Sói Đi Thành Đôi

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thì vậy đó,” Thấy Khưu Dịch không trả lời, Biên Nam nhất thời có hơi xấu hổ, “Tao không có ý gì khác, tao cũng không có nhiều tiền, tao chỉ muốn…”

“Cảm ơn,” Khưu Dịch cắt lời cậu, “Thật sự cảm ơn.”

“Không cần khách sáo vậy đâu,” Biên Nam vuốt vuốt tóc, đợi một hồi thấy Khưu Dịch không nói nữa, cậu đành hỏi lại một câu, “Cảm ơn xong chưa? Vậy mày có cần không?”

Khưu Dịch nở nụ cười, cầm ly trà nhấp một ngụm: “Không cần, nhưng thật sự rất cảm ơn cậu.”

“Không cần mà cảm ơn cái gì,” Biên Nam cũng rót cho mình một ly, đầu cậu còn hơi choáng, một nửa trà đều đổ xuống bàn, “Tao chỉ lo bọn họ lại tới nữa thì biết làm sao, đâu phải lần nào cũng có xã hội đen tới đòi nợ cùng lúc.”

“Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa,” Khưu Dịch nhìn trà trong ly, “Bọn họ cũng không thể cứ như vậy mãi, dù sao vẫn là họ hàng.”

“Cái này mà họ hàng gì!” Biên Nam hạ thấp giọng, quay đầu nhìn phòng tắm một chút, Khưu Ngạn còn ở bên trong vừa hát vừa tắm, cậu tặc lưỡi một tiếng, “Tính tình của nhị bảo đúng là y như cún nhỏ, nhớ ăn không nhớ đánh.”

“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn tắm xong ôm quần áo đi ra, vừa liếc mắt liền trông thấy Biên Nam ngồi dưới giàn nho, nhóc mừng rỡ hô to một tiếng, vừa chạy vừa nhảy nhào qua, “Không phải anh về rồi sao!”

“Ừ, đi tới đầu hẻm thấy có bán dưa hấu nên mua một quả, muốn ăn không?” Biên Nam bế nhóc lên đùi, sờ sờ trán nhóc, “Sao mới tắm xong lại đổ mồ hôi đầy đầu rồi.”

“Tại hát đó!” Khưu Ngạn trả lời thật vang dội.

Khưu Dịch ở bên cạnh giơ ngón trỏ để ngay khóe miệng: “Mọi người đi ngủ hết rồi.”

“Em hát đó.” Khưu Ngạn hạ giọng nói nhỏ bên tai Biên Nam.

“Em muốn ăn dưa hấu?” Khưu Dịch thấy ánh mắt của nhóc dán chặt vào quả dưa hấu.

“Ăn được ạ?” Khưu Ngạn nhỏ giọng hỏi, “Em muốn ăn một miếng.”

“Ăn đi.” Khưu Dịch gật đầu.

Biên Nam đứng dậy vào phòng bếp lấy dao, dưới sự hướng dẫn của Khưu Ngạn, cậu lấy ra một con dao chặt dưa dài chừng một xích ( cm) trong ngăn tủ.

“Đù, nhà mày còn có cái này hả?” Biên Nam cầm dao trở lại bên bàn, “Dữ dằn nha, mày dùng cái này đánh…”

Nói được phân nửa, Biên Nam nhớ tới Khưu Ngạn còn bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại.

“Bệnh thiệt,” Khưu Dịch lấy ấm trà ra, “Cậu dùng cái này bao giờ chưa?”

“Chưa, không dám dùng, cái này khoa trương quá,” Biên Nam lắc đầu, cầm dao khoa tay múa chân trước quả dưa, “Cắt ngang hay cắt dọc?”

“Anh không biết cắt dưa hấu hả?” Khưu Ngạn gục xuống bàn, có hơi kinh ngạc.

“Không biết, em tưởng ai cũng như anh hai em cái gì cũng biết à…” Biên Nam lại múa một phát, “Em lấy mặt ra, anh sợ cắt trúng em.”

“Thôi để tôi.” Khưu Dịch thở dài.

Biên Nam đưa dao cho Khưu Dịch, lại kéo cả ghế lẫn Khưu Dịch nhích sang cạnh bàn: “Má, mày nặng thật.”

“Không phải cậu nói thêm hai người như tôi cũng cõng nổi sao?” Khưu Dịch cười cười.

