“Nếu như ý ngài là muốn bù đắp lại cho lần đó, thì tại sao khi có sẵn người ở đây, chúng ta cứ tiếp tục tiến hành như năm trước”
Lạc Thiên vừa nói anh vừa nhìn xem thái độ của Hàn Nhi, nó đang trợn tròn mắt lên nhìn, thấu rõ cả ẩn ý sâu xa nhất trong lời nói vừa rồi...
Sáng sớm hôm sau, trước cửa tiệm bánh đã bắt đầu nghe tiếng lục cục mở khóa. Bình thường thì hôm nay - Chủ Nhật tiệm bánh mở cửa trễ hơn mọi ngày một chút nên âm thanh này quả có chút bất thường. Người đi đường lại không thể ngừng ánh nhìn đối với bóng người khệ nệ khinh đồ trước cửa. Sau một hồi loay hoay với chùm chìa khóa trên tay, cánh cửa được mở hờ, rồi một bóng người bước vào trong, nhìn rất khó khăn mới có thể di chuyển khi mà cả hai tay đều xách túi lớn túi nhỏ. Tiệm bánh buổi sớm thật sự rất yên tĩnh, một môi trường rất tốt để não có thể tăng thêm nhiều nếp nhăn bằng sự tập trung suy nghĩ, thế nên Hàn Nhi không dại gì mà tranh thủ thời cơ này mà vào đây giải tỏa một chút. Hôm qua, với tâm trạng cực hỗn loạn, cũng chẳng biết thế nào mà nó lại có thể nghĩ ra một loại bánh mới …liên quan đến cái người kia
Hàn Nhi hiện tại là đến đây với tâm trạng thoải mái sau khi đã được tiếp xúc với khí trời. Thật không bỏ công cả tối qua nó ngồi trấn an tâm trí mình là làm bánh không phải vì hắn mà chỉ là làm để đem về “biệt thự trắng” mà thôi
Hàn Nhi lần trước về nhà với dụng ý có thể giải quyết vấn đề giữa Kỳ Nhiệm với Dương Chu, không ngờ ông Trương vui vẻ lại rất nhanh đồng ý nhưng lại đưa ra một điều kiện nho nhỏ. Và bây giờ, nó trở về “biệt thự trắng” để thực kiện điều kiện ấy. Vốn không muốn nghe tra khảo từ gia đình nên lần này vừa muốn thử nghiệm loại bánh mới đồng thời đem bánh về nhà để ngăn chặn việc hỏi thăm...
Tuần vừa rồi nó đã không về nhà, chắc hẳn sẽ xảy ra một tia lạnh lẽo lóe qua trong đầu ông Trương vì Hàn nhi dám làm trái điều kiện thỏa thuận đó một chút. Nhưng kết quả lại là một trận bình yên kèm theo lo lắng tràn ngập sau khi nghe Quân Như nói sơ qua tình hình hiện tại của nó trong bệnh viện. Khỏi nói cũng biết, bà Dương sau khi nghe chuyện con gái mình thì đã đóng băng đến mức nào, chỉ nhất quyết đòi nhanh chóng vào thăm con mình. Hàn Nhi còn nghe được cả Dương gia nháo nhào lên, báo hại Quân Như phải thuyết phục cộng với việc trấn an tâm lí gia đình muốn gãy cả lưỡi. Cũng may, con bé giải quyết rất tốt...
Vừa làm bánh xong cũng là lúc nhân viên cửa hàng bước vào để chuẩn bị cho việc mở cửa. Nhìn thấy Hàn Nhi, các nhân viên ào đến ôm chầm lấy như những bằng hữu thân quen lâu ngày không gặp. Nó không tiếp nhận, cũng không bài xích những cái ôm nghẹt thở đó, chỉ là đôi mắt không ngừng bắn những tia sắc lạnh về một người có tên gọi là “chị Châu” kia...
Hàn Nhi hôm nay đổi ca làm thành buổi sáng để chiều có thể thuận tiện mà về nhà hơn. Cũng may buổi sáng quán không đông khách mấy, các mẻ bánh cũng chỉ làm hạn chế, đa phần để dành buổi chiều làm nhiểu để tối bán nên nó hầu như túc trực một mình trong căn bếp ấy, có thể thoải mái làm loại bánh mình thích...
