11
Hôm sau, Lecan dành ra cả ngày để ngủ.
Anh thức dậy vào buổi chiều, ăn một bữa nhẹ ở ngay quán trọ rồi lại ngủ tiếp.
Vào ngày kế tiếp, anh cùng Heles đi quanh thị trấn để bán các vật liệu thu được từ hầm ngục.
Đây là công việc mà cả hai đã quen, nhưng bởi họ đem bán lượng vật liệu rất lớn, có vài cửa hàng không chấp nhận mua hết toàn bộ, một số còn kỳ kèo ngã giá. Với chỗ túi chứa dịch độc, cả hai sẽ đem chúng tới bán cho những người mua nhất định.
Chỗ vỏ ngoài của những con cỡ vừa bán được 16 đồng vàng lớn. Tuy số tiền này không hề nhỏ, nhưng Heles vẫn phàn nàn với người mua ở cửa hàng đầu tiên. Cái giá đó là quá rẻ mạt, cô ấy nói vậy.
Thế nhưng, chủ cửa hàng ấy đã giải thích rằng ông ta phải hạ giá xuống bởi chỗ vật liệu này bị tổn hại nhiều hơn thông thường.
Còn về chuyện những tổn hại này tới từ đâu, thì đây chính là kết quả của những lần Heles liều lĩnh xông lên kết hợp cùng cây kiếm phép mạnh mẽ của cô. Hay nói cách khác, gieo nhân nào gặt quả nấy, nên cô chỉ có thể cúi gằm mặt xuống khi ông chủ cửa hàng đang giải thích giữa chừng.
Với hai con biến chủng khổng lồ, cả nhóm bán luôn chỗ vật liệu cho bốn cửa hàng ngay khi ra khỏi hầm ngục, và chúng đem lại chín đồng vàng lớn.
Bởi không phải lúc nào người ta cũng có thể kiếm được chân của những con biến chủng khổng lồ từ vùng tầng ấy vẫn còn nguyên vẹn đến mức này.
Mỗi người trong nhóm Lecan nhận được 62 đồng vàng.
Hai mắt Eda suýt chút nữa thì bay ra khỏi tròng khi chia tiền.
Rồi vào ngày hôm sau, Lecan lại dành phần lớn thời gian để ngủ và chỉ ăn uống ở quán trọ.
Lecan để Eda đi mua sắm.
Cô bé đã dùng hết một nửa trong số 100 mũi tên mà họ đã mua từ lần trước.
Và bởi cô cũng đã dùng gần hết chỗ có độc, Lecan yêu cầu cô mua thêm gấp đôi số lúc trước.
Cô bé vẫn chưa bắn mũi tên nào được yểm nguyền gây tê liệt, nhưng Lecan bảo cô đi yểm thêm năm mũi nữa. Có vẻ như nguyền chú sư của cửa hàng này là một người rất đặc biệt, kể cả với một thị trấn có nhiều nguyền chú sư thế này, nên hẳn sản phẩm ông ta làm ra không hề tầm thường, và chi phí của nơi này cũng rẻ hơn so với những cửa hàng khác.
Hôm sau, Lecan đi tìm mua thực phẩm và củi đốt. Anh mua thêm một lượng lớn potion vàng có khả năng xóa hiệu ứng bất thường. Kỳ nghỉ này kéo dài bốn này. Tức hôm nay là ngày cuối.
Lecan vẫn tập trung duy trì trong suốt thời gian dạo quanh thị trấn và mua hàng.
là khả năng có thể xác định được vị trí của những sinh vật sống trong bán kính 1000 bước.
Chấm đỏ là người, chấm lục là chim, cá, côn trùng, và chấm lam là ma thú.
Ở thế giới cũ của anh, tất cả mọi người đều sở một lượng ma lực nhất định từ ít tới nhiều, nhưng ở thế giới này, những người sở hữu ma lực có số lượng rất khiêm tốn.
Thế nên, nhiều người chỉ được hiển thị là những chấm đỏ nhỏ xíu và mờ nhạt.