“Mày ở nhà làm mèo gần một tháng, tăng cân rồi hiểu không.” Biên Nam vịn quả dưa hấu.

Khưu Dịch cắt nửa quả dưa hấu, lấy một miếng cho Khưu Ngạn, Khưu Ngạn thoả mãn gặm miếng dưa hấu mọng nước.

“Được rồi, rửa mặt đánh răng lên giường ngủ đi.” Khưu Dịch vỗ đầu nhóc.

“Vâng ạ,” Khưu Ngạn rửa mặt xong chạy vào trong phòng, “Em ngủ phòng bố hả?”

“Cậu…” Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái.

“Không cần không cần không cần,” Biên Nam vội xua tay, “Lát nữa tao về, sáng mai còn phải thi.”

“Ồ,” Khưu Ngạn gật đầu, vẫy vẫy tay với Biên Nam, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Biên Nam đi qua ôm nhóc hôn một cái.

Lúc ngồi xuống ăn dưa hấu, Khưu Dịch lại hỏi cậu lần nữa: “Cậu về trường nổi không?”

“Tao không có say thật mà, chỉ hơi choáng thôi, tao uống một hớp là lại bị vậy,” Biên Nam thở dài, chỉ vào mặt mình, “Mày nhìn gương mặt đẹp trai của tao đây có giống người say không?”

“Tối quá không thấy rõ,” Khưu Dịch cắn một miếng dưa hấu, “Có vẻ giống lắm.”

“Mày đủ rồi nha, tao chỉ hơi đen thôi, làm gì đến mức không thấy rõ!” Biên Nam có chút khó chịu, cậu cảm thấy da mình là màu lúa mì khỏe mạnh, đẹp trai khỏi bàn.

“… Tôi nói đèn không đủ sáng.” Khưu Dịch nhìn cậu một cái.

黑 vừa là đen vừa là tối, Biên Nam tưởng Khưu Dịch nói mình đen quá còn ý bạn Dịch là tối quá.

Biên Nam khựng lại, cắn một miếng dưa hấu rõ to, ậm ờ nói: “Má mày!”

Mùa hè ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu, cảm giác rất tuyệt vời, nếu dưa hấu đông lạnh thì càng tuyệt, hai người không nói nữa, vùi đầu gặm hết nửa quả dưa hấu.

Khưu Dịch ôm bụng, lúc này thật sự ăn quá no.

“Căn nhà này của mày,” Biên Nam vào nhà lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa nhỏ giọng hỏi, “Là của ông mày để lại hả?”

Khưu Dịch cầm khăn giấy, Biên Nam lại lần nữa thay đổi ấn tượng của mình dành cho cậu ấy, hồi chiều trong sân loạn như vậy, không ngờ Biên Nam lại chú ý tới câu nói tầm thường đó.

“Ừ, trước đây bố tôi mua lại từ tay ông.” Khưu Dịch cúi đầu chùi tay.

“Đưa tiền rồi mà bọn họ còn lớn lối vậy sao?” Biên Nam hạ thấp giọng.

“Bởi vì quá hời,” Khưu Dịch cười cười, “Chỉ đưa năm mươi ngàn, cũng không có hiệp nghị gì, bây giờ nếu nhà này bị phá bỏ và di dời, trị giá không ít tiền.”

“Hèn chi,” Biên Nam ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, lau bàn, “Tao đây có tính là lắm mồm hỏi nhiều không?”

“Tính.” Khưu Dịch nở nụ cười.

“Tao về đây,” Biên Nam xoay người về phía Khưu Dịch cười hai tiếng, lần này xoay người quá nhanh, cậu cảm thấy hơi choáng, vội vàng khom lưng chống lên tay vịn của Khưu Dịch, “Mày muốn tao giúp mày đi vệ sinh rửa tay gì đó không?”

Nhìn gương mặt Biên Nam nhích tới trước mắt mình, Khưu Dịch không lên tiếng, tuy rằng không đủ sáng, nhưng ở khoảng cách này vẫn có thể thấy rõ gương mặt của Biên Nam , Khưu Dịch cứ cảm thấy Biên Nam sau khi nốc một chai bia và Biên Nam bình thường thoạt nhìn không giống nhau.