Cánh cửa màu trắng rộng mở, Hàn Nhi không nghĩ ngợi gì mà bước vào, gương mặt vẫn giữ mto nét nghiêm túc đặc trưng. Dù mọi chuyện đã giải quyết nhưng vẫn là cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Dường như biết được hôm nay nó về mà căn nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, nhiều đám người loay hoay tỉa hoa, nói chuyện rất vui. Cho đến bây giờ, nó vẫn không hiểu tại sao ông Trương lại có thể từ bỏ quyết định thâu tóm Kỳ Nhiệm mà đề nghị một chuyện không hề có lợi gì cho bản than ông. Suốt cả buổi nói chuyện tối hôm ấy, ông cứ một lời là về mẹ nó, hai lời vẫn là về mẹ nó, và cuối cùng vẫn là Hàn Nhi quyết định...
Trốn tránh thì thật sự chẳng ai cảm thấy thoải mái gì cho cam, và nghĩ đi nghĩ lại nó lại càng không muốn phải mất đi người thân duy nhất còn lại là mẹ mình nên mới đồng ý điều kiện như thế. Và dù gì thì lần này, Hàn Nhi là người đi nhờ sự giúp đỡ của người khác nên cũng không có quyền chọn lựa.
“Con không sao chứ?”
Bà Dương đưa hai tay lên gương mặt Hàn Nhi, không ngừng vuốt nhẹ những vết thương còn chưa khô miệng, vẫn còn rướm máu chút ít. Đối với bà mà nói, Hàn Nhi vốn dĩ xinh ra để làm một nàng tiểu thư xinh đẹp, là một đứa con gái đáng yêu của bà. Bây giờ nhìn nó thế này, bà cảm giác như từng khúc ruột đứt ra..
Cũng may bà chỉ là biết mọi chuyện qua lời Quân Như và dĩ nhiên con bé không dại dột gì lại đi nói chuyện con bé và Hàn Nhi bị bắt cóc mà xảy ra nông nỗi này. Chỉ nói tóm gọn lại là do Hàn Nhi sơ ý nên bị tai nạn lúc ở ngoài đường mà thôi. Chỉ nhiêu đây mà nhìn đôi mắt bà Dương đã sóng sánh nước, nếu nói ra sự thật, Hàn Nhi lại không chắc hiện tại mẹ mình có thể ngồi đây
Nó cười giả lả, nhưng là một nụ cười ngượng ngạo, không để mẹ mình dấn lâu nhiều quá vào chuyện này, nó vội lách chủ đề
“Quân Như đâu rồi?”
Dù nói chuyện với mẹ mình, nét mặt Hàn Nhi vẫn lãnh đạm, nhẹ nhàng, không có thái độ thân thiết cho lắm, hình như lại khiến bà không vui. Nói sao được, trong tâm khảm dường như nó vẫn không tha thứ được cho người mẹ này của mình..
“À, nó nói bạn bên Mỹ của nó xảy ra chuyện gì đó, nên qua bên đó vài ngày rồi”
Bà vừa nói, vừa rót ra hai chén trà, chén trà được tráng men sứ xanh tím cực đẹp và cũng cực hiếm. Rồi lại nhẹ nhàng cầm lên đưa Hàn Nhi một chén...
“Ông Trương đâu ạ?” Hình như từ nãy vào nó không nhìn thấy. Bây giờ cũng quá h chiều, hẳn giờ này ông ấy phải có mặt ở nhà rồi chứ.
Ôm cả chén trà bằng hai lòng bàn tay rồi Hàn Nhi nhấp từng ngụm nhỏ, hương trà thoang thoảng nhẹ ngoài không khí lại bất ngờ thoang thoảng lên mũi khiến người uống trà có thể cảm thấy được sự dễ chịu. Dù bây giờ là mùa hè, trời vẫn chưa tắt nắng thế nhưng chén trà nóng này lại như một thứ nước thần kí làm mát cả cổ họng
Hàn Nhi điềm tĩnh, uống từng ngụm không hề chú ý đến gương mặt mẹ mình có chút biến đổi. Mọi chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi mà nó vẫn không thể nhận người ba mới này và khẩn khiết gọi một tiếng “ba” hay sao?
Chẳng lẽ từ đó đến giờ, nó vẫn là không tự tha thứ cho bản thân mình hay sao?
