1
“Kia là cái gì?”
“Chúng là nhà trọ hầm ngục.”
Cuối cùng thì hầm ngục cũng đã thức tỉnh.
Lecan bị bất ngờ trước cảnh những tòa nhà được dựng nối tiếp nhau quanh lối vào hầm ngục mà họ sắp sửa đi vào.
Và ở giữa những tòa nhà ấy là những sạp bán đồ ăn uống, khiến cho chúng trông như thể san sát vào nhau.
“Nhà trọ hầm ngục là gì.”
“Chúng là những quán trọ nơi các mạo hiểm giả thường quay trở ra mỗi hai hay ba ngày tìm tới để trú chân. Những mạo hiểm giả này thường sẽ ăn cho no ở các sạp đồ ăn, sau đó mua thêm một lượng đồ ăn để mang theo trong chuyến thám hiểm hầm ngục kế tiếp.”
Hầm ngục ở thế giới này còn có cả ma thuật Dịch chuyển Tầng, một phép mà ai cũng có thể dùng được, mặc cho họ có sở hữu ma lực hay không, với tại một tầng, họ có thể quay ra và rồi trở lại lúc nào tùy thích.
Nói mới nhớ, Lecan đã từng nghe loáng thoáng về việc mạo hiểm giả ngủ ở tầng mặt tại Hầm ngục Golbul. Việc số người cắm trại trong hầm ngục ít hơn hẳn so với lượng mạo hiểm giả vào trong hầm ngục khi ấy cũng khiến anh lấy làm lạ. Hẳn là vì họ đã quay trở ra bên ngoài.
Nhưng mà, đi vào rồi lại quay ra hàng ngày ư.
Liệu việc ấy có thực sự là khám phá một hầm ngục hay không.
Lecan hỏi Heles một câu hỏi khác trong khi ngẫm nghĩ việc trên.
“Mạo hiểm giả xuống tới vùng tầng sâu không cắm trại ở trong hầm ngục à?
“Việc ấy còn tùy thuộc vào từng tổ đội thưa anh. và thường hay quay trở lại mặt đất, nhưng lại có khuynh hướng ở lại hầm ngục trong nhiều ngày cùng với cửu vạn độc quyền của họ.”
“Ừm. Cứ hở ra là lại quay về chỉ tổ tốn thời gian. Đồ ăn được nấu trên lửa trại trong hầm ngục lúc nào cũng là tuyệt nhất.”
“Anh Lecan này.”
“Hửm?”
“Hầm ngục này không có gỗ để dùng làm củi đốt đâu.”
“Hả?”
“Thành ra, những người qua đêm trong hầm ngục này thường không dựng lửa trại.”
“Cái hầm ngục chán chết gì thế này.”
“Tôi nào có thể thay đổi hầm ngục này theo ý mình.”
“Kệ đi, vào trong ngó qua thôi. Ma thú tại tầng một là Nhện Đốm (Hadrin) à. Cái Hạng Nhất với Hạng Hai là sao?”
“Với cùng một loài ma thú ngụ ở trong cùng một hầm ngục, tùy theo từng tầng mà kích thước và sức mạnh của chúng có thể chênh lệch nhau rất nhiều, những thứ bậc anh vừa nói được dùng để xếp hạng sức mạnh của những ma thú như vậy. Tuy nhiên, sức mạnh của Nhện Đốm Hạng Nhất tại hầm ngục này có thể sẽ không giống với những con Nhện Đốm Hạng Nhất tại những hầm ngục khác.”
“Đã hiểu. Ở đây còn viết là chúng có <Độc Yếu>, ở bộ phận nào vậy?”
“Nhện Đốm thường trữ nọc độc ở răng nanh của chúng. Nếu bị một con cắn, khả năng anh bị trúng độc gần như là trăm phần trăm. Loại nọc độc yếu này sẽ gây ra tình trạng sốt và chóng mặt nếu như không được chữa trị kịp thời, thậm chí còn có thể gây ra tử vong.”
