7
Tối hôm ấy, nhóm Lecan tìm tới .
Cánh cửa hỏng hôm qua đã được thay mới.
Bên trong là vô số khách hàng đang trò chuyện rôm rả.
Tức là hôm nay không có mặt ở đây. Lecan nghĩ vậy, nhưng hóa ra họ đang chè chén quanh hai cái bàn được chập làm một y như hôm qua.
Trông chuyện này đúng là lạ, Lecan thầm nghĩ, trong khi nhìn quanh nhưng chẳng thể thấy bàn nào còn trống, nên anh toan quay trở ra để rời đi.
“Lecan!”
Lecan quay lại và thấy Cozwolth đã đứng dậy và đang hào hứng vẫy tay với anh.
“Êu! tới rồi kìa! Nhường chỗ cho ba người họ đê!”
Những vị khách khác liền ngồi dồn vào những bàn khác, để lại một bàn trống.
“Lại đây! Lại đây! Lecan! Nhanh lại đây nào!”
Lecan tiến tới bàn vừa mới được để trống, anh nhẹ nhàng cúi đầu để cảm ơn những vị khách phải ngồi sáp vào nhau để nhường chỗ cho anh rồi mới ngồi xuống. Ghế của nhà hàng này cái nào cái nấy đều to bự. Hẳn là vì nhiều khách hàng của họ có vóc dáng cao lớn khác thường, và việc này lại quá là lý tưởng với Lecan, người luôn luôn thấy ghế của những nhà hàng khác đều quá nhỏ với anh.
“ÊUU, bồi bàn! Mang đồ uống cho họ đê! Hai cốc bia với một cốc trà. Tôi bao!”
“Làm phiền anh rồi Cozwolth.”
“Tôi mới là người phải nói câu đấy chứ Lecan. Hôm qua bọn tôi vui vẻ có hơi quá đà, chắc là làm phiền ba người lắm nhở.”
“Không đâu. Một trận ẩu đả là đồ nhắm rất hợp để thưởng thức cùng rượu bia.”
“UAHAHAHAHA. Cậu nói chí phải!”
“Nhà hàng này là vậy đấy thôi. Thoáng cái mà họ đã sửa xong cửa với ghế rồi.”
“Nhưng cũng toàn mấy cái rẻ thối.”
“Thế nên ta mới có thể thoải mái đập phá chứ. Và nhất là nhờ việc sửa chữa xong sớm thế này nên khách khứa tối nay vẫn được thưởng thức đồ ăn hảo hạng của quán. Như thế thì đúng là còn gì bằng.”
“Ối xời. Đúng là chuẩn khỏi phải chỉnh.”
Hai người cùng nhau cười phá lên.
“Bất ngờ thật, mọi khi Lecan lúc nào cũng trả lời cộc lốc nên chị cứ nghĩ là anh ấy không thích nói chuyện với người khác.”
“Sư phụ đúng là hợp cạ với những người kiểu này.”
Eda và Arios đang nói gì đó bên cạnh anh.
“Tối nay đúng là hết ý! Được, bồi bàn! Tôi khao mỗi tên ở đây một cốc bia!”
Cả nhà hàng hò reo ầm ĩ ngay sau khi Cozwolth tuyên bố.
“Và thêm cả một cốc từ tôi nữa. Mọi người, tôi là một lính mới vừa mới tới đây, xin phép được chiếu cố!”
Một tràng hò reo thậm chí còn to hơn trước vang lên sau tuyên bố của Lecan.
Và sau đó, cả nhà hàng trở nên náo động.
Toàn bộ mạo hiểm giả có mặt trong nhà hàng thay phiên nhau ra chào hỏi Lecan, mời rượu anh và được anh mời rượu lại hết chầu này tới chầu khác.
Vào lúc Lecan xử lý xong người cuối cùng, anh cũng đã uống một lượng kha khá.
Eda và Arios len lén lỉnh ra chỗ phục vụ bàn và gọi mọi món được nhà hàng đề xuất trong thực đơn. Phần lớn đều tọt cả vào trong bụng Lecan, nhưng cả Eda và Arios đều có phần.
Khi đám đông vây quanh Lecan đã dần vơi bớt, anh chàng kiếm sĩ mảnh khảnh thuộc bước tới và ngồi xuống bên cạnh anh.
“Lecan, chào.”
“Anh là, kiếm sĩ của phải không.”
“Tên là Beck. Hân hạnh được gặp.”
“Đây cũng thế.”
Cả hai cùng chạm cốc.
“Phù. Màn trình diễn trưa nay của anh đúng là cũng ra gì đấy.”
“Đám người xem có nói rằng mấy lão già kia là người của Hội Chú thuật sư hay gì đó.”
“Chuẩn đấy. Và lão già hãm tài lúc sau là đầu sỏ của hội luôn. Đây từng ở trong đấy ấy mà.”
“Humm.”
“Cái khiên kia ấy.”
“Hửm?”
“Tôi bảo là! Cái khiên ấy!”