Bà ngán ngẩm nhìn Hàn Nhi, đôi mắt u sầu đã điểm vài nếp nhăn nơi khóe mi như một minh chứng cho trăn trở nhiều năm nay của bà
“Hôm nay ngoài con về đây, gia đình ta với bên Âu gia cũng có một bữa cơm thân mật...”
Đúng vậy, là một bữa cơm thân thiết, vì chồng bà nói có một vấn đề cần thương lượng với bên Âu gia một chút. Bà vốn biết con gái mình sẽ phản ứng sau khi nói chuyện này nên đôi mắt có phần dò xét, lời nói lại úp mở, chăm chú nhìn Hàn Nhi
Đúng như dự đoán, Hàn Nhi ngây người ra, chén trà đưa đến miệng cũng vội khựng lại, nó đang nhìn bâng quơ gì đó cũng để yên ánh nhìn. Mọi hành động của nó bây giờ tập trung vào bộ não để phân tích rõ hơn câu nói vừa nãy của bà Dương
“Khụ..khụ...” Thứ nước trà màu hổ phách vô thức chạy vào miệng khiến nó không nuốt kịp, kết quả là sặc một trận không dứt mãi đến tận phút sau.
Chẳng phải năm trước vụ đính hôn giữa Dương gia và Âu gia đã hủy bỏ sau vụ Hàn Nhi bỏ trốn rồi hay sao? Bây giờ, mối quan hệ của nó với gia đình đã bắt đầu có dấu hiệu tốt hơn, nó cũng bắt đầu về nhà nhiều hơn thì ông Trương lại muốn bắt đầu lại mọi chuyện hay sao? Chẳng lẽ cái điều kiện nho nhỏ mỗi tuần về nhà một lần của ông Trương chỉ là cái cớ để làm bước đệm ối quan hệ giữa hai gia đình này.??!??
Nếu thế thì Hàn Nhi sơ suất quá rồi...
Thoáng thấy nét mặt đứa con gái mình đanh lại lạnh lẽo, hai hàng lông mày cũng nhíu lại như muốn dính hẳn vào nhau, thể hiện sự nghiêm túc, bà Dương có hơi lo lắng, nghĩ rằng trò đùa của mình hình như đã đi hơi xa...
“Có chuyện gì?”
Bà Dương thoáng nhìn thấy nét bất ổn trong mắt Hàn Nhi thì cũng hít thở sâu một chút rồi nở nụ cười hiền;
“Không có gì lớn lao hết, chỉ là chuyện làm ăn giữa hai công ty mà thôi... mẹ nghe thoáng qua là tuyển thư kí gì gì đó....”
Thư kí?? Nếu là thư kí thì tại sao lại phải cần đến buổi tiệc thân mật ở nhà thế này. Có cái ẩn ý gì đó trong chuyện này, Hàn Nhi không thể hiểu được. Nhưng có một chuyện có chắc chắn là ở ông Trương có điểm gì đó khiến nó mãi mãi không chấp nhận được. Những việc làm của ông luôn khiến nó phải suy nghĩ. Ông lúc cứng lúc mềm, lúc cương quyết lúc bình lặng. Nó không phải bất hiếu nhưng ít nhất mẫu người để trở thành ba của nó không phải như thế này...
Không muốn nói thêm nhiều, Hàn Nhi ậm ừ nhẹ vài tiếng rồi xin phép mẹ lên phòng một chút, tiện thể đi dạo ngoài sân - nơi vườn hoa có thể khiến nó bình tĩnh hơn...
Trời chiều bình yên, nơi xa xa có những đám mây nhẹ bồng bềnh trôi, cảnh tượng nhẹ nhàng an ủi lòng người biết bao. Nhưng hiện giờ, lòng nó lại chất chứa quá nhiều nỗi lo, chỉ những cảnh đẹp này không thể nào xoa dịu được. Ngồi thẳng xuống nền cỏ, Hàn Nhin cúi đầu nhìn những bông hoa dại nhỏ xíu li ti. Nó thích nhất là hoa nha, hoa nào cũng thích nên nghiễm nhiên góc vườn này cũng toàn trồng hoa. Một năm trôi qua nơi này vẫn như vậy, tức là không được nạp them một loại hoa mới nào
Hàn Nhi rất hứng thú với các loài hoa, đi dạo trên đường hay đi bất cứ đâu khi thấy loài hoa nào ở vườn mình chưa có thì sẽ lập tức đi tìm kiếm. Đây có lẽ là thú vui tao nhã nhất mà trước nay Hàn Nhi từng có chăng??