“Hiểu rồi. Eda.”
“Dạ.”
“Cô đang mặc trang phục mỏng và có nhiều vùng bị hở. Nhớ để ý kỹ và né đòn tấn công của đám ma thú.”
“Un.”
“Và đừng dùng ma thuật trừ khi tôi yêu cầu.”
“Ơ. V-vâng.”
“Nếu lỡ bị nhện cắn, hãy dùng dược phẩm.”
Từ tầng thứ nhất cho tới tầng thứ mười của hầm ngục này chỉ có duy nhất một loài ma thú, Nhện Đốm. Tiếp sau đó là Nhện Lớn Tám Mắt. Mà đúng hơn, toàn bộ ma thú của bốn mươi bốn tầng đều là những biến chủng của hai loài ma thú này.
Nghe theo lời khuyên từ Heles, cả nhóm đều đã mua thuốc giải độc để chống lại nọc độc của hai loài nhện này. Tuy nhiên, nọc độc của ma thú tại những tầng sâu thường sẽ gây triệu chứng mạnh hơn và phát tán trong cơ thể nhanh hơn. Thành ra, ta cần phải có trang bị sở hữu khả năng kháng hoặc vô hiệu độc thì mới có thể thám hiểm những tầng sâu hơn.
Việc Eda mặc trang phục mỏng như trên là do chỉ dẫn từ Arios.
Theo như cậu ta, con đường duy nhất để có thể thành thạo kỹ thuật di chuyển trong khi ẩn đi sự hiện diện của bản thân chính là tập luyện độ nhạy bén của bản thân khi xác định sự hiện diện của mọi thứ xung quanh chính mình. Vậy nên, Eda cần phải mặc một bộ đồ mỏng với nhiều phần cơ thể được để hở. Những bộ phận trọng yếu đều đã được bọc lót với trang bị bằng da, nhưng với Lecan, trang bị kiểu này vẫn quá là bất cẩn. Ấy nhưng theo lời Arios, việc này sẽ giúp cho cô bé cải thiện khả năng né tránh.
Thanh kiếm ngắn cô bé đang đeo trên hông là được Lecan cho mượn. Còn cây thì được cô cầm bên tay trái.
Một lớp giáp bằng da được bọc trên cả hai bên cẳng tay cô bé. Ban đầu, cô định sẽ mặc giáp cẳng tay bằng da được Arios tự tay làm, nhưng anh ta đã tìm được một bộ mới vào ngày hôm qua và khuyên Eda nên thay thế chúng bằng bộ mới. Chúng được làm từ vỏ ngoài của Nhện Lớn Tám Mắt và được gia cố bằng tơ của chính loài nhện này, chắc chắn nếu như mua ở thị trấn khác, giá của món trang bị này hẳn sẽ phải cao hơn từ năm tới mười lần.
Những thứ linh tinh như quần áo để thay hay gì đấy đều đã được cất bên trong cái được Shira cho, và được cô bé đeo sau lưng.
“Được rồi. Vào thôi.”
Arios đeo sau lưng hai cái , còn Heles thì mang ba.
Lecan chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng của anh. Ban đầu Heles có hỏi mặc thứ trang phục như vậy vào hầm ngục liệu có sao không. Với Heles, chiếc áo choàng của anh hẳn là thứ trang bị vô dụng chẳng có lấy chút khả năng phòng thủ nào.
2
“Eda. Chúng ta chuẩn bị vào trong tầng mặt của hầm ngục.”
“Un.”
“Ngay khi đặt chân vào trong, cô sẽ không thể nào nghe hay thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài được nữa.”
“A, đúng thật.”
“Nơi này là một thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.”
“Un.”
“Hầm ngục có luật lệ của riêng chúng, khác hẳn với thế giới ngoài kia. Hãy tự mình nhìn xem chúng khác nhau thế nào.”
“Un.”
“Heles.”
“Ưm.”
“Sao trong hầm ngục lại có một đống người nằm la liệt quanh đây thế này.”
