cánh cửa lẫn cánh cổng làm em bất ngờ lắm đấy.”
“Vậy sao.”
“Chắc uy lực phải lớn lắm thì mới thành ra như vậy.”
“Vậy sao.”
“Giờ em mới biết anh được người ta gọi là đấy Lecan.”
“Vậy sao.”
“Nãy giờ anh chỉ nói đi nói lại một câu thôi đấy.”
Cách Lecan trả lời có phần cẩu thả vì anh đang phải tập trung vào một thứ khác.
“Ăn bánh mì không.”
“A, có, có! Em đang đói sắp chết rồi đây.”
Lecan đưa một miếng bánh mì cho Eda và lấy ra một miếng nữa cho bản thân.
“Có hơi cứng nhỉ.”
“Bởi vì đây là thức ăn đường dài.”
“Anh có thịt khô hay gì không?”
“Đây.”
Hai người nhấm nháp bánh mì và thịt khô trong khi đi cùng nhau.
“Em không ngờ là anh lại quyết định không lấy mạng ông Prado.”
“Ừm.”
Lý do chủ yếu là bởi làm vậy sẽ mang đến một núi rắc rối. Với Lecan, đó mới là điều quan trọng.
Giả dụ như anh giết Prado, anh sẽ phải giết cả những người tìm tới để báo thù. Chưa kể đến khó khăn khi phải tiêu diệt toàn bộ mà không để sót kẻ nào, việc xóa sổ hẳn một gia tộc quý tộc sẽ đặt anh vào vị trí khó xử với lãnh chúa của thị trấn này.
Để Prado sống và bắt ông ta cùng Gia tộc Goncourt thề rằng sẽ không bao giờ làm phiền Lecan và Eda thêm một lần nào nữa sẽ giảm thiểu mức độ phiền hà đi gấp nhiều lần.
Đó là những gì mà Lecan nghĩ.
Và còn một lý do nữa đã khiến Lecan đi tới quyết định này.
“Mà, dù sao thì ông Prado vẫn là ông ngoại của chị Norma mà.”
“Ừm.”
Nếu như Prado chết, chắc chắn Norma sẽ rất đau buồn.
Việc ấy sẽ khiến Lecan và Eda khó mà thoải mái khi ở gần Norma.
Anh cũng không hoàn toàn cân nhắc việc ấy.
“Và cả ông Kanner nữa.”
“Hửm?”
“Anh cũng không lấy mạng ông Kanner mà.”
“Ừm.”
“Lecan này. Anh ưa kiểu người như vậy phải không.”
Kanner là một người đàn ông hành động dựa theo lý trí. Lecan không thù ghét gì những gã đàn ông như vậy.
“Lecan này, đúng là anh sống cuộc đời mình đúng theo ý mình nhỉ.”
“Ừm.”
“Lecan.”
“Hửm?”
“Cảm ơn anh vì đã tới giải cứu em nhé.”
“Ừm.”
“Nhưng làm sao mà anh lại biết em đang ở chỗ căn dinh thự đó vậy?”
“Tôi không biết.”
“Hớ?”
“Dinh thự Goncourt tình cờ là nơi tôi tới kiểm tra đầu tiên.”
“Vậy à, vậy à. Thế nếu như anh đã làm đủ thứ như thế mà em lại không có ở đó thì sao?”
“Tôi sẽ tìm tới điện thờ.”
“Và nếu như em cũng không có ở đó luôn?”
“Tôi sẽ quay về nhà và đợi cô quay về.”
“Lecan này.”
“Hửm?”
“Anh đúng là tùy tiện quá thể.”
“Là rõ.”
Eda lục trong túi áo ngực để tìm một thứ gì đó, và rồi cô bé lấy ra một cái túi nhỏ.
“Đây, cầm lấy đi.”
“Hửm?”
Sau khi mở ra, bên trong chiếc túi là những viên sỏi trông có vẻ quen thuộc.