“Cô chủ...” Một tiếng nói nhẹ hẫng cất lên bên tai, nó nhỏ đến mức Hàn Nhi chỉ cảm thấy như âm thanh cách nó rất xa. Chỉ đơn thuần là trực giác báo hiệu có người đến nên nó mới xoay qa mà thôi
Nó nhướn mày, nhìn phía đối diện, càng đột nhiên hơn khi người trước mặt lại là người nó từng quen biết. Vẫn là có một cái ấn tượng không nhỏ khi nhìn thấy cô gái này. Nhìn thấp hơn Hàn Nhi, dáng vẻ cũng yếu đuối hơn, lại trông ánh mắt sâu thẳm như vương vấn nét buồn buồn gì đó
“Cô gọi tôi?”
Không trả lời…
Cô gái ấy đột nhiên cũng tiến tới cạnh Hàn Nhi, bất giác cũng nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt nhìn xa xăm như muốn nói một điều gì đó
Người ít nói như Hàn Nhi đây cũng phải tiếp tục chờ đợi vì tò mò, rõ ràng người con gái này có điều gì đó rất đặc biệt, nhìn dáng vẻ mềm mỏng, điềm đạm, thậm chí có vẻ bất cần đời nhưng nếu nhìn ở một phương diện khác thì lại có gì đó kiên cường kì lạ, như một bức tường đứng yên lặng không suy chuyển. Cô trầm ngâm một hồi rồi quay sang Hàn Nhi nở nụ cười nơi khóe môi, đôi mắt mơ hồ tựa như có làn sương vây quanh
“Cô chủ, dạo này cô có khỏe không?”
“Tôi?” Hàn Nhi nhíu mày quay sang nhìn cô thì vẫn nhận lại vẫn là nét thơ thẩn, cố che giấu nỗi buồn …, hơi thở Hàn Nhi nặng nề vì ngày càng khó hiểu “Tôi không sao..”
“Thật....” tốt quá. chữ cuối chư kịp nói ra lời thì bị Hàn Nhi chặn ngang, giọng nói nghiêm túc khiến cô cũng bất giác, ngẩng lên nhìn
“Nói đi... thật sự thì có chuyện gì?” Đã hai lần, nó nói chuyện với cô gái này đều cảm thấy nặng nề trong lòng. Không hiểu phải chăng là nỗi buồn từ cô lây sang hay không? Lần này Hàn Nhi phải làm cho ra lẽ
Hàn Nhi với cô gái này vốn không thân thiết, đến cả tên nó cũng không hề biết đến nên thật không hề giúp ích được cho dấu chấm hỏi trong lòng nó về cô gái này. Ngoài việc cô là một người phụ việc được ông Trương mang về nuôi thì Hàn nhi hoàn toàn không biết gì thêm. Vẫn là luôn đề cao cảnh giác, từ lúc nghe mẹ mình nói rằng tối nay Âu gia sẽ qua đây dùng cơm tối là nó đã biết việc mình nên làm tiếp theo là tự bảo vệ cho quyền lợi của mình. Không phải cô gái này là người mà ông Trương gởi đến canh chừng nó chứ
Đối với ông Trương, Hàn Nhi vẫn là luôn đề phòng
“À không...chỉ là...” Vừa nghe thấy Hàn Nhi gằng giọng, nó còn cảm nhận được cô khẽ giật mình, đôi mắt cũng bất giác lay động, tay đang mân mê bông hoa thì vội buông ra, bàn tay mười ngón uể oải đan vào nhau bối rối
“Cô tên gì?”
Thấy cô gái không muốn nói, Hàn Nhi cũng không ép, liền chuyển qua chuyện khác để không làm đối phương khó xử
“An An - Lâm Di An”
Rất nhanh cô cũng trả lời, gương mặt đột nhiên sáng lạn, trở nên niềm nở hơn bao giờ hết
Khó hiểu.. Rất khó hiểu nha
Hàn Nhi không lạ gì cảnh sắc mặt thay đổi nhanh thế này. Chính nó cũng hay có biểu hiện như thế, nhưng lần này thật sự là không giống nha. Hàn Nhi chỉ đơn giản là từ nét lạnh lùng mà chuyển thành cười gượng. Đằng này đang là điệu bộ ủ dột, chán nản mà đột nhiên cười tươi khiến a quỷ cũng phải bái phục...