“Tại các hầm ngục khác không như vậy hay sao? Những người nằm ở đây đều không thể chi trả cho các nhà trọ hầm ngục. Họ thường được gọi là mạo hiểm giả tầng trên.
Phần đa trông rất gầy guộc. Hẳn là vì họ không được ăn đủ bữa.
3
“Đây, đây là hầm ngục sao.”
Eda trở nên rất hưng phấn ngay khi được tận mắt chứng kiến cảnh quan của tầng đầu tiên.
Arios thì trái lại, cậu ta vẫn tỏ ra bình thản như chẳng có chút cảm xúc gì với chuyến thám hiểm hầm ngục đầu tiên của mình.
Nhưng bất ngờ thay, Lecan lại thấy rất ngạc nhiên.
Anh chẳng thể nào ngờ một hầm ngục thế này lại có tồn tại trên đời.
Hãy thử tưởng tượng một đồng bằng chỉ có đất trải dài bát ngát tới tận cùng.
Với đó đây là những cái hố được đào lõm xuống từ trên mặt đất ấy. Lớn bé đều có đủ.
Phần đất không bị đào chính là đường đi, được nối với nhau như một tấm mạng nhện.
Trong mỗi cái hố đều có một hoặc hai con Nhện Đốm nhỏ.
Nếu cứ đi thẳng theo lối cầu thang đi xuống tầng này, ta có thể thấy ngay cầu thang dẫn tới tầng kế tiếp.
Hầm ngục này là như vậy.
Nói cách khác, hầm ngục này cho ta thấy rõ nơi để xuống tầng tiếp theo cũng như trở lại tầng trước, và chưa kể, người ta hoàn toàn có thể băng qua một tầng mà chẳng phải chiến đấu với ma thú lấy một lần.
Và vì lối đi của nơi này được nối với nhau như một mạng nhện, di chuyển trong khi né tránh những mạo hiểm giả khác chẳng phải việc gì quá khó khăn.
Nhưng tầng một gần như chẳng có mạo hiểm giả nào. Hẳn là vì khó mà kiếm được lợi nhuận ở đây.
“Hừm. Heles.”
“Ưm.”
“Những bộ phận nào của ma thú ở đây có giá cao.”
“Tơ nhện có giá cao nhất. Anh cũng có thể bán vỏ ngoài của chúng, nhưng số tiền đem lại chẳng hề tương xứng với công sức lột chúng ra và rồi mang vác ra tận bên ngoài.”
“Thu thập tơ thế nào.”
“Lũ nhện sẽ phun tơ ra nếu như anh đợt một chút sau khi tấn công chúng một lúc. Tơ được chúng phun ra có độ dính rất cao, và sẽ khiến cho ta gặp rắc rối lớn nếu như lỡ sảy chân dính phải. Độ dính này sẽ biến mất ngay khi con nhện phun ra chúng chết. Vậy nên, thường thì người ta sẽ để đám nhện phun ra thật nhiều tơ rồi mới tung ra đòn kết liễu, sau đó chờ cho chỗ tơ mất đi độ dính trước khi bắt đầu công việc thu thập.”
“Hiểu rồi. Eda.”
“U-un!”
“Bình tĩnh.”
“Hehe.”
“Để bắt đầu, thử giết một con nhện ở chỗ kia bằng đi.”
“Vâng ạ.”
Eda giương cung. Vì đã quen với cây cung này, cô bé nhanh chóng dẫn ma lực của mình vào và chuyển hóa thành một mũi tên, và rồi bắn mũi tên bay thẳng tới phần dưới của con ma thú.
“Ồ. Một cây cung phép sao. Phát bắn rất đẹp.”
“Cây cung phép này đúng là rất tốt.”
“Eda.”
“Dạ.”
“Đi lấy đá ma thuật đi.”
“Vâng!”
Con bé nhanh nhảu chạy xuống dưới cái hốc, lấy một con dao găm ra từ trong của mình, cắt phần bụng của con nhện, lấy viên đá ma thuật ra và chạy ngược trở lên con dốc chỉ trong thoáng chốc.