Nói say thì không hẳn, nhưng đột nhiên vì một chai bia mà cả người cởi mở hẳn, thuận mắt hơn nhiều so với bình thường

“Vậy…” Khưu Dịch tựa lưng vào ghế suy nghĩ một chút, còn chưa nói hết câu đã bị Biên Nam cắt ngang.

“Đi vệ sinh đúng không!” Biên Nam vui vẻ, “Cả đêm uống coca ăn dưa hấu mà.”

“Cảm ơn.” Khưu Dịch bất đắc dĩ chuẩn bị đứng lên.

Biên Nam đỡ Khưu Dịch dậy, Khưu Dịch nhảy hai bước thì ngừng, cả đêm ngồi một chỗ không nhúc nhích, bây giờ đột nhiên đứng lên, chân hơi bị tê, chân bị thương còn rấm rứt khó chịu.

“Sao vậy?” Biên Nam vừa đỡ Khưu Dịch vừa hỏi, lại nhìn xuống chân cậu ta.

“Chậm thôi.” Khưu Dịch nhíu mày.

“Vậy mày đứng đây trước đi,” Biên Nam buông tay chạy tới nhà vệ sinh, “Tao giải quyết cái đã.”

Lúc chạy đến cửa nhà vệ sinh suýt trượt chân ngã dập mặt, cậu đá khung cửa một cái: “Hù chết ông.”

Đi vệ sinh xong cậu ung dung chạy về, Khưu Dịch đã nhảy vài bước về phía WC.

“Coi bộ gấp quá ha?” Biên Nam vỗ vỗ bụng Khưu Dịch.

“… Cũng được.” Khưu Dịch có chút không biết nói gì.

“Qua đây, anh đỡ cưng nhảy.” Biên Nam đi vệ sinh xong nên tâm trạng rất vui vẻ, cậu đỡ Khưu Dịch đi tới WC.

Đi được hai bước, Biên Nam cảm thấy không ổn, có lẽ do chân chưa hết tê, Khưu Dịch nhảy rất chậm.

“Lề mề quá, thôi để tao chịu lỗ vậy.” Biên Nam khom lưng, cánh tay nhấc chân Khưu Dịch lên.

Khưu Dịch hết hồn, còn chưa kịp kêu tiếng nào, chân đã không còn chạm đất, Biên Nam bế cậu lên, Khưu Dịch nhịn không được mắng một câu: “Cậu bị điên hả!”

“Nhị bảo nói, không được nói tục!” Biên Nam hớn ha hớn hở ôm Khưu Dịch chạy tới cửa nhà vệ sinh rồi thả xuống.

“Một chai bia mà khiến cậu lên cơn như vậy thật đúng là kỳ tích!” Khưu Dịch đẩy Biên Nam ra, nhảy vào trong.

“Tao sợ mày nhịn không nổi thôi! Tao có ném mày vào đâu,” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, lại bổ sung thêm câu nữa, “Nhưng mà mày nặng thật đó, nặng hơn cả Vạn Phi.”

“Vậy cậu ôm Vạn Phi đi.” Khưu Dịch ở bên trong tức giận nói.

“Ôm ngán rồi.” Biên Nam cười.

Khưu Dịch đi vệ sinh xong, nhìn bộ dạng hưng phấn của Biên Nam, đoán chừng là đang chờ bế mình trở vào nhà.

“Tôi còn muốn rửa mặt,” Khưu Dịch vịn khung cửa, “Cậu về trường đi.”

“Không cần tao giúp hả?” Biên Nam xoay người sang chỗ khác xách túi lên, “Tao đi đó?”

“Đi mau đi.” Khưu Dịch phất tay một cái.

“Vậy tao đi đây,” Biên Nam ném túi lên lưng, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Khưu Dịch nói.

Biên Nam đón taxi về trường học, máy điều hòa trên taxi mở rất lớn, đi được nửa chặng đường, chút cảm giác choáng đầu của cậu đều bay sạch, chỉ còn thấy lạnh run.

Lúc xuống xe, gió mát đập vào mặt khiến cậu muốn chạy hai bước.

Chẳng qua khi nhớ tới mình ở nhà Khưu Dịch hình như hơi bị hưng phấn quá độ, cậu lập tức ỉu xìu.

Tửu lượng của cậu đúng là một kỳ tích, nhưng trước kia cho dù thấy choáng cũng chỉ tìm một chỗ ngồi đờ ra, hiếm khi có trạng thái này.

