1
Vào hôm thứ hai của kỳ nghỉ, hay chính là ngày cuối trước khi cả nhóm quay trở lại hầm ngục, Lecan dạo quanh thị trấn cùng Eda để tìm mua một cây cung. Theo sau họ là Arios và Heles.
Lecan có khá nhiều kinh nghiệm dùng cung từ lúc vẫn còn ở thế giới gốc, do khi ấy anh không thể dùng ma thuật. Anh tự tin rằng mình có thể nắm rõ chất lượng của cung tên.
Anh phân vân không biết nên chọn cây cung lớn tới cỡ nào. Ta hoàn toàn có thể sử dụng trường cung trong hầm ngục. Cung có kích thước càng lớn sẽ càng có hiệu quả hơn ở những tầng từ 1 tới 20. Hẳn đó là lý do mà ở đây có rất nhiều trường cung được bày bán, thậm chí một số còn lớn tới mức khó mà dùng được ở những hầm ngục khác.
Tuy nhiên, một cây cung quá lớn sẽ chỉ gây cản trở cho cô bé, và nó cần phải có kích thước đủ để vừa vào trong cái mà Shira cho Eda.
Ấy nhưng, một cây cung không thể bắn được chuẩn là một cây cung vô dụng. Nó không nhất thiết phải bắn được mũi tên đi quá xa, chỉ cần đường tên có thể đi thẳng ở khoảng cách trung bình là được. Một cây cung tầm xa không có khiếm khuyết.
Sau khi ghé thăm một loạt cửa hàng và dùng thử hàng loạt cung tên, họ cuối cùng cũng tìm được một cây vừa ý. Đàn hồi, không bị vênh lệch, và cảm giác buông tay để mũi tên lướt đi rất thoải mái. Tuy trông có vẻ đơn giản, nhưng nhờ được làm từ vật liệu có chất lượng cao, nên hẳn độ bền của nó sẽ được đảm bảo.
Mắt của Eda tí nữa thì rơi ra khỏi tròng khi được hay cây cung này có giá năm đồng vàng và hai đồng bạc lớn, trong khi nó không hề có Ân sủng, ấy nhưng Lecan lại thấy giá tiền này thậm chí vẫn còn rẻ. Cung tên thông thường có giá này hẳn là bởi vật phẩm có Ân sủng được buôn bán thường xuyên ở nơi này. Tuy nhiên, kể cả khi chi phí tay nghề của người thợ được bỏ qua, ta vẫn sẽ phải trả tiền cho vật liệu cũng như công sức làm nên cây cung.
Đương nhiên, Eda phải tự bỏ tiền túi ra để mua nó.
Cả nhóm còn mua thêm 100 mũi tên ở cửa hàng này. Eda kêu của cô bé không chứa được từng ấy, nên Lecan giữ một nửa số tên theo mình. Họ còn mua thêm một ít đầu mũi tên để phòng hờ. Họ mua cả dầu, vải và dây để dùng khi bảo trì ở đây. Sẵn đã tìm được một cửa hàng tốt, nếu có thể, họ nên mua cho xong những thứ cần thiết.
Cửa hàng trên giới thiệu một cửa hàng yểm nguyền và một cửa hàng độc dược cho họ. Thị trấn này còn có cả những cửa hàng như vậy.
Cả nhóm chọn yểm nguyền chú gây tê liệt lên năm mũi tên ở cửa hàng yểm nguyền. Loại nguyền chú có cấp cao nhất mà cửa hàng có thể yểm lên mũi tên. Tiền công cho mỗi mũi tên là một đồng vàng. Eda muốn chọn loại nguyền chú rẻ hơn, nhưng Lecan dạy cho cô bé rằng có trong tay năm mũi tên với khả năng dính nguyền cao sẽ đáng tin cậy hơn là mười mũi tên có khả năng dính nguyền thấp.
Họ mua thêm 20 mũi tên tẩm độc gây tê liệt ở cửa hàng độc dược.
“Eda.”
“Un.”
“Sẽ có lúc cô không thể thu hồi mũi tên khi ở trong hầm ngục, hay những mũi tên thu hồi không thể dùng được nữa. Vậy nên hãy coi chúng là vật phẩm dùng một lần.”
“Ế? Thế á?”
“Tính toán xem mình còn lại bao nhiêu mũi tên. Bao nhiêu mũi tên sẽ được dùng khi đi săn, bao nhiêu mũi sẽ được giữ lại để tự vệ, lên kế hoạch từ trước đồng thời ứng biến tùy vào hoàn cảnh.”
