3
Món lợn mình dài nướng đúng là tuyệt hảo.
Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt.
Hương vị ngọt ngọt chua chua của món ăn này rất hợp ăn kèm với bia. Những phần thịt hơi xém cạnh tỏa ra hương thơm nồng nàn trong miệng, tạo ra sự giao thoa hoàn hảo tới bất ngờ giữa mùi và vị, một viên đá quý sáng lấp lánh trong giới ẩm thực.
Cái cảm giác cắn ngập răng vào một miếng thịt mọng nước và rồi nuốt nó xuống, quả là khó mà diễn tả thành lời.
Món ăn của nhà hàng này đúng là rất tuyệt vời.
Và giá cả thì lại phải chăng. Họ thanh toán ngay mỗi khi một đĩa thức ăn mới được đem ra, mỗi phần chỉ tốn ba tới năm đồng bạc. Nhưng chất lượng của từng món ăn thì đúng là vượt xa cái giá ấy.
Hai phần được gọi từ trước chẳng thể nào mà đủ, anh liền gọi thêm sáu phần nữa.
Phía bên bàn của cũng rất náo nhiệt.
“Ôi chao, tên đúng là ngầu thật.”
“Eda. Cô biết nghĩa là gì không?”
“Hơ? Là cái con đó mà, đúng không? Của địa ngục ấy? Con chó dữ canh cánh cổng dẫn vào địa ngục ấy.”
“Hồ.”
Vậy hẳn có nghĩa là .
Ngay khi Lecan vừa mới chuyển từ bia sang rượu mạnh, một người đàn ông nào đó chợt mở cửa nhà hàng đánh rầm.
“Ma thú biến mất sạch rồi! Ai đó đánh bại chủ hầm ngục rồi!”
Cả nhà hàng lập tức im bặt.
“Tổ đội nào xử con trùm rồi?”
Người phụ nữ mặc trang phục trông có vẻ là một pháp sư, thành viên của hỏi.
“Ừ thì bọn cô đang ở đây rồi này, và thì vừa mới ra khỏi hầm ngục sáng nay, nên là.”
“<Đá Bén (Jaira)> sao! Lần này là lần thứ mấy rồi nhở?”
“Ch-chịu.”
“Theo tôi nhớ thì đây là lần chinh phục thứ ba.”
Một người đàn ông với quả đầu trọc lóc thuộc nói.
Cozwolth cười phá lên.
“WAHAHAHAHAHA. Bọn họ năng suất gớm đấy nhờ. Chả biết là do được ai yêu cầu thu thập nọc độc của Nữ chúa hay gì đây? Mà kệ đi, thế này thì đã đến.”
Ông ta nốc cạn vại bia trên tay và tiếp tục.
“Giờ mở tiệc rồi! Đêm nay không say không về! Thêm cốc nữa!”
“Tới ngay tới ngay!”
Người bồi bàn nhanh nhảu đáp lại.
“Êu, Lecan!”
Lecan quay sang phía Cozwolth.
“Có chuyện gì.”
“Chú nghe rồi đấy! Hầm ngục đóng cửa rồi! Tiếc nhở, chú vừa mới đặt chân tới đây mà đã thế rồi. Năm ngày tiếp theo là thời gian của cậu này.”
Ông ta nói trong khi vung vẩy vại bia trên tay.
Vậy có nghĩa là hầm ngục này sẽ chuyển sang trạng thái ngủ trong năm ngày kể từ khi con trùm bị đánh bại. Ma thú sẽ xuất hiện trở lại sau năm ngày.
Vậy thì họ không có đủ thời gian để quay về Vouka.
4
Đám chè chén vô lo và hò hét ầm ầm, chẳng biết trời đất là gì.
Lecan chợt chìm vào cảm giác hoài niệm.
Khi rời khỏi nơi trập trùng nguy hiểm bên trong hầm ngục, anh sẽ uống thật hiều và hò hét thật nhiều.
Mạo hiểm giả là như vậy.
Đó là đặc điểm sẽ không bao giờ thay đổi của họ, cho dù có là ở thế giới này hay thế giới khác.
Chẳng mất quá nhiều thời gian để các thành viên của bắt đầu đấm đá lẫn nhau.
Bát đĩa, cốc chén và đủ mọi thứ bay tứ tung.
Ấy vậy mà Lecan vẫn tiếp tục thưởng thức đồ uống mà chẳng màng gì.
Lâu lắm rồi anh mới có thể thư giãn thế này.
Trận ẩu đả phía sau bắt đầu gay gắt hơn hẳn lúc trước.
Ban đầu Arios và Eda có vẻ sốc, nhưng sau khi trông thấy Lecan vẫn điềm tĩnh, cả hai quyết định tiếp tục thưởng thức những món ngon trước mặt.
