7
“Được, đến giờ rồi.”
“Hôm nay cũng lại là vào giờ Rùa Công Chúa (Fengel) thứ hai sao.”
“Hửm?”
“Sẽ có lúc anh Lecan đây tỉnh dậy muộn hơn bình thường tùy vào việc ngày hôm trước khiến anh ấy mệt tới mức nào. Thỉnh thoảng giờ dùng bữa sáng cũng có thay đổi đôi chút. Ấy thế mà, nếu là để chuẩn bị chiến đấu, anh ấy sẽ luôn luôn thức dậy đúng vào giờ Rùa Công Chúa thứ hai.”
“Hồ. Thế à.”
“Ở trong hầm ngục nơi mà ta chẳng thể phân biệt là ngày hay đêm thế này, xem ra đồng hồ cơ thể của anh Lecan đây vẫn luôn đúng giờ.”
“Không cần biết. Tôi sẽ chiến đấu khi tôi sẵn sàng. Vậy thôi.”
Ngày hôm ấy, cả nhóm tiến xuống tầng 40.
Ma thú tại tầng này di chuyển nhanh hơn, và cả chân lẫn đầu của chúng cũng cứng hơn gấp nhiều lần.
Vào hai trận chiến đầu tiên, Lecan và Heles chẳng thể nào áng chừng để khớp được thời gian ra đòn với nhau, dẫn tới việc đòn đánh của họ dính vào đồng đội.
Và rồi có một chuyện xảy ra vào trận chiến thứ ba.
Lecan luôn luôn chọn và tung ra đòn đánh hiệu quả nhất và chuẩn xác nhất để giết ma thú. Không chỉ có vậy, anh còn điều chỉnh hành động của bản thân để tránh việc đánh trúng đồng đội, hay là làm cản trở họ.
Còn nếu có, thì đó là do Heles cản trở những người còn lại.
Ấy nhưng, có gì đó đã thay đổi từ phía Heles trong trận chiến này.
Đó chính là, cô ấy đã có thể chỉ dẫn cho Lecan ra đòn.
Heles liều lĩnh xông thẳng tới chỗ con ma thú, và khi con nhện há miệng ra toan tấn công cô, Lecan cảm giác cách mà cô ấy vung kiếm giống như thể đang xui khiến Lecan vung kiếm vào đầu cô ấy từ phía sau.
Lecan nghe theo hiệu lệnh này. Tung ra một đòn đánh mà hẳn đã nghiền nát đầu Heles nếu như cô ấy không né đi.
Heles cúi xuống và chém vào chân trước của con ma thú.
Lưỡi kiếm của Lecan vòng tới từ phía sau gáy cô ấy, sượt qua đỉnh đầu cô rồi xẻ ngang qua mặt con ma thú.
Và trận chiến kết thúc.
“Chị Heles này!”
Arios chạy tới.
“Đòn phối hợp vừa rồi quả là hết sức hoàn mỹ.”
Heles ngớ người ra.
Xem ra cô ấy vẫn chưa nhận ra mình vừa mới làm gì.
“Cô làm được rồi.”
Lecan nói với cô từ phía sau.
Nét mặt cô thay đổi ngay khi vừa sực nhận ra mình vừa làm được gì.
“A, tôi vừa, mới làm được.”
“Rất tốt.”
“Nhưng, nhưng sao có thể. Nhưng mà, tôi biết rõ kiếm của anh Lecan đây đang tới từ phía sau ngay khoảnh khắc ấy. Thế nên tôi mới có thể hành động liều lĩnh tới vậy.”
“Người dẫn hướng để anh Lecan ra đòn đó chính là chị đó, chị Heles.”
“Dẫn hướng? Không, không phải vậy. Tôi đã nhìn thấy nó từ trước. Rằng anh Lecan sẽ vung kiếm như thế nào.”
“Phải. Trong thực tế, hay là, đó chính là bản thân chị Heles cảm thấy như vậy. Nhưng với anh Lecan, anh ấy đã vung kiếm theo như chị Heles chỉ dẫn. Phải không?”
“Ờm.”
“Phối hợp? Ra đó chính là phối hợp sao?”
“Heles.”
“Sao vậy.”
“Mạo hiểm giả chiến đấu với tính mạng được đem ra đặt cược không làm theo đội hình. Họ tự ứng biến ra cách phối hợp.”
“Phối hợp không phải theo đội hình. Mà là được ứng biến ra?”
“Cô không thể tiêu diệt ma thú nếu như tay chân bị trói chặt lại cho vừa với đội hình. Tung ra toàn bộ ý chí khi tấn công, và để cho những người còn lại hợp nhất với ý chí của bản thân cô bằng đòn tấn công của họ hết mức có thể. Đó là phối hợp.”
“Hợp nhất, hết mức có thể.”
“Để cho khi nhìn lại, việc ai là người ra đòn trước chẳng phải việc gì quan trọng. Đó là khi chúng ta đã có thể hoàn toàn phối hợp khi chiến đấu.”
“Không quan trọng là ai.”
“Nắm tay trái lại rồi đấm vào nắm tay phải. Cái nào chạm vào cái nào?”
“Cả hai đều chạm vào nhau.”
“Đúng không. Là như thế đấy.”
“Nhưng tôi không hiểu ý anh.”
“Mà thôi. Cô làm rất tốt. Sức mạnh của cô đã đạt được tầm cao mới. Đừng quên đi việc ấy.”
“A. Cảm ơ…”
Những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống từ đôi mắt diễm lệ của Heles.
“Nước mắt…? Mình, đang, khóc ư?”
