Edit: Cháo
— Giống như trong tưởng tượng vậy.
— Rất mềm.
Thiệu Khê nghĩ.
Hắn nhớ lại ngày chụp ảnh tốt nghiệp năm lớp , khi đó hắn ngồi đối diện với Khương Đào ở phòng học, trong tay cầm một thỏi son, cẩn thận tô lên môi cậu. Phần môi bị đè lên lún xuống, biến hình theo đường đi của thỏi son.
Khi đó hắn đã nghĩ, nếu như hôn Khương Đào… thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Mười ngón tay giao chặt lấy nhau, động tác hôn Khương Đào của Thiệu Khê dần mất đi khống chế. Trong đầu hắn hỗn loạn, dường như nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan đến Khương Đào, lại dường như chẳng nhớ được gì cả, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp hai người quấn quýt lấy nhau, và cả tiếng nước lép nhép dinh dính phát ra giữa môi lưỡi khi đang dán lấy nhau rồi tách ra.
Hắn tự động vươn lưỡi qua, cuốn lấy rồi gần như gặm cắn mà vội vàng mút lấy lưỡi của Khương Đào. Khương Đào ngoan ngoãn ngửa đầu lên, mặc cho Thiệu Khê hôn cậu một cách mạnh bạo. Đây là lần đầu tiên cậu và Thiệu Khê hôn môi, nên lập tức bị cảm giác ấm nóng này làm cho vui vẻ đến mê mẩn. Cảm giác tê dại từ trong miệng lan đến xương sống, làm chân Khương Đào như nhũn cả ra, thoải mái đến nỗi ngay cả ngón tay đang bấu lấy Thiệu Khê cũng run rẩy hết cả lên.
Bọn họ đứng trong lối thang bộ không có đèn nắm tay hôn nhau, có lẽ chỉ mới mười mấy giây, cũng có lẽ là mấy phút, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thang máy mở cửa. Khương Đào run lên, như vừa mới tỉnh mộng tách ra khỏi Thiệu Khê, trán tựa vào bả vai hắn.
Thiệu Khê ôm cậu, ngừng thở đợi chừng giây, nghe thấy tiếng cửa chống trộm đóng lại mới nhéo một cái vào tay Khương Đào, nói: “Đi thôi.” Hắn hổn hển nói, hơi thở không đều lắm, “Hình như ba cậu tan làm về rồi.”
“Ừ.” Khương Đào đáp.
Thiệu Khê cứ đứng vậy ôm cậu một lúc, do dự nói: “Về chưa?”
“Ôm thêm lúc nữa.” Khương Đào nói.
Trước kia, Thiệu Khê luôn là người bám dính lấy người kia, Khương Đào rất ít khi lộ ra vẻ ỷ lại vào đối phương. Nhưng giờ có lẽ do vừa mới được hôn, Khương Đào hiếm có lúc dính lấy hắn, mỗi ôm thôi còn chưa đủ, tay còn bám chặt lấy Thiệu Khê.
Thiệu Khê đột nhiên nghĩ đến cái đêm bọn họ vừa mới quyết định hẹn hò với nhau, Khương Đào hỏi hắn có thể nắm tay ngủ được không. Hắn nói nắm tay sẽ không ngủ được, cho nên Khương Đào không vui cho lắm.
Chẳng lẽ Khương Đào là kiểu sau khi xác định mối quan hệ rồi thì trở nên dính người hơn…?
Thiệu Khê nghĩ vậy, thử đẩy Khương Đào ra một chút. Khương Đào bất mãn ngẩng mặt lên, nhướn mắt nhìn hắn: “Làm gì thế?”
Thiệu Khê lập tức ôm lấy cậu.
Hai người họ ôm nhau trong lối thang bộ một lúc lâu, sau khi bình tĩnh lại rồi thì người nào về nhà người nấy.
Thẳng đến buổi tối, Thiệu Khê vẫn còn đang nghĩ đến nụ hôn kia. Hắn nằm trên giường một lúc thì xuống giường mở cửa đi ra ban công, đứng ở lan can nhắn tin cho Khương Đào: “Ra ban công một lúc được không?”