Tuy khả năng này có thể xác định được con người, nhưng nó không thể phân biệt được giữa người này và người khác.
Ấy nhưng, cách các chấm đỏ này hiển thị vẫn có đôi chút khác biệt, nên ta vẫn có thể phần nào chỉ ra được đâu là ai trong một số trường hợp.
May thay, do cả Eda, Arios và Heles đều sở hữu ma lực, nên Lecan đã thử xác định vị trí của cả bốn từ sáng nay để luyện tập phân biệt người với người bằng khả năng này.
Anh mới chỉ thử cách này qua loa một vài lần, nên có được cơ hội để luyện tập thế này đúng là đáng giá.
Anh đã để mất dấu chấm đỏ của Arios một vài lần. Bởi thị trấn này chứa rất nhiều người sở hữu bể ma lực tương đồng với Arios, nên Lecan sẽ bị mất dấu ngay khi cậu ta đi vào một đám đông. Khi ấy thì anh chẳng thể nào phân biệt được ai với ai nữa.
Heles sở hữu bể ma lực lớn hơn Arios gấp nhiều lần. Và đúng với một thị trấn hầm ngục, nơi này có rất nhiều người sở hữu bể ma lực ngang, thậm chí vượt xa Heles, nhưng bằng cách nào đó mà anh vẫn có thể nắm được vị trí của cô ấy.
Chấm đỏ của Eda nổi bật hơn hẳn do bể ma lực khổng lồ của cô bé. Lecan cảm giác như anh đang ngày một quen thuộc hơn với đặc điểm của chấm đỏ hiển thị cô. Giờ anh hoàn toàn có thể quay đi chỗ khác mà vẫn chỉ ra được Eda đang ở đâu.
Lecan để ý thấy cách chấm đỏ của Heles chuyển động có gì đó bất thường.
Nó đã di chuyển cùng với ba chấm đỏ khác được kha khá thời gian rồi.
Bởi đây là trung tâm của thị trấn, nên anh nghĩ rằng rồi thì họ cũng sẽ chia sang hướng khác, nhưng cả bốn vẫn giữ y như vậy.
Bốn chấm đỏ đang tiến thẳng tới khu vực ngoại ô.
(Bọn họ di chuyển quá nhanh.)
(Một cỗ xe ngựa sao?)
(Họ đang di chuyển trên một cỗ xe?)
Chấm đỏ của Heles đang di chuyển ngày một xa hơn.
Đột nhiên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lecan.
(Không ổn.)
Lecan liền chạy đi.
12
Hầm ngục Ninae nằm ở trung tâm thị trấn.
Hay đúng hơn, đây là một thị trấn được xây dựng xung quanh hầm ngục Ninae.
Dinh thự của lãnh chúa được đặt ở phía nam hầm ngục, bao quanh bởi dinh thự của những quý tộc khác.
Phía bắc thị trấn án ngữ một dãy núi, và dưới chân dãy núi ấy là một vài dinh thự được dựng lên ở chỗ này chỗ kia.
Đây là những dinh thự thuộc quyền sở hữu của những mạo hiểm giả cấp cao với địa bàn hoạt động là ở Hầm ngục Ninae.
Cỗ xe đang hướng tới một trong số những dinh thự này.
Lecan bức tốc phóng đi, nhanh tới mức áo choàng giật phần phật trong gió.
Anh dùng dùng cả để tăng tốc lên nhanh hơn nữa ngay khi khuất khỏi tầm nhìn của người dân.
Và khi đã ra tới con đường hướng tới dãy núi, anh đẩy bản thân đi mạnh hơn nữa bằng , bay đi trên những tán cây, đuổi theo cỗ xe kia.
(Đây rồi.)
Lecan tìm thấy cỗ xe khi vừa bay qua một con suối và hạ cánh ở ngay phía mà nó đang hướng tới.
Cỗ xe đang tới gần.