Cậu ngồi chồm hổm bên đường trong chốc lát, nghĩ rằng có lẽ do hôm nay làm sủi cảo.

Trong lòng cậu, làm sủi cảo là chuyện rất đặc biệt, ăn tết nghỉ lễ, người một nhà tụ họp bên nhau vui vẻ náo nhiệt gói sủi cảo, cười cười nói nói.

Tự mình trải nghiệm cảnh tượng chỉ thấy trên TV chứ chưa bao giờ có dịp lĩnh hội, khiến cho cả người cậu đều khoan khoái dễ chịu.

Thú vị hơn nhiều so với chai bia kia.

Sau hôm gói sủi cảo ở nhà Khưu Dịch, chút khó chịu cuối cùng của Biên Nam dành cho Khưu Dịch cũng tiêu tan hết.

Vạn Phi vốn dĩ còn hơi bất mãn với Khưu Dịch, nhưng mà theo lời cậu chàng, cật nhân chủy đoản, hơn nữa thái độ của Hứa Nhị với cậu chàng đã có chuyển biến, mỗi ngày trong đầu cậu chàng toàn là Hứa Nhị, đâu còn để ý gì khác.

Câu đầy đủ là “cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn” (cắn cái gì của người ta thì miệng phải ngắn, cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm) = đã nhận lợi lộc của người thì phải đối xử tốt với người.

Biên Nam vẫn như trước thường xuyên đến nhà Khưu Dịch lượn một vòng, đụng dịp Khưu Dịch đến bệnh viện kiểm tra sẽ cùng đi, mãi cho đến khi bác sĩ nói cuối tuần tháo thạch cao, Biên Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

Khưu Dịch không tham gia thi giữa kỳ, nhưng vẫn có thể bắt kịp thi cuối kỳ.

Thi giữa kỳ qua đi, thành tích của Biên Nam và Vạn Phi đều hết sức khó xem, Biên Nam thì không có vấn đề, trong nhà chẳng ai trông chờ vào thành tích của cậu, chỉ có bố thở dài vài tiếng.

Cứ như Biên Nam không thể chống đối bất cứ ai trong nhà, bố cậu cũng chẳng thật sự răn dạy cậu lần nào, quá lắm chỉ dạy dỗ hai câu, ở rất nhiều chuyện hai người đều chột dạ như nhau.

Vạn Phi thì hơi nghiêm trọng, cậu chàng bị bố mình dạy dỗ chừng mấy ngày, mỗi khi nghĩ tới thành tích của Vạn Phi, bố cậu chàng lại lấy đồ quất vài cái, giống như giải buồn vậy.

“Thi xong tận hai tuần rồi, bố tao còn chưa chịu thôi! Đậu má tao ở trường bị ông Tưởng hành hạ cả tuần, khó khăn lắm mới về đến nhà thì lại bị bố đánh một trận,” Vạn Phi kéo áo lên, “Thấy không… Ủa? Sao dấu bay hết rồi!”

Biên Nam cầm dây nịt Tôn Nhất Phàm treo ở mép giường quất vào mông Vạn Phi một cái: “Thích hả? Tao giúp mày.”

“Má nó! Mày có còn tính người không!” Vạn Phi nhảy ra quát lên.

Có điều tuy mâu thuẫn giữa hai người và Khưu Dịch rốt cuộc đã giải quyết, nhưng mâu thuẫn giữa trường Thể thao và Vận tải đường thuỷ vẫn tồn tại như cũ.

Đặc biệt là trong tình huống anh đại của Vận tải đường thuỷ chân chưa hồi phục, ngay cả thi giữa kỳ cũng bỏ lỡ.

Anh đại dỏm gần tốt nghiệp của trường Thể thao Phan Nghị Phong tiến hành nhiều cuộc tấn công Vận tải đường thủy đang như rắn mất đầu, coi bộ là muốn tranh thủ thừa thắng xông lên trước khi nghỉ hè.

“Tối hôm qua đám Thân Đào bị Phan Nghị Phong dẫn người chặn đánh trong đường hẻm phía sau tiệm net,” Sau khi huấn luyện xong, lúc cả bọn chen chúc cùng tắm chung, Tôn Nhất Phàm nói một câu, “Đánh um sùm.”

