14
Lecan đi ra ngoài sân trước.
Và lấy thanh ra khỏi .
Ánh hoàng hôn đang phủ lên khắp thị trấn, báo hiệu cho màn đêm đang dần buông xuống.
Arios theo sau anh trễ hơn một chút. Trên tay cậu ta là một thanh kiếm ngắn. Hẳn là vừa được lấy ra từ của cậu ấy.
Eda đi ra sau cùng.
“Eda. Đứng ở rìa ngoài nếu cô muốn xem. Đừng di chuyển dù chỉ một bước khỏi chỗ đấy.”
“Vâng.”
Địa điểm hiện tại là sân trước của một căn nhà nhỏ, nhưng trông kích cỡ của nó chợt như thể bên trong một hầm ngục.
Hôm nay Lecan không mặc áo choàng .
Đứng trước mặt một kiếm sĩ với kỹ năng thượng thừa như Arios mà không mặc lấy chút đồ bảo hộ khiến anh vô cùng căng thẳng. Nhưng Lecan không thấy cảm giác này khó chịu chút nào.
Arios cầm thanh kiếm ngắn theo kiểu thuận[note45916].
“Arios. Cậu có biết dùng kiếm ngắn với kiểu nghịch[note45917] không?”
“Kiểu nghịch ấy ạ. Không lẽ anh Lecan muốn dạy cô Eda thế đỡ hay sao?”
“Thế đỡ?”
“Là một thế võ trong kiếm thuật chuyên về phòng thủ ạ.”
“Đúng rồi.”
“Vậy xin anh an tâm. Trường phái kiếm thuật của tôi bao gồm cả kiểu cầm kiếm thuận và nghịch. Với các thế võ phù hợp để chiến đấu trong không gian bị hạn chế.”
“Thế thì tốt.”
Hai người dừng nói chuyện.
Trong một cuộc chiến giữa kiếm dài và kiếm ngắn, người dùng kiếm dài sẽ có ưu thế hơn, Lecan nghĩ vậy trong khi tiến một bước về phía trước.
Đó là lúc Arios nhảy tới.
(Hồ.)
Một đòn thình lình lao tới mà không cần thủ thế sẵn sàng. Kỹ năng của cậu ta đúng là hàng thật giá thật.
Arios dùng tay trái để hỗ trợ cho tay phải cầm kiếm và tiếp cận Lecan từ hướng trực diện.
Lecan vung kiếm chém xuống để đón đầu cậu ta.
(Không ổn!)
Nếu anh vung kiếm xuống, Arios sẽ gạt nhát chém ấy đi trong khi tiếp cận phần thân dưới đang sơ hở của Lecan. Cậu ta đang cố dẫn tình huống sang viễn cảnh ấy.
Lecan lập tức khuỵu cả hai chân xuống. Nếu như Arios vẫn cứ tiếp tục xông tới, Lecan sẽ dùng sự chênh lệnh về cân nặng để triệt hạ cậu ta.
Arios, thay vào đó, liền xoay người và vòng sang bên trái Lecan.
(Được đấy.)
Vẫn giữ bình tĩnh, Lecan tận dụng phản lực từ chuyển động khuỵu gối của bản thân để nhảy trước sang bên trái.
Bất ngờ thay, Arios liền chuyển động khớp với hướng di chuyển của Lecan. Bằng thần kinh vận động nhạy bén cùng cơ bắp dẻo dai tới hoàn hảo.
Thanh kiếm ngắn của Arios hướng vào mạn sườn bên trái của Lecan. Lecan liền xoay người và chém phăng thanh kiếm ngắn đi bằng kiếm của mình.
Nhưng thanh kiếm ngắn được điều khiển sắc sảo hơn Lecan tưởng, làm cho kiếm của anh bị ngoặt hẳn sang phải.
(Chuyển động hay đấy.)
Khi Lecan đang thầm khen cậu ta trong đầu, thanh kiếm ngắn đã chuẩn bị đâm vào bụng anh, nơi không hề được phòng bị. Nhưng Lecan đã dự đoán hướng đi của nó từ trước và dùng tay trái để tóm lấy tay phải Arios và chặn nó lại. Cũng là bên tay cậu ta cầm kiếm.
Hai người dừng di chuyển.
“Arios ơi, cố lên nào!”
(Cô kia. Cô đang cổ vũ nhầm người rồi.)
