13
Trần căn phòng này cao hơn hẳn phòng ngủ thông thường, với nhiều phần vòm nhỏ phồng ra được trang trí vô cùng tỉ mỉ. Những mỏm vòm này đều rỗng ở giữa, và có một cái lỗ được đục ở bên cạnh.
Một gã đàn ông vừa mới lén di chuyển tới một trong trong những mỏm vòm này, và một thứ gì đó có hình trụ đang lòi ra khỏi cái lỗ ở cạnh bên.
(Là một ống thổi phi tiêu.)
Ống thổi phi tiêu là vũ khí được sát thủ sử dụng rộng rãi ở thế giới cũ của Lecan. Và xem ra ở thế giới này cũng không có gì khác biệt.
Kẻ này đã có thể lén đột nhập vào mà không gây ra lấy dù chỉ một tiếng động, nhưng dường như hắn ta không sở hữu khả năng che dấu sự hiện diện của bản thân như Dovor và Gido.
“Cô đã bị tên côn đồ này lừa rồi. Hoặc không lẽ, hắn ta đã dở trò đe dọa cô sao?”
Zepus liếc lên trần nhà trong khi nói với Eda.
Hắn ta biết tới sự có mặt của tên sát thủ. Xem ra kẻ ra lệnh cho gã sát thủ kia chính là hắn chứ không phải ai khác.
“Nếu như tôi chẳng phải một người sở hữu , liệu anh có còn quan tâm tới tôi hay không?”
Tên sát thủ trên trần nhà đang nhắm vào Lecan. Có vẻ như hắn đang kiểm tra xem mình nên tấn công vào vị trí nào trên người Lecan.
“Dinh thự này sẽ ban cho cô hạnh phúc. Chúng ta sẽ chấp thuận mọi mức lương mà cô muốn. Chúng ta sẽ may cho cô đủ mọi loại y phục. Các món ăn sơn hào hải vị và cả những người đàn ông đẹp trai tuấn tú sẽ luôn luôn đợi chờ cô ở nơi này.”
Ống thổi tiêu có khả năng đâm xuyên rất kém. Vì Lecan gần như không để hở bộ phận nào trên cơ thể, hẳn là hắn đang gặp rắc rối trong việc tìm mục tiêu.
“Và cái giá phải trả là gì, toàn bộ sự tự do của tôi. Giống như mẹ chị Norma vậy.”
Cả người đứng đầu gia tộc Prado lẫn quản gia Kanner đều há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Gương mặt Zepus tỏ vẻ bất ngờ trong thoáng chốc và lập tức chuyển sang giận dữ.
“Con đàn bà hèn kém ấy dám lèm bèm về chuyện cơ mật của quý tộc, của gia tộc này à.”
Gã sát thủ trên trần bắt đầu lấy hơi. Hắn ta chuẩn bị bắn phi tiêu.
“!”
Lecan đã hội tụ sẵn ma lực từ trước.
Một phát được phát động bởi một khối ma lực khổng lồ đục lên trần nhà, xuyên qua cả mái và rồi biến mất trên bầu trời đêm. Một ngọn thường chỉ dày bằng tầm nắm cổ tay của một người phụ nữ, nhưng chiều dày của phát vừa rồi lớn tới mức có thể nuốt trọn cả một người đàn ông.
Do nhiệt độ khổng lồ mà nó phát ra, cả trần căn phòng lẫn mái căn dinh thự đều bị khoét đi một lỗ rất ngọn gàng. Những mảnh vụn dần rơi lả tả xuống căn phòng.
Mọi người trong phòng đều đứng im như phỗng suốt một lúc.
Lecan có hơi hối hận. Ngoài cái lỗ dùng để đút ổng thổi tiêu ra, anh không hề thấy bất cứ khe hở nào khác. Ấy vậy mà tên sát thủ kia vẫn có thể nắm rõ vị trí của Lecan tới mức hoàn hảo. Hẳn là nhờ vào món ma cụ kỳ lạ được đeo trên mặt hắn ta. Lecan có tò mò về món ma cụ ấy, nhưng nó đã bị thổi bay cùng tên sát thủ mất rồi. Cơ mà, việc ấy cũng không có gì quá quan trọng do anh đã có khả năng .