Trong khoảnh khắc hắn nhấn xuống nút gửi tin, Khương Đào đẩy cửa ban công đi ra.
Thiệu Khê há miệng, nhìn di động rồi lại nhìn Khương Đào, mờ mịt nó: “Cậu dùng sóng não nhận tin nhắn à?”
“Nói gì thế.” Khương Đào khó hiểu, “Tớ nghe thấy tiếng động, nghĩ có lẽ cậu đang ở ngoài ban công nên ra xem thôi.”
“...Ò.” Thiệu Khê cất di động đi, nằm bò trên lan can, kéo dài âm nói: “Không ngủ được á —” Hắn đệm đầu lên cùi chỏ nhìn Khương Đào, miệng bẹt ra, giọng nói phát ra nghe mà rầu rĩ: “Do cậu cả đấy.”
Khương Đào bực bội cười: “Sao lại tại tớ.”
“Hôn môi thích thật đấy.” Thiệu Khê nhìn cậu, phát ra tiếng than thở thật dài: “Rất thoải mái —“
Khương Đào chỉ cười nhìn hắn.
“Bắt đầu từ ngày mai tớ muốn mỗi ngày phải hôn lần.” Thiệu Khê nói.
“... hôn thế hỏng mất.” Khương Đào bó tay.
Mắt Thiệu Khê nhìn lom lom vào Khương Đào: “Chưa có ai bị hôn đến hỏng cả.”
Khương Đào bị hắn nhìn vậy mà thấy hơi sợ hãi.
“Vậy… không được hôn quá mạnh bạo.” Khương Đào chỉ đành nói.
Thiệu Khê nhìn cậu một lúc, đột nhiên đứng thẳng người dậy: “Giờ cậu có tìm được lý do gì để ra ngoài không?”
“Đã giờ rồi, ra ngoài làm gì?”
“Hôn đấy.” Thiệu Khê vừa nói vừa mân mê miệng.
“Cậu bình thường lại một chút đi.” Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Được rồi.” Thiệu Khê bĩu môi điệu bộ khó ở nói, “Thế sáng mai lúc đi siêu thị phải hôn đấy.”
“Không phải cậu bảo tớ ngày mai mặc váy à?” Khương Đào cố ý nói, “Phải thoa son, không hôn.”
Mặt Thiệu Khê như đưa đám, tai dường như cụp xuống: “Không trang điểm được không?” Hắn nói, “Cậu không trang điểm cũng rất đẹp, thật đấy.”
“Không được.” Khương Đào nói, “Ngày mai có thể là lần cuối cùng tớ mặc váy trong năm nay, phải hình thức một chút.” Cậu ôm tay xoa xoa, “Sắp hạ nhiệt rồi, sau này không mặc được nữa.”
Thiệu Khê nhìn cậu, không hiểu sao lại thấy chán nản.
Lúc lập thu thì không thấy gì, mặc áo dài tay nên không phát hiện ra.
Giờ Khương Đào nói hết mùa mặc váy rồi, Thiệu Khê mới phát hiện, mùa Hạ thật sự sắp qua rồi.
“Sang năm mặc nhé.” Thiệu Khê nói, “Sang năm tớ sẽ mua váy cho cậu. Cậu mặc váy tớ mua, rồi chúng ta đến nhà bà ngoại cậu xem pháo hoa, được không?”
Khương Đào nhìn ánh mắt lấp lánh của Thiệu Khê, tưởng tượng ra cảnh ấy.
Cậu mặc một bộ váy dài không hợp với bầu không khí nơi vùng quê, ngồi trong thùng xe ba bánh. Thiệu Khê vừa kêu loạn vừa đạp chiếc xe ba bánh nhanh đến nỗi như muốn bay lên, chở cậu đến quảng trường xem pháo hoa — cảnh tượng đó thật sự rất buồn cười.
Khương Đào nghĩ vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
“Được.” Cậu nói.