Nhìn biểu hiện của An An, Hàn Nhi càng cảm thấy dường như cô nàng này chỉ là đang chờ được hỏi tên...
“Vậy à, một cái tên đẹp “ Rất dễ thương, nhưng theo nó thấy cái tên không hợp cho lắm... Con mắt nhìn người của Hàn Nhi cũng không tệ đâu nha, bù lại còn rất chuẩn xác nữa
“Nhìn cô có vẻ mệt mỏi nhỉ?” Từ nãy đến giờ mới có dịp hỏi câu này, thật sự thì khi nhìn kỹ thì trông giống mất ngủ chứ không phải là đang gặp chuyện buồn phiền. Tại sao một người trong chớp mắt vừa cười tươi như thế lại trở về vẻ rũ rượi của ban đầu thế này.. Hàn Nhi thở dài, nhìn vào ánh mắt đờ đẫn của An An, đứng dậy đi sang một bên góc vườn
“A, tại vì tôi mất ngủ một chút...”
Bingo!
Một nụ cười khẽ nhếch lên nơi khóe môi chứng tỏ sự hài lòng với câu trả lời vừa rồi.
Nhưng rồi sau đó, xung quanh lại trở nên im lặng dị thường. Hàn Nhi cũng đã quen nên không thắc mắc gì. Chỉ cảm thầy cô gái này rất hiểu lòng người khác, nghĩ nó ít nói nên cũng nhẹ nhàng lui đi trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có
Ngồi một hồi hai đôi chân cũng tê rần, có lẽ là do máu huyết không thể lưu thông nên Hàn Nhi quyết định đứng lên đi qua đi lại, nhưng rồi lại bị người dọa cho giật mình, An An nằm dưới nền cỏ xanh tươi.. ngủ ngon lành. Vẻ mặt còn trông rất là hạnh phúc nữa, cứ cuôn tròn trên bãi cỏ như đang nằm trên một chếc giường êm ái..
Người này, không lẽ mất ngủ đến độ này hay sao??
Nhưng cứ để như thế thì không được, trời lại sắp tối, cũng là có khách sắp đến mà người này ngủ ở đây thì không tiện cho lắm. Nghĩ đoạn, Hàn Nhi tiến lại gần, vừa định đưa tay lên khều khều vài cái thì lại bị dọa cho hồn bay khắp nơi vì cái hành động đột nhiên khi không xoay người kia. Hàn Nhi như chết trâng nhìn người đối diện, đôi bàn tay đặt trên không trung nhìn chẳng có dấu hiệu thả xuống....
Người này quả nhiên kỳ lạ....
Thôi thì để cho cô ấy nằm ngủ một chút nữa vậy, nhìn rất là mệt mỏi..
Hàn Nhi xoay lưng hướng đi về phía nhà bếp...
“Dì Mai à, ở ngoài sân, có một cô gái tên An An gì đấy, dì gọi cô ấy dậy, để nằm ngủ ngoài đấy sẽ không tốt”
Vừa thật may thấy dì Mai ở trong đây, nói gì thì lại cũng phải nên gọi dậy, chứ ở đó nhiễm gió thì sẽ không tốt
“À vâng, thưa cô chủ”
Dì Mai cúi đầu cung kính nhìn Hàn Nhi rồi tức tốc định ra sân làm theo lời cô chủ dặn. Nhưng lại bị bàn tay nó để ngang trước mặt khiến dì cũng bất chấp ngừng mà không hề suy nghĩ gì.