“Tôi vừa mới dẹp một tên sát thủ đang chuẩn bị tấn công bằng ống thổi tiêu trên trần nhà. Tiếp tục đi.”
Khoảnh khắc Zepus hiểu được chuyện vừa mới xảy ra, gương mặt hắn ta tỏ vẻ hoảng loạn và dần tái nhợt đi vì kinh hãi.
Eda liền lắc đầu.
“Em đã nói hết những gì mình cần phải nói rồi.”
“Vậy sao. Thế thì đến lượt tôi.”
Lecan cho tay vào trong cái túi vải đeo bên hông, nắm lấy bốn viên đá ma thuật cỡ vừa rồi hấp thụ toàn bộ số ma lực trong chúng trước khi vứt chúng đi. Những viên đá bị ném xuống rơi cồng cộc trên sàn nhà.
Lecan chĩa kiếm ra trước mặt Zepus.
Máu của Arios nhỏ thành giọt từ lưỡi kiếm ánh màu bạc toát ra một vẻ đẹp ma quái.
“Hi, hii, hiiiii”
Hai chân Zepus díu vào nhau trong khi hắn ta lùi lại, làm hắn ngã ngửa ra. Lecan bước tới và hạ kiếm xuống. Chĩa thẳng nó vào mặt Zepus. Máu từ lưỡi kiếm rỏ xuống chiếc áo trắng Zepus đang mặc và dần dần loang ra.
“Sao các người lại biết về khả năng Eda sở hữu?”
Việc ấy đúng là rất bí ẩn. Họ phải biết được nguyên nhân, bằng không thì chuyện này vẫn sẽ còn có khả năng xảy ra thêm lần nữa.
“Là tôi.”
Chất giọng khản đặc phát ra từ ai đó ở phía sau anh. Là Prado.
“Một buổi Lễ Ban Phước sẽ được tổ chức trong Điện thờ Elex tại kinh đô vào thời điểm vị vua mới chính thức thừa kế vương vị. Tôi đã được tận mắt nhìn thấy phép ở buổi lễ ấy. Vì vậy nên tôi lập tức nhận ra ma thuật cô Eda sử dụng chính là . Chưa kể, phép chỉ ở mức trung cấp hay cao cấp đều chẳng còn tác dụng gì lên cơ thể của tôi nữa rồi.”
Đáp án mà Lecan nghe được hóa ra lại đơn giản tới không ngờ. Prado đã từng nhìn thấy tận mắt phép . Và ông ta biết phép cao cấp sẽ như thế nào. Đương nhiên ông ta sẽ biết sự thật rồi.
Lecan tung ra câu hỏi tiếp theo trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Zepus.
“Làm sao và từ khi nào mà các người biết được việc tôi là một kẻ chinh phục hầm ngục. Sao các người tìm được địa chỉ của bọn tôi.”
Miệng Zepus cứ mấp máy không ngừng mà chẳng thể nào phát ra thành lời. Quản gia Kanner liền trả lời thay hắn ta.
“Ngài Zepus đã cho người theo dõi cô Norma suốt từ trước tới nay. Ngài ấy đã được hay về việc hai người tới học tập ở chỗ cô Norma ngay từ ngày đầu tiên, và ngài ấy đã báo cáo lại cho ngài Prado ngay sau đó. Và địa chỉ của hai người cũng được tìm ra ngay vào ngày hôm ấy.”
Tức là họ đã bị bám đuôi. Lecan không hề nhận ra chuyện này.
“Gia tộc này cũng có mạng lưới thông tin của riêng mình, và chúng tôi cũng đã biết về việc Hầm ngục Golbul đã bị chinh phục thêm lần thứ hai vào ngày 35. Nhưng chúng tôi đã quá ngu xuẩn nên mới không để ý tới việc anh Lecan đây chính là vị trong lời đồn.”
Chẳng có kẻ chính phục hầm ngục nào lại đi theo học dưới trướng một trị liệu sư ở ngoài ngoại ô. Đương nhiên là họ sẽ không để ý tới việc ấy.
“Tôi là người chịu trách nhiệm chuyển hàng tới nhân viên trưởng của Doanh nghiệp Chaney vào sáng nay, và thời điểm ấy cũng là lúc tôi biết được việc trên. Tôi liền tức tốc báo cáo cho cả ông chủ và cậu chủ. Nhưng khi ấy, thuộc hạ của cậu chủ đã đang trên đường đưa cô Eda về đây mất rồi.”