“Mày cũng đi?” Biên Nam đội một đầu đầy bọt nhìn Tôn Nhất Phàm.

“Ờ,” Tôn Nhất Phàm đứng dưới vòi nước, cau mày, “Tao còn chưa đến tiệm net đã bị nó kéo theo, móa.”

“Tình hình chiến đấu thế nào?” Vạn Phi sáp lại hỏi.

“Còn thế nào nữa, bên Thân Đào có bảy thằng, thằng nào cũng bị thương, nhưng mà không quá nghiêm trọng, tao ở phía sau nguyên một đám, nhìn không rõ lắm.” Tôn Nhất Phàm nói.

“Vậy chờ Khưu Dịch về chắc sẽ lớn chuyện đây.” Vạn Phi tặc lưỡi một tiếng.

“Vậy có lẽ Vận tải đường thuỷ sẽ chịu thiệt,” Tôn Nhất Phàm hạ thấp giọng, “Dạo này mấy thằng Phan Nghị Phong dẫn theo có vài thằng không phải bên trường mình, dân ở ngoài đấy.”

Biên Nam nhíu nhíu mày, Phan Nghị Phong bắt đầu tìm côn đồ chuyên nghiệp rồi ư?

“Sớm tốt nghiệp sớm yên ổn.” Tôn Nhất Phàm cũng ghét bỏ ra mặt.

Tuy rằng hai trường cạch mặt nhau nhiều năm như vậy, kéo bè kéo lũ đánh nhau là chuyện như cơm bữa, nhưng trước giờ toàn dùng nắm đấm gậy gộc để giải quyết, chưa từng gọi viện trợ bên ngoài, hành vi phá vỡ luật lệ của Phan Nghị Phong ai nhìn cũng chướng mắt.

“Sáng mai có phải mày muốn theo Khưu Dịch đến bệnh viện tháo thạch cao không?” Vạn Phi đi theo sau Biên Nam.

“Ừ,” Biên Nam đáp lời, “Chi vậy?”

“Có muốn nhắc nhở nó không?” Vạn Phi nhỏ giọng nói.

“Thân Đào đâu phải câm điếc, nó mà không nói à?” Biên Nam vỗ đầu Vạn Phi một cái.

“Cũng đúng,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Cuộc đời của thằng Phan Nghị Phong chắc đủ viết thành một quyển hướng dẫn cách chống nhục luôn.”

Khưu Dịch vốn định đi tháo thạch cao vào thứ sáu, nhưng Biên Nam cảm thấy sự kiện long trọng như vậy nhất định không thể thiếu mặt mình, vì vậy dời lại sáng thứ bảy.

“Anh tới rồi!” Biên Nam đẩy cửa sân hô to một tiếng, “Xuất phát chưa!”

“Em cũng muốn đi!” Khưu Ngạn từ trong nhà chạy ra, “Anh hai không cho em đi!”

“Bệnh viện có gì đâu mà đi,” Biên Nam khom lưng ôm lấy nhóc, “Lát nữa tháo xong anh hai em xách chân về dẫn em đi chơi.”

“Nhưng mà em muốn đi.” Khưu Ngạn uốn éo trong ngực Biên Nam.

“Em chờ anh về anh dẫn em đi công viên,” Khưu Dịch nhảy từ trong nhà ra ngoài, “Nếu em đi theo chúng ta sẽ ở lại chơi trong sân.”

Khưu Ngạn ôm cổ Biên Nam, tựa vào vai cậu ngẫm nghĩ một hồi: “Vậy chừng nào mấy anh về?”

Biên Nam vỗ vỗ lưng nhóc: “Tháo xong sẽ về, không lâu lắm đâu.”

“Em viết hết hai trang chữ bút lông, bọn anh sẽ về tới.” Khưu Dịch chỉ chỉ giấy và bút trên bàn.

“Được rồi,” Khưu Ngạn trượt xuống từ trên người Biên Nam, chạy đến bên bàn, cầm bút lông lên, quay đầu hưng phấn nói với Biên Nam, “Bọn em bắt đầu học viết chữ bút lông rồi đó!”

“Giỏi quá ta, anh cũng không biết viết.” Biên Nam đi qua nhìn thử, trên giấy vừa viết hai chữ, trông như bò ra vậy, cậu nhìn cả buổi cũng không hiểu là chữ gì.

