10
Một cỗ xe đã đỗ ở đây.
Sao lại có chuyện như thế.
Xe ngựa khó mà di chuyển thoải mái trên đường xá ở khu này.
Và chẳng có căn nhà nào ở đây lại đi mời xe ngựa tới.
Ấy vậy, thế mà nó vẫn đậu ở trước cửa nhà Lecan và Eda?
(Con bé bị bắt cóc ư?)
Một cỗ xe ngựa đáng nhẽ không thể ở đây, cùng với Eda đáng nhẽ đã phải ở nhà, ghép cả hai manh mối là đủ để suy luận ra Eda đã bị kẻ trên cỗ xe kia bắt đi.
Chỉ có hai thế lực nằm trong diện tình nghi là kẻ đã bắt cóc Eda.
Điện thờ Ceres.
Gia tộc Goncourt.
Tuy nhiên, thứ trưởng điện thờ đã thề rằng sẽ không bao giờ cưỡng ép con bé. Bà ta cũng biết rõ rằng điện thờ sẽ biến thành một đống đá vụn nếu như họ dám chọc giận Lecan.
Vậy còn Gia tộc Goncourt thì sao.
Quá nhanh.
Sự việc xảy ra quá nhanh.
Họ mới chỉ tới thăm bệnh ở dinh thự của Gia tộc Goncourt vào sáng hôm qua.
Không thể nào lão Prado lại lập tức thức dậy khỏi giấc ngủ êm đềm đầu tiên mà ông ta có được suốt bao lâu nay. Hẳn là ông ta sẽ thấy bất ngờ với tình trạng của mình ngay khi tỉnh dậy. Nhưng sớm nhất thì thời điểm ấy cũng phải rơi vào khoảng từ trưa hôm qua tới sáng hôm nay.
Chẳng nhẽ ông ta đã nhận ra việc sức lực của bản thân đang căng tràn tới khác thường là nhờ vào phép của Eda chỉ trong thời gian nửa ngày hay sao. Chưa kể đến việc ông ta còn có thể đưa ra kế hoạch cực đoan như bắt cóc, tìm kiếm nơi mà Lecan và Eda sống, và rồi kế đến gửi xe ngựa tới để bắt con bé đi. Liệu việc ấy có thực sự khả thi không đây.
Vả lại, nếu bình tĩnh nghĩ lại, việc đồ đạc trong nhà không bị đảo lộn đúng là rất lạ.
Phản xạ của Eda không hề tầm thường. Thậm chí là tới mức phi thường.
Kể cả nếu bị tấn công bất ngờ, con bé không phải là người sẽ bị kẻ khác bắt đi dễ dàng mà không gặp phải chút kháng cự nào. Kể cả với những hành động hâm dở hàng ngày, cô vẫn là một mạo hiểm giả.
Vậy là, hẳn cô đã tự mình đi đâu đó. Nghĩ rằng đây là một vụ bắt cóc có vẻ là sai lầm.
Cô bé vẫn để lại đồ đạc có giá trị của mình ở nhà vì cô còn sẽ quay về. Cô bé chỉ đi có việc một chút thôi. Một việc đột xuất nào đó cần phải giải quyết.
Nhưng biết đâu đối phương là một kẻ có kỹ năng ám sát thượng thừa như Dovor và Gido thì sao. Việc ai đó ở tầm cỡ ấy đột nhập vào và đánh ngất Eda trước cả khi cô bé kịp nhận ra không phải việc gì quá khó tin.
Vả lại, thế giới này có đầy rẫy những vật phẩm mang Ân sủng. Hẳn là có một Ân sủng nào đó mang khả năng đánh ngất đối phương từ xa. Hẳn là có một ma cụ nào đó mang khả năng ẩn đi cơ thể cùng tiếng động của kẻ đột nhập.
Anh phải giải quyết việc này như thế nào đây.
(Sao mình lại rối trí thế này?)
Lecan thường ngày có bao giờ lo lắng tới độ nghĩ quá tới mức này.
Sức mạnh của Lecan không nằm ở bộ óc, mà là ở cách anh có thể nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát.
Ấy vậy mà, giờ anh lại cứ nghĩ quanh nghĩ quẩn thể này.
(Mình đang…bực?)
Lecan nhắm mắt lại và nghĩ về Eda.
Ấn tượng từ lần đầu tiên họ gặp gỡ chẳng thể nào xem là tốt. Hai người nhận cùng một nhiệm vụ hộ tống, và cô bé đã tỏ ra vô dụng từ đầu chí cuối.
Lần thứ hai họ gặp là trên phố của thị trấn Vouka. Cô bé đột nhiên cất giọng gọi anh. Lecan tỏ vẻ lạnh nhạt với cô bé, nhưng anh lại nói rằng cô là một người sở hữu ma lực.
Và việc ấy dẫn đến lần gặp mặt thứ ba. Eda đi tìm Lecan và đến được nhà của Shira.
Và rồi từng chút, từng chút một, Eda ở bên Lecan. Vì lý do nào đó, Shira chấp nhận cô bé nhanh tới lạ thường, thậm chí bà ta còn bắt Lecan dạy ma thuật cho Eda và làm nhiệm vụ cùng nhau.