Một vại bia bay vèo tới.
Nếu cứ để mặc, đồ ăn trên bàn sẽ bị ảnh hưởng, thế nên Lecan liền tóm lấy vại bia đang bay tới bằng tay trái mà chẳng thèm nhìn lại.
Một ít đồ uống bên trong cái vại bắn vào đĩa đồ ăn trước mặt Lecan.
Lecan mỉm cười.
Thêm tí gia vị cũng chẳng làm sao.
tìm thấy một người đàn ông mảnh khảnh đang nhìn anh, nên Lecan ném vại bia trở lại cho anh ta.
Người đàn ông mảnh khảnh kia đón lấy vại bia một cách chính xác, vẫy tay với Lecan và rồi đập thẳng nó vào đầu Cozwolth. Khiến cho bia trong cốc bắn ra tung tóe khắp nơi.
Một người đàn ông khác mặc đồ đạo chích[note46026] chơi cho người đàn ông mảnh khảnh đang cười sằng sặc một phát từ phía bên cạnh.
“Lecan này, nhìn anh như kiểu đang vui lắm ấy.”
“Hửm? Thật à?”
“Con cứ thắc mắc tại sao một nhà hàng tốt thế này lại vắng khách đến thế, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi.”
“Hồ? Vì sao?”
“Chẳng phải lý do đang rõ rành rành hay sao ạ. Sao mà người ta có thể bình thản ăn uống trong khi đám người kia đang náo loạn thế này.
Arios nói tiếp sau khi né một cái đĩa vừa bay tới.
“Mà nói thật thì, người thường sẽ khó mà toàn mạng rời khỏi đây ấy chứ.”
Cuộc ẩu đả tối nay chỉ bao gồm thành viên trong tổ đội của họ, nhưng có lẽ sẽ có ai đó gây hấn với họ vào ngày khác. Và cái người 'ai đó' này có khả năng sẽ mất mạng.
“Xem ra quản lý nơi này cũng chẳng có ý định cản họ lại.”
“Arios.”
“Vâng.”
“Những mạo hiểm giả kiếm sống bằng cách khám phá hầm ngục luôn luôn phải đem tính mạng ra đánh cược.”
“Vâng.”
“Thời gian ở bên ngoài hầm ngục là lúc để họ thả lỏng một chút.”
“Vâng ạ.”
“Toàn bộ nhà hàng này được xây dựng rất chắc chắn, nhưng chỉ riêng bàn ghế và cửa lại trông có vẻ rất rẻ mạt phải không?”
“Đúng là như vậy thật.”
“Việc chúng sẽ bị đập vỡ đã được ông chủ nơi này tình toán từ đầu.”
“Haha. Thì ra là như vậy.”
Lúc trước, chính bản thân Lecan cũng sẽ làm loạn ở khắp mọi nơi mỗi khi anh và Boudo rời khỏi hầm ngục. Anh sẽ đấm nhau với Boudo, phá tan tinh một cửa hàng nào đó, làm hỏng toàn bộ tòa nhà, và rồi bị người ta lấy đi toàn bộ số tiền anh kiếm được từ hầm ngục.
(Khi ấy vui thật.)
Lecan uống một hớp rượu mạnh và mỉm cười.
Có lẽ mạo hiểm giả tiến vào trong hầm ngục là để có thể cảm thấy rằng mình đang sống.
Sau thời gian dài khiêu vũ cùng tử thần, hẳn lúc mà họ uống rượu khi đã ra khỏi hầm ngục là khi họ cảm thấy sức sống đang chảy đầy trong huyết quản của mình mạnh hơn bao giờ hết.
Những món ăn mà anh ăn khi ấy.
Và cả rượu, quả thực đều ngon tuyệt vời.
Lecan nốc cạn phần rượu mạnh trên bàn trong khi tưởng tượng xem hương vị của rượu mà anh uống nhiều ngay sau sẽ thế nào.
“Thêm một chai rượu này nữa.”
Lecan gọi thêm chai nữa trong khi dùng thanh kiếm còn trong bao của mình để đập những mảnh vỡ đang bay tới xuống đất.
Ngay khi rượu mà anh gọi vừa ra tới, người đàn ông mảnh khảnh và người đàn ông đầu trọc đá Cozwolth ra khỏi nhà hàng, khiến cho cửa ra vào gãy vụn. Ngay lập tức, Cozwolth liền giật nốt miếng cửa còn đang dính lại và lao trở vào trong nhà hàng.
Lecan nốc rượu trực tiếp từ chai.
Hương vị ngọt nồng của rượu vừa kích thích khứu giác của anh, vừa làm cổ họng anh bỏng rát.
Cơn gió lùa qua khung cửa ra vào tơ hơ thật dễ chịu làm sao.
“Tối nay yên bình thật.”