“Em có thể dạy anh.” Khưu Ngạn nói hết sức nghiêm túc.

“Ừ.” Biên Nam cũng nghiêm túc gật đầu.

“Anh dạy em đánh tennis.” Khưu Ngạn còn nói.

“… Ừ.”

Xách chân Khưu Dịch lên taxi vẫn tốn sức như cũ, may là Biên Nam biết chân Khưu Dịch đã không vấn đề gì, động tác cũng không cẩn thận từng li từng tí như trước, cậu đẩy vai Khưu Dịch, nhét Khưu Dịch vào ghế sau.

Lúc tới bệnh viện xuống xe cũng trực tiếp kéo Khưu Dịch ra.

“Bây giờ cậu khoái chí lắm đúng không?” Khưu Dịch bị Biên Nam kéo một cái cả người lảo đảo, nhịn không được hỏi.

“Bị mày nhìn ra rồi,” Biên Nam cười sờ sờ mặt mình, “Có phải tao cười lộ liễu quá không?”

“Cười đi,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái, “Cậu cười trông đẹp trai lắm.”

“Ô!” Biên Nam kêu một tiếng, vỗ mạnh hai cái lên vai Khưu Dịch, “Cuối cùng mày cũng nói ra lời trong tim rồi!”

Khưu Dịch há miệng, cuối cùng thở dài: “Vào thôi.”

Khưu Dịch đã chụp X-quang, xác định có thể tháo thạch cao, bác sĩ bảo cậu ngồi lên ghế, xoay người lấy ra một cái cưa.

Nói đúng hơn, là một cái lưỡi cưa.

Biên Nam nhìn chằm chằm lưỡi cưa, cảm thấy chân mình lạnh hết cả.

Không đợi cậu mở miệng hỏi, bác sĩ đỡ Khưu Dịch bắt đầu cưa, lưỡi cưa phát ra tiếng kêu nặng trịch trên thạch cao.

Biên Nam tiếp tục nhìn chòng chọc lưỡi cưa, cậu cứ cảm thấy động tác của bác sĩ quá thong dong, như thể lát nữa sẽ cưa trúng chân luôn vậy.

“Có chuyện này.” Khưu Dịch đột nhiên ngẩng đầu nói với Biên Nam.

“Hả?” Biên Nam nhìn cậu ta.

“Quên mang giày…” Khưu Dịch chỉ chỉ chân của mình.

Chân bó thạch cao của Khưu Dịch vẫn không mang giày, chân còn lại chỉ xỏ chiếc dép.

“Nhảy về chứ sao.” Biên Nam buồn cười.

“Bên ngoài có sạp bán dép đấy,” Bác sĩ huơ huơ lưỡi cưa về phía Biên Nam, “Cậu đi mua cho bạn mình một đôi là được mà.”

Biên Nam vốn định chọc ghẹo hai câu, nhưng nhìn lưỡi cưa và gương mặt nghiêm túc của bác sĩ, cậu đành phải ngậm miệng, đưa chân mình tới bên chân Khưu Dịch so sánh: “Mày mang số mấy?”

“, cũng từng mang,” Khưu Dịch nói, “Phải thử…”

“Vớ vẩn ghê tao còn mang cả đây này,” Biên Nam cởi một chiếc giày của mình đá qua, “Tao , mày thử xem.”

“Mua đôi dép lớn hay nhỏ chút cũng có sao đâu,” Khưu Dịch mang thử giày của cậu, “Vừa khít.”

Biên Nam ra khỏi bệnh viện, không định mua dép ở sạp vỉa hè, cuối cùng Khưu Dịch cũng tháo thạch cao, nói thế nào cũng phải mua một đôi đàng hoàng chút.

Rẽ vào một chỗ ngoặt có phố mua sắm, cậu tìm tiệm bán giày thể thao, mua cho Khưu Dịch một đôi, lúc chọn màu cậu có hơi do dự, lấn cấn giữa màu xanh lục huỳnh quang và màu trắng hồi lâu. Tuy cậu cảm thấy Khưu Dịch hẳn là thích màu xanh lục huỳnh quang, nhưng cuối cùng vẫn theo thói quen của mình chọn màu trắng.

Trả tiền xong ra cửa đi vài bước, cậu lại vòng về mua đôi vớ, vớ thì chọn một đôi đỏ.

Truyện Chữ Hay