“À, xin lỗi. Trong này ồn quá nên tôi không nghe rõ.”
“Nó đã bị đám đấy dùng làm mồi nhử để câu những người không mảy may biết gì suốt từ trước tới giờ.”
“Vậy à.”
“Nhưng cái cuộc đấu hèn hạ kia cuối cùng cũng chấm dứt rồi.”
“Sao lại hèn hạ.”
“Người chiến thắng sẽ nhận được cái khiên. Họ sẽ bị dính nguyền. Họ sẽ chẳng còn đủ sức để mà đứng dậy hay nhấc cái khiên lên. Và họ lại chẳng tài nào mà gỡ cái khiên ấy ra khỏi người mình.”
“Ra là nó bị yểm lời nguyền như vậy.”
“Và đó là lúc mà lão hội trưởng Hội Chú thuật sư ra mặt, lão ta sẽ nói rằng bọn chúng biết một phép để giải lời nguyền trên. Nhưng tình cờ là phép trên cần phải có một vật dẫn rất đặc biệt thì mới có thể thực hiện được.”
“Hồ. Hẳn sẽ tốn nhiều tiền đấy.”
“Bọn chúng sẽ đòi một cái và hai đồng vàng cho phép giải nguyền trên. Và đám Hội chú thuật sư sẽ bắt nạn nhân phải tự mình đi săn ma thú để kiếm vật dẫn nếu như họ không thể trả tiền.”
“Đê tiện đấy.”
“Phải. Rất đê tiện.”
“Liệu người ta có thể kiếm được một cái khiên bị nguyền từ rương báu hầm ngục không?”
“Chịu. Chưa nghe bao giờ.”
Vậy tức là chính những kẻ thuộc Hội Chú thuật sư là người đã yểm nguyền lên cái khiên.
Lecan chợt thấy việc này đúng là hài hước và liền cười phá lên.
Kiếm sĩ Beck cũng cười cùng anh.
“Anh Beck.”
Arios bắt chuyện với Beck.
“Ou. Sao thế?”
“Một tổ đội nào đó đã chinh phục hầm ngục vào ngày hôm qua phải không ạ?”
“Ờm, đúng rồi.”
“Vậy mà họ lại chẳng mở tiệc hay ăn mừng gì là sao?”
“Chắc kèo là lãnh chúa đã gửi lời mời và trao một số tiền như là phần thưởng cho bọn họ rồi. Thường thì bọn họ sẽ mò tới đây và tiệc tùng hết mình, nhưng lần này thì chắc là không.”
“Có chuyện gì xảy ra hay sao ạ?”
“Một thành viên trong tổ đội họ ngủm củ tỏi rồi. Một gã tên Doren, mang vai trò hồi phục. Tên đấy cũng rắn ra phết ấy.”
“Thì ra là như vậy.”
“Thường thì một tổ đội có thành viên là trị liệu sư sẽ trở nên quen thuộc và gần như là dựa vào cách chiến đấu khi được hỗ trợ bởi một trị liệu sư. Chắc là sắp phải rời khỏi chỗ của những tổ đội hàng đầu rồi đấy. Mà thôi, đám đấy có vài căn nhà đẹp ở thị trấn này, và kiểu gì mà chả có cả đống tiền trong túi. Xem ra cũng đến lúc bọn họ giải nghệ khỏi cái công việc mạo hiểm giả này rồi.”
“Thường thì mạo hiểm giả sẽ làm gì khi giải nghệ vậy ạ?”
“Những cựu mạo hiểm giả có thể tìm được đủ thứ công việc tại thị trấn này. Mà đúng ra, là trừ đàn bà với lũ yếu nhớt thì phần lớn đám người làm việc tại thị trấn này đều đã từng mạo hiểm giả. Vì nếu có hứng thú với công việc khác thì bọn họ đã cút xéo khỏi thị trấn này rồi.”
“A, đúng rồi, những nhân viên trực quầy ở Hội Mạo hiểm giả đều trông có vẻ rất mạnh.”
“Chả có tên nào ngớ ngẩn đến mức dám làm loạn ở đấy đâu. Một đống cựu mạo hiểm giả hàng đầu làm việc ở đấy mà.”
“Trông ông chủ nhà hàng này cũng có vẻ rất mạnh.”
“Ý chú là Jade hở? Tên đấy là quái vật hàng thật giá thật luôn. Kể cả bây giờ, khi mà hắn đã giải nghệ rồi. Trông qua thì hắn giống một tên thường thường chỉ cần nhòm ngoài đường là thấy một lũ, nhìn ra được thực lực của hẳn ta thì cậu cũng phải mạnh ra phết đấy nhở.”
“Không phải đâu ạ. Tôi chỉ có linh cảm vậy thôi.”
Vậy là việc mạo hiểm giả lưu lại thị trấn này cho tới tận lúc giải nghệ không phải chuyện hiếm.
Thú vị đấy.
Lecan nghĩ vậy trong khi nghe hai người kia trò chuyện.