Ây da, chẳng phải lúc nãy, dì vừa mới thấy nó ở gần tủ đông hay sao? Lại còn thấy nó vẫn đang loay hoay đem chiếc banh mình ra bên ngoài xem xét gì đó. Sao mà chỉ thoáng một chút lại đứng trước mặt thế này, chuyện này lại khiến bao nhiêu cặp mắt kinh sợ phóng về phía Hàn Nhi…
“Cô An An đó thật sự là người như thế nào?” Kề sát miệng bên tai dì Mai, Hàn Nhi thì thào nge tiếng giống như có con gì vo ve bên tai, ngứa ngáy khó chịu nhưng dì Mai vẫn là một mực đứng im nghiêm túc nghe kỹ từng lời
Chẳng phải rất lạ sao? Dì Mai ở bên đó từ nhỏ đến giờ, lại không ngại gì tính cách của Hàn Nhi. Rất ít khi nào nó quan tâm đến người mới đến nhà mình, chưa nói đến đối tượng lại là một người làm. Nhưng có một chuyện cần phải ghi nhớ, đó chính là Hàn Nhi mà chú ý đến ai, thì người đó sẽ bị nó chọc phá chưa tròn ngày sẽ tự động xin phép nghỉ. Điều này khiến cho sắc mặt dì Mai đặc biệt trắng bệt
“Cô...cô chủ à...” Con bé An An đó thật sự là người tốt, cô chủ cũng không phải là người xấu. Nhưng mà hai người này đối mặt không phải sẽ rất động trời sao. Mà trời lại sinh bản tính cô chủ hiếu động từ nhỏ, lại còn hiếu thắng, nhưng hiện giờ người bà lo lắng là cô chủ Hàn Nhi của mình nha…
“Dì chỉ cần nói... con sẽ không làm gì đến cô ấy” Như hiểu rõ dì Mai đang lo lắng điều gì, Hàn Nhi liền mở lời trấn an. Thật sự thì nó cũng có làm gì người khác đâu, chỉ là tò mò thôi, lại liên quan đến tính mạng mình thì nó không thể yên lặng mà nhìn được
“An An là....”
---
“Cảm ơn cậu đã đồng ý...haha”
Tiếng cười rộn lên cả căn nhà, ai nấy đều hết sức vui vẻ cười đùa với nhau nhưng lại có người không thoải mái cho lắm.
Lạc Thiên vừa đến cũng là lúc Hàn Nhi đang dọn thức ăn phụ mọi người trong bếp, Hàn Nhi thực sự rất cố chấp nha - điều này đã được minh chứng bởi đa số hầu hết mọi người trong bếp. Đã bảo là cô chủ hãy lên nhà trên, đừng ở lại đây mà rốt cuộc nó vẫn là đang hăng say làm việc nhất. Đang loay hoay xếp lại vài món trên bàn cho hợp đúng trình tự thì bất giác ngoài sảnh phòng khách nghe tiếng cười râm ran, lại vô cùng sảng khoái. Khỏi phải biết nét mặt Lạc Thiên như thế nào khi nhìn thấy Hàn Nhi...
Trải qua vài giây ngượng ngập giữa hai đôi mắt đang giao nhau, ông Trương nhìn cũng thấy bầu không khí căng thẳng đó thì lên tiếng cười đùa, tiếp tục chủ đề cùng nói với Lạc Thiên ban nãy. Anh cũng vui vẻ mà tiếp nhận, đi theo ông Trương vào phòng ăn. Nó thì lại thở dài rồi lại thoăn thoắt đi lại vào phòng bếp. Giờ lại thêm một điều để Hàn Nhi có thể cám ơn người cha của mình, ông thiết kế nhà bếp và gian nhà chính cách nhau khá xa, rất tiện cho hoàn cảnh lúc này vì Hàn Nhi vốn muốn câu giờ, không muốn mình luống cuống hay mất tự nhiên khi ngồi trên bàn ăn....
------
“An An đâu?”
Đang trò chuyện vui vẻ thì ông đột nhiên nghiêm giọng, lên tiếng hỏi dì Mai đứng phía sau lưng, khiến Hàn Nhi một lần nữa đang húp canh mà lại trào trở ra, sặc liên tục...
“Khục...khụ khụ...”
Ây da, Hàn Nhi thiệt rất mất mặt nha, cứ ho sặc mãi không thôi. Lại không chịu dứt, nước mắt lại thi nhau rơi lã chã...
Lạc Thiên nhìn thấy không chịu được, anh đưa tay sang phía nó ngồi đối diện, đặt lên trên bàn tay đang nắm chặt khăn lụa trải bàn, lên tiếng:
“Cô không sao chứ?” Tại sao lại có người khẩn trương như thế này, chẳng phải người khẩn trương nên là anh hay sao? Đằng này, cái cô gái đang ngồi trước mặt anh lại trở nên vô thức mà làm lộ ra tâm tính của mình...