“Un!”
Cả bốn dùng bữa trưa khi Lecan giao Eda cho Arios và Heles.
“Hai người giúp Eda tìm trang bị đi.”
“Vâng.”
“Đã rõ.”
“Ma thú từ tầng 22 trở xuống có thể phun độc, nên tìm loại trang bị có thể bao kín da trên người cho con bé. Cả giày nhẹ và bền nữa.”
“Vâng ạ. Kể cũng may, nhờ có hầm ngục mà ở đây có nguồn cung dồi dào dây tơ chất lượng cao. Bọn con sẽ đi kiếm trang bị bảo hộ làm từ tơ nhẹ có chất lượng cao nhất cho chị ấy.”
“Làm vậy đi. Còn về kiếm ngắn, hiện tại tôi sẽ cho con bé mượn nên không cần quan tâm. Tìm trang bị bảo hộ có chất lượng càng cao càng tốt, đừng quan tâm tới giá cả.”
“Con hiểu rồi.”
Heles cũng gật đầu.
“Chúng ta chia nhóm tại đây. Tập hợp ở vào tối nay.
“Được luôn.”
“Vâng.”
“Đã rõ.”
2
Lecan chia tay ba người còn lại và dạo quanh các cửa hàng vũ khí.
Không hiểu tại sao mà thị trấn này chẳng có mấy cửa hàng chuyên bán kiếm, mặc cho số cửa hàng chuyên bán thương thì nhiều vô kể.
Và gần như toàn bộ những cửa hàng bán kiếm kể trên chỉ làm việc với vật phẩm có Ân sủng.
Thứ họ buôn bán là Ân sủng, nên khó mà đảm bảo được chất lượng của kiếm.
Anh đi quanh từ nơi này sang nơi khác mà chẳng thể tìm nổi một thanh kiếm vừa ý.
Lecan tính rằng mình vẫn còn khoảng 70 đồng vàng sau khi kiểm tra lại tài sản trên người vào hôm qua. Anh toan tiêu toàn bộ chỗ tiền này nếu như có thể tìm được một thanh kiếm tốt, nhưng tiếc thay chẳng có thanh kiếm nào ổn.
Lecan quyết định thay đổi hướng đi.
Một thanh kiếm tốt với anh sẽ là thanh kiếm có mà anh đã đánh gãy. Nó là một thanh kiếm tuyệt vời có thể tự sửa chữa, mặc cho có bị anh vung thô bạo tới mức nào. Tuy không có khả năng đặc biệt nào để tăng độ sắc bén hay sức tấn công, nhưng nó rất vừa vặn trong tay anh và rất dễ dùng.
Tuy nhiên, anh phải từ bỏ việc tìm được một thanh kiếm như vậy thêm một lần nữa.
Hay nói cách khác, tìm được một thanh kiếm mà anh có thể dùng mãi mãi là chuyện bất khả thi.
Có lẽ trong tương lai Lecan sẽ tìm được một thanh kiếm tin cậy mới ở , nhưng ở thời điểm hiện tại, anh nên coi kiếm như một loại vật phầm có thể tiêu hao như potion.
Lecan đã kìm hãm một phần khi dùng . Bởi anh nghĩ làm gãy nó chẳng khác gì đổ hết công sức đi tìm kiếm một thanh kiếm tốt tới vậy xuống sông xuống biển.
Đó là một cách nghĩ sai lầm.
Kiếm được làm ra là để sử dụng. Để được vung bằng toàn bộ sức lực. Anh chỉ cần đổi sang một thanh kiếm khác nếu như thanh kiếm này bị hỏng. Việc có trong tay mình một thanh kiếm tốt nhưng lại không để nó phát huy hết sức mạnh chẳng khác gì để xe thồ chạy trước ngựa kéo.
Anh nên mua thêm một thanh kiếm ổn để phòng hờ, một thanh kiếm không cần tốt được như . Anh sẽ dùng nó trong trường hợp bị gãy. Và nếu như thanh kiếm ấy cũng bị gãy, anh chỉ cần mua thêm một thanh kiếm khác mà thôi. Anh còn có thể đem những thanh kiếm được trữ bên trong ra dùng trong khi tìm kiếm.
Lecan quyết định đặt hướng đi như vậy.
Và khi anh vào trong một cửa hàng vũ khí nhỏ với tâm trí đã định, Lecan gặp được một thanh kiếm.