Có vẻ như toàn bộ việc này là do Zepus. Lecan bắt đầu thấy câu chuyện này đã phần nào có thể tin tưởng được.
“Khi biết chuyện, tôi đã nghi ngờ liệu họ có thể tìm được cách để thuyết phục cô Eda không, nhưng có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ cách ấy lại là bắt cóc.”
Zepus lắc đầu lia lịa. Dường như hắn ta muốn phủ nhận điều gì đó. Kiểu gì thì kiểu, lời nói của hắn chẳng còn chút giá trị nào. Zepus cố rặn ra thành lời và đưa ra một lời đề nghị với Lecan.
“T-ta sẽ cho ngươi đồng vàng lớn. Hai đồng vàng lớn. Nhận tiền và giao con bé ra đây.”
Kanner xen vào trước khi Lecan kịp trả lời.
“Thưa anh Lecan.”
“Sao”
“Xin anh thứ lỗi, nhưng phải chăng thanh kiếm kia được làm từ Thánh Ngạnh Ngân?”
“Ờm. Shira nói đây là một thanh kiếm làm từ Thánh Ngạnh Ngân không lẫn tạp chất.”
“Xin cảm ơn anh rất nhiều. Cậu chủ Zepus.”
Zepus ngước mặt lên sau khi nghe Kanner gọi tên mình.
“Kanner. Mau giúp ta thuyết phục kẻ này. Có bỏ cả đời cũng chẳng có tên mạo hiểm giả nào đủ khả năng kiếm được hai đồng vàng lớn.”
“Gia tộc này không thể nào đưa ra số tiền mặt lớn tới vậy ngay lập tức. Và việc ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Sáu năm trước, hoàng gia đã trả sáu đồng bạch kim để mua một con , món vật phẩm đang được đeo trên thắt lưng của ngài Lecan đây.”
“Cái qu”
“Và nếu như thanh kiếm mà ngài Lecan đây đang cầm trên tay đúng là được làm từ Thánh Ngạnh Ngân, nếu như xếp đồng bạch kim thành chồng cũng khó mà đủ để trả cho nó.”
“C-cái”
“Cậu chẳng hề biết những mạo hiểm giả đã khám phá nơi tận cùng của hầm ngục là những người thế nào. Kể cả thanh kiếm Thánh Ngạnh Ngân hay con cũng đã vượt xa tổng tài sản của gia tộc này rồi.”
“K-không thể nào.”
“Họ là những người sẽ thẳng tay sử dụng và vứt bỏ những vật phẩm có giá trị lớn tới mức ấy trong một trận chiến.”
Kanner đưa mắt liếc nhìn những viên đá ma thuật đang nằm rải rác trên sàn nhà.
“Chưa hết, họ là những kẻ không ngần ngại đưa tính mạng mình lên bàn cân khi chiến đấu. Chúng ta không thể dành chiến thắng trước họ, mà kể cả có dành được phần thắng đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ phải chịu lượng tổn thất không thể nào đong đếm được. Bởi vậy nên không một quý tộc nào muốn chống lại họ. Và nếu muốn, cậu vẫn phải có một cá nhân với khả năng tương đương dưới trướng mình, hoặc chí ít là chuẩn bị một vài kỵ sĩ hầm ngục từ trước.”
Zepus chỉ còn có thể mấp máy môi mà chẳng thể phát ra lấy một tiếng.
“Cậu đã phạm phải sai lầm. Và trách nhiệm của việc ấy thuộc về tôi. Đáng nhẽ ra tôi không nên phản đối việc loại bỏ quyền thừa kế của cậu. Đáng nhẽ ra tôi nên đề xuất em trai của cậu lên làm người thừa kế. Sau cùng thì, tôi vẫn không có đủ khả năng để đưa cậu lên làm người đứng đầu kế tiếp của gia tộc này.”
Lecan bắt đầu thấy chán phải nghe cái cuộc trò chuyện giữa đầy tớ và chủ nhân này lắm rồi.
“Nói xong chưa?”
Kanner nhìn Lecan với ánh mắt nghiêm nghị hòa lẫn đau buồn.
“Vâng.”
Với một nhát chém Lecan tung ra, đầu của Zepus lìa khỏi cổ.