Lecan lấy ra khỏi , đút nó và trong túi áo trong, lấy ở dạng găng ra và đeo lên tay trái, rồi treo bên hông.
Cỗ xe trước mặt Lecan đang đi chậm dần lại.
“Thằng ngu! Muốn chết à! Tránh ra!”
Người đánh xe là một mạo hiểm giả.
Hắn là một trong những người đi cùng Snow. Hẳn là thành viên của tổ đội gì gì đấy đấy.
“Trả Heles lại đây.”
“Giề cơ?”
“Ta biết Heles đang ở trong cỗ xe kia.”
“Cô ta ở chỗ khỉ gì cơ! Bảo rồi, tránh ra!”
Lecan đã trông thấy Heles qua .
Có vẻ cô ấy vẫn còn sống. Nhưng cô lại nằm yên bất động, như đang ngủ say.
“Sao Heles lại ngủ? Các người làm gì cô ấy rồi?”
“Kẹp luôn hắn đi!”
Ai đó gào lên từ trong cỗ xe.
Giọng nói này có vẻ quen.
Là từ gã đàn ông mặt phẳng, Snow.
Snow thò mặt và tay phải ra từ cửa sổ của cỗ xe, tay hắn ta đang nắm một vật gì đó.
"!”
Ngay khi nhận thấy có ma thuật được phát động, Lecan liền chuyển dạng trên tay trái và sẵn sàng đỡ đòn.
Một luồng sáng chói lóa phóng ra từ tay phải Snow.
phẩy quả cầu lửa đang hướng tới Lecan đi chỗ khác.
Gã đánh xe giật dây cương để thúc lũ ngựa chạy.
Lecan nhanh chóng chạy sang bên phải, một con dốc, và niệm lên một ma thuật.[note49595]
“!”
Đòn ma thuật công kích mạnh mẽ thổi tung đầu của gã đánh xe.
Lecan nhảy lên cỗ xe rồi theo đà đá luôn cái xác cụt đầu của gã đánh xe xuống.
Tên đánh xe không đầu bay vù xuống dưới thung lũng.
Cú đá này đãng nhẽ không hề mạnh tới vậy, nhưng mà nghĩ lại, anh đang trang bị . Một cú đá với bốt cứng trên chân vẫn được coi là một đòn tấn công.
Một ngọn thương đâm xuyên ra ngoài ghế đánh xe.
Bên trong cỗ xe này không thể nào đủ chỗ để chứa một cây thương.
Đây hẳn là một trang bị mang Ân sủng.
Lecan nghĩ vậy trong khi nhẹ nhàng né ngọn thương, và rồi nắm nó bằng tay phải khi cú đâm vừa đi hết cỡ.
Tên thương thủ cố kéo cây thương lại.
Đúng như mong đợi từ một mạo hiểm giả thám hiểm nơi sâu thẳm trong hầm ngục. Hắn ta sở hữu sức mạnh phi thường.
Ấy nhưng, cánh tay phải của Lecan đang nắm lấy ngọn thương lại không hề nhúc nhích lấy một li.
(Hửm?)
(Có vẻ không hề được kích hoạt)
(Sức nắm của mình tăng lên ư?)
Thế rồi, với suy nghĩ ấy trong đầu, Lecan chầm chậm lôi ngọn thương lớn ra bằng sức mạnh đang căng tràn trong anh.
Trong cỗ xe phát ra tiếng kêu rên.
Bằng , Lecan trông thấy một gã thương thủ lực lưỡng đang cố dồn hết sức bình sinh để giữ không cho cây thương bị tuột khỏi tay mình.
“.”
Với tấm khiên đã được thu về dạng găng, Lecan nắm tay trái lên ngọn thương và dùng hai tay giật nó về.
Cây thương dễ dàng bị giật ra. Và anh liền đâm ngược nó trở lại.
Đuôi cây thương đâm thẳng vào giữa ngực gã thương thủ.
Hắn ta ngã rập xuống.
Lecan lôi hẳn cây thương ra ngoài và ném nó ra phía trước cỗ xe.