Tay trái Arios đang thu lại và đẩy vào phần sống thanh kiếm ngắn. Thanh kiếm này là loại chỉ có một lưỡi. Và chính lực đẩy được tay trái hỗ trợ chính là lý do khiến cho đường kiếm của Lecan bị phản đi.
Vì muốn xem phong cách chiến đấu của Arios thêm chút nữa, Lecan dồn sức vào tay trái và xô Arios sang một bên.
Arios bị đẩy ngược trở lại, chân cậu ta cạo thành vệt trên mặt đất. Ấy nhưng, cậu ta vẫn chưa hề mất thăng bằng.
Do cú huých vừa rồi, Lecan phải xoay người quay lưng về phía Arios.
“Cơ hội đến kìa~. Hạ anh ta đi~.”
(Rốt cuộc thì cô ở bên phe nào thế hả.)
Tuy trận đấu mới chỉ vừa diễn ra, nhưng trời đã bắt đầu trở tối. Trong môi trường này, mắt người thường sẽ để lỡ rất nhiều chi tiết.
Trong một trận đấu kiếm, khoảng cách là yếu tố quan trọng bậc nhất. Tuy nhiên, cảm nhận về khoảng cách trong điều kiện này lại trở nên rất mơ hồ. Arios sẽ chiến đấu thế nào trong tình trạng này.
Biến mất.
Sự hiện diện của Arios đã biến mất hoàn toàn.
(Bất ngờ thật.)
Đương nhiên khả năng của Lecan vẫn đang chỉ rõ vị trí hiện tại của Arios. Nhưng nếu như anh không sở hữu khả năng này, Lecan sẽ chẳng thể nào xác định được vị trí của Arios.
Liệu đây có phải một loại kỹ năng nào đó không nhỉ.
Trong khi anh đang ngẫm nghĩ việc ấy, Arios lập tức thu hẹp khoảng cách.
Ở thế phòng thủ, cách Arios chuyển động khi tung ra những đòn phản công quả là vô cùng sắc sảo và linh động, nhưng khi chuyển sang thế tấn công, cậu ta lại di chuyển có phần đơn điệu. Quá đơn giản là đằng khác.
Chẳng cần quay người lại, Lecan ném thanh kiếm trên tay phải mình đi.
Thanh kiếm bay thẳng về phía đầu Arios. Do đang hoàn toàn tập trung vào tấn công, cách Arios phản ứng lại có phần chậm chạp, cậu ta chỉ có thể suýt soát gạt thanh kiếm đang bay tới vào ngay khoảnh khắc cuối.
Nhưng để trả giá, cậu ta mất thăng bằng và không thể phản ứng kịp khi Lecan mượt mà quay trở lại.
Lecan tóm lấy tay phải Arios thêm lần nữa, là tay cầm kiếm cùng tay trái phụ trợ. Chưa hết, Lecan đã đưa tay phải ra để sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Cơ bắp của Arios căng lên khi nắm đấm có thể nghiền cả đá của Lecan bắt đầu ép chặt lại.
“Được rồi. Tới đây thôi.”
Khi Lecan buông tay ra, Arios quỳ rạp và cúi đầu xuống.
“Tôi thua rồi.”
“Ừm.”
“Anh quả là khiến người ta phải nể phục. Không ngờ anh có thể dễ dàng nhìn thấu <Ẩn Bộ (Sfada)>.”
“Sfada? Là cái kỹ thuật cậu vừa mới đùng để ẩn đi sự hiện diện của bản thân à?”
“Vâng. Đây là một bộ pháp được truyền lại trong trường phái kiếm thuật của tôi.”
Và lúc này chính là khoảnh khắc Lecan từ bỏ kế hoạch lợi dụng Arios trong bốn tới năm ngày.
Học được một kỹ năng giúp ta khó bị phát hiện hơn khi di chuyển xung quanh, cho dù không thể bằng được như Arios, vẫn sẽ là một lợi thế lớn cho Eda.
Anh cũng không ngờ kiếm ngắn lại là một vũ khí linh động tới mức ấy.
Cũng vì vậy, giờ anh đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng Arios chính là đối tượng phù hợp để dạy Eda học cách dùng kiếm ngắn.