“Em lấy được rồi đây.”
“Tốt lắm. Tôi sẽ giữ nó.”
Lecan nhẹ nhàng đưa viên đá ma thuật vào trong .
Eda đã nắm rõ các công đoạn từ giết ma thú cho tới lấy đá ma thuật ra khỏi chúng từ lúc nào mà Lecan không hay.
“Tiếp theo, giết vài con nhện bằng kiếm ngắn mà không dùng tới cung. Xử lý hai con ở chỗ kia đi.”
“Vâng ạ.”
Eda cất cây cung vào trong cái đeo sau lưng, phóng xuống dưới cái hốc, nhẹ nhàng giết hai con nhện, và rồi tức tốc lấy đá ma thuật của chúng ra trước khi chạy trở lại. Nhìn từ xa thì trông đám nhện có vẻ nhỏ, nhưng nếu chỉ tính mỗi phần thân mình, chúng đã lớn hơn cả đầu Eda.
Nhưng mà đám nhện này mới chỉ bằng một phần mười những con nhện Lecan từng thấy ở Hầm ngục Golbul.
“Được rồi. Làm tốt lắm.”
“Ehehe.”
“Nào, tiếp theo là thu thập một chút tơ.”
“A, anh Lecan.”
“Chuyện gì.”
“Ta cần phải chờ một lúc lâu thì đám nhện tại tầng này mới bắt đầu phun tơ.”
“Con bé không cần phải kiếm được nhiều. Một ít là được.”
“Thì ra là như vậy. Tôi đã chuẩn bị sẵn chiếc này để chứa nguyên vật liệu thu được từ ma thú rồi đây.”
“Có ích đấy. Eda. Đi đi.”
“Un!”
Eda khiêu khích con nhện ở phía dưới và liên tục né đòn tấn công của nó suốt một lúc.
Và rồi con nhện cũng dừng lại, quay người và lắc lắc phần đuôi về phía Eda.
Mãi một lúc sau, phụt, nó bắn ra một chút xíu tơ.
Eda giết con nhện và lập tức trèo trở lên con dốc với chỗ tơ trên tay.
Phải mất một lúc thì độ dính của chỗ tơ cuốn trên tay cô mới mất hẳn.
Eda cho chỗ tơ vào trong chiếc mà Heles đã chuẩn bị từ trước.
Khi cả nhóm đã tới chỗ cầu thang xuống tầng dưới, Lecan quay người lại, nhắm mắt và nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
“Này, Lecan. Lúc trước anh cũng làm như thế nhỉ.”
“Hửm?”
“Cái điệu bộ hơi cúi đầu xuống trong khi nhắm mắt ấy. Anh cũng làm thế vào lần mình hộ tống Channey, và cả lần mình tới Vantaroy nữa. Lúc nào anh cũng làm thế sau một trận chiến. Như thế là sao vậy?”
Bị hỏi về việc này, Lecan bắt đầu trầm ngâm một lúc về ý nghĩa đằng sau thói quen kỳ lạ của mình.
“Chắc là cảm tạ.”
“Cảm tạ?”
“Với những trận chiến và những sinh mạng.”
“Ai cũng làm thế trong hầm ngục sao anh?”
“Không. Chưa từng thấy ai ngoài tôi làm thế.”
“Vậy ấy ạ.”
Bắt chước Lecan, Eda cũng nhắm mặt lại và nhè nhẹ cúi đầu trước tầng mà cô vừa chiến đấu.
Arios nãy giờ vẫn đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng anh cũng làm theo, nhắm hai mắt lại và cúi nhẹ với tay trái đặt trên chuôi kiếm.
Heles đặt nắm tay phải lên ngực trái và nhắm mắt lại nhưng không cúi chào.
Khoảnh khắc ấy chính là khi kiểu bày tỏ lòng cảm kích kỳ lạ này trở thành một truyền thống ngay sau khi tổ đội họ chinh phục một tầng của hầm ngục.