Ngay trước khi đặt chân xuống tầng 30, Lecan chợt nảy ra ý định trang bị thêm . Trang bị viên Ngọc Bảo Hộ anh có được nhờ trao đổi viên đá quý của mình với Tiểu thư Rubianafale sẽ tăng sức tấn công của anh lên gấp bội.
Ấy nhưng, anh liền rũ bỏ ý định ấy.
Anh muốn chiến đấu khi không có sự trợ giúp của viên Ngọc Bảo Hộ. Và anh hoàn toàn có thể trang bị nó nếu đối thủ quá khó nhằn.
Lúc này, sâu trong tim Lecan có một phần khinh suất.
Với hầm ngục tại thế giới cũ của anh, ngay khi trận chiến với Boss Tầng bắt đầu, cánh cửa dẫn tới nơi đó sẽ bị đóng chặt và chỉ mở trở lại khi và chỉ khi hoặc con trùm, hoặc kẻ thách thức nó, hay cả hai đều đã chết. Nhưng ở thế giới này thì không như vậy, kể cả khi người ta đã bắt đầu giao chiến với ma thú, bỏ chạy khỏi chúng chẳng phải việc gì quá khó khăn, chưa kể đám ma thú chẳng thể đuổi theo ta vào trong các cầu thang. Thành ra, Lecan nghĩ rằng tầng cuối cùng cũng tương tự như vậy.
Anh rút thanh kiếm đáng tin cậy của mình ra khỏi . Chiếc nhẫn bạc vốn đã được anh đeo trên tay suốt hai ngày nay rồi.
Khoảnh khắc Lecan đặt chân tới tầng 30, lập tức hiển thị thông tin của tầng này trong đầu anh.
Ở đây trống trơn. Không ma thú, không con người, không gì cả. Lecan đẩy tầm quét của ra xa hơn nữa.
Đây rồi.
Một con ma thú mạnh mẽ.
Liệu ở đây thực sự không còn gì ngoài nó.
Anh thử kiểm tra từng ngóc ngách của tầng này nhưng quả là chỉ có một chấm xanh. Duy nhất một chấm lớn màu lam hiển thị một con ma thú tại tầng này.
Lecan không dò xét gì hơn. Tại vì, theo như quyển sổ tay, ma thú của tầng cuối cùng là loài Vượn Tinh, Đại Chằn Tinh (Great Orge) (Ulgang), cũng là chủ của hầm ngục này.
Vì khó mà có chuyện một hầm ngục có nhiều chủ, nên Lecan đã coi như chỉ có một con Đại Chằn Tinh ở tầng này từ trước.
Nhưng mà, thông tin anh có vẫn quá ít ỏi. Cuốn sổ tay đã nêu rõ đặc điểm về các loại ma thú như cách tấn công và điểm yếu, nhưng về loài ma thú ngụ tại tầng cuối cùng lại chẳng có chút gì. Duy chỉ có dòng chữ “Thời gian hồi sinh sau khi bị đánh bại - Chưa rõ”, tức là ai đó đã tới được tầng này nhưng chưa một ai có thể đánh bại con Đại Chằn Tinh.
Tuy nhiên, bản đồ của nơi này có tồn tại. Tấm bản đồ anh có được từ Chaney có thông tin chi tiết về địa hình và các cửa dẫn tới tầng 30. Nó chẳng thể nào tồn tại nếu như chưa có ai khám phá nơi này.
--Khoan đã. Mình có nên tiêu diệt nó không đây.
Chaney đã nói gì nhỉ.
Một khi chủ hầm ngục bị đánh bại, mọi ma thú trong đó sẽ biến mất, và không một ma thú nào sẽ xuất hiện trở lại cho tới khi chủ hầm ngục hồi sinh. Bởi vậy nên các quý tộc quản lý hầm ngục không lấy làm thích thú gì khi chủ hầm ngục bị tiêu diệt.
Ấy nhưng, chinh phục được chủ hầm ngục là một thành tựu vô cùng danh giá, nên họ không thể công khai cấm chuyện ấy được.
--Vậy là họ không phiền nếu mình giết nó.
Dù thế nào thì anh cũng sẽ không thoái lui khi đã tới xa tới mức này. Lecan bước từng bước chắc nịch, tiến thẳng tới trung tâm tầng này.
Sống lưng anh cứ ngày một râm ran khi khoảng cách dần được thu hẹp. Một linh tính từ toàn bộ cơ thể anh. Rằng phía trước là kẻ địch hùng mạnh nhất từ trước tới nay.
Lecan không đi chậm lại.
Anh cứ tới gần từng bước một.
Chẳng mấy chốc, kẻ địch của anh đã vào tầm của . Cơ thể được hiển thị trong nhỏ tới bất ngờ. Dáng vẻ của nó chẳng khác một con người là bao.
Lecan dừng lại ngay trước cửa phòng boss. Chỉ có một cánh cửa dẫn vào trong.
Anh đã có thể tận mắt thấy địch thủ của mình từ đây.
Nó đang nằm ngửa và ngáy lớn.
Lecan đặt chân vào trong phòng.
Đối thủ của anh vẫn cứ say giấc.
Khi kiểm tra bằng , có vẻ như ma lực nó sở hữu chẳng khấm khá gì.
Dáng vẻ bên ngoài của nó cứ như một chiến binh loài người trưởng thành lực lưỡng. Nhưng nhìn kỹ hơn, nó quả là không phải con người. Điểm khác biệt lớn nhất chính là cái đầu. Năm cái sừng mọc lên từ mọi phía trên đầu nó. Trên đỉnh đầu nó là một cặp sừng lớn, vặn xoắn nhưng lại chĩa phần đầu nhọn hoắt ra phía trước.
Phần dưới lông lá tới sợ. Rậm rạp như một con thú hoang.
Phần thân trên được phủ một lớp lông vàng ánh kim nhưng không hề che đi từng tảng cơ bắp đồ sộ của nó.
Thân trên của nó chắc chắn như được xẻ ra từ thép nguội. Sức mạnh lớn tới mức nào đang ẩn trong từng thớ cơ ấy.
Con Đại Chằn Tinh vẫn say ngủ.
“Dậy.”
Ngay khi Lecan cất lời, tiếng ngáy của nó ngưng bặt.
Ngay lập tức, con Đại Chằn Tinh đứng dậy.
Nó bật dậy ngay tức khắc mà chẳng có lấy một động tác thừa. Cách nó đứng dậy tự nhiên tới mức người ta cứ nghĩ rằng nó vẫn đang đứng yên từ đầu tới giờ.
Và giờ khi mặt đã đối mặt, xem ra cả hai có chiều cao ngang nhau. Ấy nhưng đó là nếu cặp sừng trên đầu con Đại Chằn Tinh được tính, còn không thì Lecan vẫn sẽ nhỉnh hơn một chút. Bề rộng con Đại Chằn Tinh lại lớn hơn hẳn. Độ dày lồng ngực của nó cũng to hơn bội phần. Nếu so cân, hẳn con Đại Chằn Tinh nặng hơn anh nhiều.
Mặt nó trông như một con thú, chẳng hề có chút gì là giống với con người. Nhưng nếu tùy theo người được hỏi, có lẽ họ sẽ nói trông nó giống người hơn là Lecan.
Cơ thể Lecan run lên trước thềm trận chiến mà anh phải đưa tính mạng mình lên bàn cân.
Con Đại Chằn Tinh nheo cả hai mắt lại.
Nó đang cười.