Hẳn là bản thân Heles cũng không thể hiểu tại sao cô lại khóc.
Đó không phải là những giọt lệ buồn đau.
“Ừm ừm. Em hiểu mà. Bởi vì Lecan cũng làm em khóc như thế.”
“Vậy, sao. Anh ấy cũng làm cô Eda khóc sao.”
“Lecan đúng là đồ xấu xa.”
“Ra vậy. Đúng rồi nhỉ. Anh Lecan đây đúng là đồ xấu xa.”
Một lúc sau, Eda và Heles tới giúp Lecan và Arios tách nguyên vật liệu khỏi xác ma thú.
Và rồi kể từ ấy, cách cả nhóm chiến đấu thay đổi đến mức chẳng thể nhận ra.
Ba kiếm sĩ sẽ di chuyển tự do theo đủ mọi hướng đồng thời hỗ trợ lẫn nhau, giúp sức chiến đấu của họ tăng vọt,
Cơn lốc kiếm vũ được ba người tung ra dễ dàng kết liễu mọi con ma thú mà họ gặp.
Việc Eda có thể hủy đi một mắt của đám nhện cũng góp công không hề nhỏ.
Đồng thời phép của cô sẽ lập tức bay tới bất cứ ai dính phải sát thương từ ma thú. Không một ai trong cả ba kiếm sĩ nghi ngờ khả năng này của cô.
Đây chính là khi bốn người họ thực sự trở thành một tổ đội.
8
“Chúng ta đã lấy được của tầng 40.”
“Tôi vẫn không thể nào tin nổi. Ai mà dám ngờ chúng ta lại có thể tiêu diệt biến chủng khổng lồ ở tầng 40 liên tiếp dễ dàng tới vậy. Khi tôi có được tại tầng này, chúng tôi thậm chí còn phải tuyển thêm thành viên tạm thời mà vẫn chỉ có thể xoay xở đánh bại được những con biến chủng này.”
“Ái chà, mọi người hôm nay ai cũng đỉnh hết.”
“Đừng khiêm tốn quá chứ chị Eda, chẳng phải chị đã bắn xuyên qua tim con ma thú ngay khi nó giơ đầu lên cao hòng nghiền nát anh Lecan hay sao. Đòn đó quả là hoàn hảo.”
“Ehehe. Cảm ơn nhé. Arios cũng ngầu lắm luôn. Em loáng cái đã cắt được bốn chân của nó rồi.”
“Chúng ta sẽ quay lên mặt đất sau khi đã thu được toàn bộ vật liệu. Nhưng mà có cắt chân con biến chủng khổng lồ thành từng khúc thì vẫn không thể nào vừa vào của tôi.”
“Ồ. Cái kỳ quái của anh Lecan cuối cùng cũng đầy rồi sao.”
“Không. Bởi nhìn kiểu gì thì mấy cái chân này cũng vẫn to quá thể.”
“Ừm. Lúc trước chúng tôi cũng chỉ thu lấy túi chứa dịch độc của chúng mà thôi. Đem chỗ chân này ra ngoài đơn giản là bất khả thi.”
“Tôi sẽ vác chúng lên.”
“Gì cơ?”
“Anh nói gì?”
“Arios này. Em không thể áp dụng lẽ thường với Lecan được đâu.”
“Trời ạ, anh Lecan à, anh đúng là ngoài sức tưởng tượng.”
“Vì?”
“À, ừm. Kể cả với những tổ đội chuyên săn lùng ma thú ở những tầng này, họ vẫn chỉ săn hai con nhện trong thời gian nửa ngày và nhiều nhất là bốn con trong một ngày. Ấy thế mà tổ đội chúng ta lại săn tới mười con trong hôm nay, mười một vào hôm qua, và ngày hôm kia thì, chúng ta săn năm con ở tầng 36, tám ở tầng 37, 12 ở tầng 38, nên là ừm, 25 con nhện trong một ngày.”
“Bởi vì hoàn cảnh yêu cầu thôi.”
“Vậy thì lại càng chẳng thể nào tin nổi. Chạm trán nhiều trận chiến đến mức ấy đơn giản là quá mức thông thường.”
“Bốn con nhện một ngày không phải hơi ít sao?”
“Anh cần phải uống một viên potion khi bị thương. Do viên potion tiếp theo sẽ có tác dụng kém đi, dính phải một vết thương nặng sẽ khiến anh lâm vào tình thế hiểm nghèo nếu như không đợi đủ thời gian cho potion có hiệu lực mạnh trở lại.”
“À, ra vậy.”
“Hai người sở hữu trong một tổ đội là một tiền lệ chưa từng có. Với lại, tôi nghe nói người ta chỉ có thể dùng cấp cao bốn lần một ngày, kể cả có sử dụng potion lam. Bởi dùng ma thuật này liên tục trong thời gian ngắn như vậy là bất khả thi, việc cô trị liệu sư tên Nunu phát cuồng lên là chuyện dễ hiểu.”
“Ơ? Bốn lần á, chị đang đùa phải không?”
“Không hề. Nhưng mà, những cái chân này không bị tổn hại quá nhiều, mọi thứ đều được thu thập, và cả túi dịch vẫn còn chứa rất nhiều độc. Hẳn chỗ vật liệu này sẽ bán được giá rất cao cho xem.”
“Thế mà vẫn chẳng có rương báu nào xuất hiện, sao lại thế?”
“Hahaha. Rất kỳ lạ đúng không. Nhưng vật liệu thu được từ đám nhện ở những tầng này có giá trị cao hơn hẳn những rương báu thông thường.”
“Vậy à. Thế thì được.”