“Đây chẳng phải là
sao?”
“Un.”
“Nhưng chúng là báu vật của cô.”
“Un. Nên em không cho anh luôn đâu. Chỉ cho anh mượn thôi đấy nhé.”
Chúng là kỷ vật của cha mẹ cô, và không phải là thứ mà cô bé sẽ tùy tiện gửi gắm cho người khác.
Biết được cảm xúc đằng sau hành động ấy, Lecan không thể nào từ chối con bé.
“Bởi vì em nghĩ anh sẽ cần tới chúng.”
“Vậy à. Được, tôi sẽ giữ kỹ chúng ở bên mình.”
“Un.”
Lecan cẩn thận cất những viên sỏi vào sâu bên trong .
Kỳ lạ thay, anh có thể cảm thấy cảm giác ấm áp chợt xuất hiện từ sâu bên trong lồng ngực mình.
“Xem ra chúng ta phải dời chuyến thám hiểm hầm ngục sang lúc khác thôi.”
“Haả?”
“Này, phản ứng như thế là sao hả Lecan. Đừng nói với em là anh định tới thẳng hầm ngục ngay đấy nhé?”
“Có làm sao đâu.”
“Đương nhiên là có sao rồi. Chị Norma vẫn chẳng hề hay biết những chuyện đã xảy ra vào hôm nay phải không?”
“Sao mà biết được.”
“Nên chị ấy sẽ phải tốn công lên kế hoạch, và hành động để giúp chúng ta trong khi vẫn chẳng biết gì hết.”
“Ừm, chắc thế.”
“Không phải ‘chắc’, chị ấy chắc chắn sẽ làm thế. Anh có thấy thương chị ấy không?”
“Có lẽ.”
“Thế thì anh không thể để chị ấy lâm vào tình cảnh đó. Việc đầu tiên chúng ta cần làm vào sáng mai là tới nhà chị Norma và giải thích cho chị ấy những chuyện đã xảy ra vào hôm nay. Thám hiểm hầm ngục phải để sau, rõ chưa.”
“…”
“Rõ chưa?”
“Rồi.”
Việc Eda đã biết cách quan tâm tới người khác là một điều tốt.
Nhưng cô trong quá khứ, khi vẫn chưa quan tâm tới người khác tới mức này đúng là dễ xử lý hơn hẳn.
(Xem nào.)
(Có vẻ ở đây được đấy.)
Lecan đột nhiên dừng lại.
“Eda.”
“Hớ?”
“Xin lỗi, cô đi về trước đi.”
“Eeeh? Mình về cùng nhau đi mà.”
“Đàn ông cần có lúc phải ở một mình.”
“Ố ồ, anh định tìm chỗ để tiểu đứng phải không?”
“Nghe lời tôi và đi nhanh đi.”
“Rồiiiiii.”
Eda cứ chốc chốc lại quay lại và vẫy tay với anh trong khi rời đi.
Ngay khi Eda đã đi đủ xa, một người chợt bước ra từ trong bóng đêm phía sau Lecan.
Là Jinga.
Lecan biết rằng có ai đó đã bám theo hai người kể từ khi họ rời khỏi dinh thự Goncourt.
Cũng như việc người này có kỹ năng vô cùng điêu luyện.
Tuy nhiên, anh không thể ngờ rằng kẻ đó lại chính là Jinga.
“Xin cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Sát khí ấn tượng đấy Jinga.”
Jinga rút thanh kiếm đang được đeo trên hông ra.
Ông ta đã mặc lên mình một bộ giáp ngực bằng da.
Và nếu nhìn kỹ hơn, ông ta còn có cả món trang bị nhẹ nào đó trông có vẻ giống một cái găng sắt ở bên tay trái.
“Ta, Kỵ sĩ Jinga Tauer, thách thức anh, Mạo hiểm giả Lecan, tham gia một trận quyết chiến.”