Con bé là một mạo hiểm giả non nớt, nhưng việc cô bé mới 14 tuổi đúng là bất ngờ. Một cô bé mười bốn tuổi có thể di chuyển vô cùng mau lẹ và còn học được cách sử dụng một cây cung phép, thậm chí là trở nên thông thạo tới khó tin. Con bé còn có tài dùng ma thuật nữa. Ở mức khó mà tả được.
Lecan chợt nhớ lại thời gian mà họ dành ở Kogurus.
Ở trong phòng tiếp khách của Doanh nghiệp Zaikaz, cách mà Eda nhồi nhét đồ ăn vào trong miệng giống một con thú nhỏ, bất chấp áp lực khác thường toát ra từ Zack Zaikaz, gã quản gia của ông ta và Dovor. Lecan thấy bộ dạng của cô bé khi ấy quả là rất dễ chịu.
Trong tình huống ấy, trừ khi người này có một trái tim bằng thép, một mạo hiểm giả chắc chắn sẽ chẳng có gan mà dám dùng trà được mời ra. Nhưng nếu để bị đè bẹp thì ta cũng chẳng thể nào đối mặt với đối phương. Sự táo tợn của cô bé là một yếu tố vô cùng quan trọng của người mạo hiểm giả mà ít ai có được. Thậm chí khoảnh khắc ấy mới là lúc Lecan thực sự coi Eda là một người bạn đồng hành.
Hẳn là Zack cũng đã rất ấn tượng trước vẻ trơ tráo của Eda. Cứ như thể áp lực của Zack chẳng thể làm gì được cô bé. Có thể nói vào lần ấy, Eda đã giành được chiến thắng trước Zack.
Nhưng mà, cách mà cô ứng xử liệu có phải là do thiên phú?
Phải, Eda đúng là rất ngây thơ, nhưng cô không phải một kẻ hèn nhát. Nhưng liệu mọi chuyện chỉ có vậy?
Hẳn là không.
Eda đã tin tưởng Lecan từ sâu bên trong thâm tâm mình. Vì vậy nên cô mới có thể hành xử thoải mái tới mức ấy vào lúc đó. Thậm chí cô còn tỏ ra mè nheo với Lecan.
Đúng rồi.
Không biết là từ lúc nào, nhưng chẳng hiểu sao Eda đã gửi gắm lòng tin nơi Lecan. Một lòng tin vô điều kiện. Cô bé tìm tới Lecan, bấu víu vào anh.
Chỉ trừ lần làm nhiệm vụ hộ tống đầu tiên, Lecan chẳng thể nghĩ ra dù chỉ một lần Eda thù hằn hay hoài nghi anh. Eda luôn luôn tin tưởng tuyệt đối vào Lecan.
Sao cô bé lại làm thế?
Sao cô bé lại tin tưởng Lecan và hành xử như vậy với anh?
Anh không thể hiểu được.
Lecan chẳng hề giỏi phỏng đoán những gì mà người ta nghĩ.
Anh cũng chẳng giỏi hiểu thấu con tim phụ nữ hoạt động thế nào.
Mà anh cũng chẳng giỏi đoán xem đám trẻ con nghĩ gì.
Và Eda lại là tập hợp của ba thứ ấy. Làm sao mà anh hiểu được kia chứ.
Tuy nhiên, anh không cần phải hiểu. Vấn đề nằm ở việc Lecan thấy việc ấy thế nào.
Lecan chưa từng nghĩ rằng lòng tin mà Eda gửi gắm nơi anh là phiền phức. Thậm chí trái lại, anh còn thấy rất hài lòng.
Tức là, chuyện này thực ra rất đơn giản.
Anh chỉ cần làm theo những gì con tim mình mách bảo mà thôi.
Ngay từ ban đầu, bản thân Lecan đã chấp nhận việc bảo vệ Eda.
Chẳng việc gì phải suy tính sâu xa tới mức này.
Nếu như cô bé phải đi do có việc đột xuất hay do chuyện gì đó đột ngột xảy ra, rồi cô bé sẽ tự mình quay về nhanh thôi.
Nhưng nếu trái lại, cô bé đã bị bắt cóc, vậy thì Eda đang rơi vào tình cảnh rất gay go.
Anh nên hành động theo suy luận thứ hai.
Vậy bên nào khả nghi hơn?
Là Gia tộc Goncourt.
Vậy thì anh chỉ cần tới đó thôi.
Tự mình tới đó và nhìn tận mắt.
Đánh bại mọi kẻ dám cản đường.
Đập nát mọi cánh cửa đang chặn lối.
Nếu như không thấy Eda ở chỗ Gia tộc Goncourt, anh chỉ cần tìm đến điện thờ ngay sau đó.
Và nếu như Eda tự tìm về trong khi anh đang đi tìm ở hai nơi trên, không sao hết. Chẳng có gì xấu.
Lecan mở lớn mắt phải và nhe răng ra cười.
Điệu cười của một con thú săn mồi.