Khi sử dụng các loại dao găm và kiếm ngắn, người ta buộc phải tiếp cận gần với đối thủ. Phần lớn những người mới học cách dùng dao găm thường sẽ cố tấn công từ ngoài tầm vũ khí của kẻ địch và rồi để mất thăng bằng khi đòn đánh ấy bị gạt đi, cho kẻ địch có cơ hội tung ra một đòn chí tử. Tuy nhiên, một món vũ khí chỉ có thể phát huy tối đa tác dụng khi nó được dùng để tấn công trong khoảng cách phù hợp. Kiếm ngắn là loại vũ khí yêu cầu người dùng phải tiếp cận rất gần với đối thủ. Một việc cần tới lòng can đảm.
Với yêu cầu trên, Arios luôn dùng kiếm ngắn để tấn công ở khoảng cách rất sát đối phương, không bao giờ ở quá xa. Nếu như Eda có thể học được cách di chuyển cơ thể cùng nhịp thở của cậu ta, khả năng phòng thủ của con bé sẽ tăng lên đáng kể.
Chỉ còn một việc khiến anh phải lo lắng.
“Arios. Quanh đây có bán kiếm ngắn một lưỡi không?”
“Theo tôi là không. Tôi nghĩ đặt hàng từ một thợ rèn sẽ nhanh hơn hẳn đi tìm ở các cửa hàng quanh đây. Nhưng mà, kỹ thuật phòng thủ mà tôi vừa dùng cũng có thể được sử dụng với kiếm hai lưỡi nếu như anh trang bị thêm một khiên nhỏ đeo bên tay trái.”
“Vậy sao. Được rồi. Dạy Eda cách dùng kiếm ngắn.”
“Vâng. Vậy là tôi đã đạt rồi sao?”
“Cậu đạt. Lời đề nghị bái sư của cậu cũng được chấp nhận. Nhưng tôi không biết phải dạy cách chiến đấu cho người khác thế nào. Hãy xem tôi chiến đấu mà học.”
“Vâng. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Ban đầu tôi có nói là bốn đến năm ngày, nhưng quên đi. Thêm một ngày nữa là sáu, khi ấy là tôi sẽ xong việc. Nhưng nhớ là có thể sẽ bị trì trệ một chút, do còn liên quan tới bên còn lại.”
“Vâng. Vậy là tôi chỉ cần dạy cô Eda cách dùng thế phòng thủ của kiếm ngắn trong thời gian này thôi phải không?”
“Phải. Sau đó tôi sẽ tới Hầm ngục Ninae cùng Eda. Cậu đã vào Hầm ngục Ninae lần nào chưa?”
“Chưa ạ. Tôi chưa đặt chân vào hầm ngục nào bao giờ.”
“Vậy à. Thế thì cậu cũng sẽ đi cùng bọn tôi.”
“Vâng.”
“Theo bọn tôi đến hầm ngục và tiện thể trộm luôn kiếm kỹ của tôi khi ở đó.”
“Vâng.”
“À, cậu có thể dạy Eda kỹ thuật che dấu hiện diện vừa rồi không.”
“Việc ấy còn phụ thuộc vào khả năng tương thích với kỹ năng của cô Eda.”
“Thế thì xem xem con bé có tương thích hay không. Rồi cứ thế mà tiếp tục.”
“Vâng.”
“Lecan này.”
“Hửm?”
“Anh bảo sáu ngày sau, tức là anh sẽ tới cô nhi viện trong thời gian ấy đúng không?”
“Phải.”
“Hơ? Anh đang đi đâu cơ, anh Lecan?”
“Tới một nơi có những kẻ địch vô cùng khủng khiếp.”
“Loại kẻ địch nào mà lại có thể kiến anh Lecan đây e sợ tới vậy?”
“Có lẽ chúng là những đối thủ khó nhằn nhất mà tôi từng phải đối đầu. Tôi đã định bỏ qua rồi, nhưng xem ra tôi phải kết thúc mọi chuyện thôi.”
Eda nói rằng đám trẻ rất thân với Lecan, nhưng bản thân Lecan chẳng thể nào quen được với chúng. Anh cảm thấy mình sẽ khó mà tận hưởng hầm ngục hết mình nếu như để ngỏ công việc ở cô nhi viện.
Anh cần phải giải quyết bằng hết những việc phiền toái để có thể nhẹ nhõm mà tiến tới hầm ngục.
Lecan lên quyết tâm trong lòng.