“Không sao..không sao” Hàn Nhi nở nụ cười gượng, cố gắng vớt vát được chút hình ảnh của mình, rồi nhanh như cắt, rút tay mình ra khỏi tay Lạc Thiên, rời bàn tay chạy nhanh chóng vào gian nhà bên, khuôn mặt đỏ bừng vì nãy giờ cứ ho mãi chưa thể thở được miếng nào. Cùng lúc An An cũng từ trong đi ra, Hàn Nhi lại đang cúi đầu đi vào không chú ý...
Chỉ thấy một luồng gió mát lạnh thổi qua người rồi khiến cả người nó đứng sững người, cả ho sặc cũng bị nỗi giật mình dọa chạy mất.
“Cô chủ.. cô không sao chứ?”
Chỉ là tự mình bảo vệ, An An vừa lộn một vòng thật cao qua đầu Hàn Nhi, thấy có gì không ổn, quay sang thì thấy Hàn Nhi ngồi thụp xuống sàn nhà, thở gấp từng cơn..
Thiệt sự khó thở quá. Cứ cảm thấy như lồng ngực vỡ tung vì bị khí lấn áp hết vậy.
Sau khi mọi chuyện đã ổn định, bàn ăn lại có thêm một người ngồi chung, lại là ngồi rất gần ông Trương khiến Hàn Nhi không khỏi rời tầm mắt. Không phải là vì nó ghen tị, thật ra mà nói nếu cho nó ngồi kế thì sẽ là rất miễn cưỡng. Nhưng bây giờ, chỉ là nó chỉ đang chăm chú quan sát động tĩnh mà thôi. Vả lại, Hàn Nhi cũng đang nhìn An An, vừa nãy cô ấy vừa nhảy lộn người qua đầu nó. Chứng tỏ cô nàng này rất ghê gớm..
“Thật sự là chuyện một năm trước, Dương gia chúng tôi có lỗi quá...”
Ông Trương ra vẻ mặt tiếc nuối, ngồi khoanh tay trên bàn nhìn về phía Lạc Thiên, anh vẫn đang thản nhiên ngồi dùng bữa, tâm trạng rất vui vẻ. Khi nhìn qua Hàn Nhi, vẫn thấy ánh mắt nó lấm lét nhìn sang phía ông Trương, khiến anh không nhịn được cười vì hành động trẻ con này của nó. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Hàn Nhi trở nên như thế này, chắc là trong đầu lại đang phân tích chuyện của anh và nó đây mà [ tg: Lạc Thiên ơi, anh đoán tài qá bật ngón cái]
“Thật sự là không sao, lúc đó một phần cũng là mọi việc diễn ra quá nhanh.... hẳn Dương tiểu thư cảm thấy không thể nào thích ứng kịp”
Anh vừa nói vừa quay sang nhìn Hàn Nhi đang chăm chú vào việc ăn cơm của mình, khuôn mặt lãnh cảm độc giác chỉ một biểu hiện bỗng bắt đầu có biểu hiện thứ hai, rồi thứ ba khi cảm thấy câu nói vừa rồi đang cố ý dò xét mình
“Mọi chuyện cũng trôi qua rồi, tôi cũng vừa nghe nói rằng thư ký của cậu vừa có việc bận phải ngừng công tác, hiện tại cậu lại không có ai để hỗ trợ trong công việc..” ông nhúp ngụm trà, rồi nói tiếp “ Mối quan hệ giữa hai nhà ta cũng không phải xa lạ, nên tôi nghĩ mình có thể giúp một chút” vừa nói ông Trương lại nhìn qua An An, cô cúi thấp đầu xuống, miệng không nở nụ cười, mặt thì cứ đỏ bừng tỏa ra hơi nóng căng thẳng hừng hực khắp người
Lạc Thiên cùng quay sang nhìn người ngồi kế ông Trương, Hàn Nhi thì ánh mắt đảo lia lịa, không thể giữ được nét lãnh đạm vốn có nữa rồi. Nó hầu như không thể quan sát xung quanh vì lo lắng, và nghiễm nhiên cũng không biết là ông Trương đang nói đến ngừoi khác chứ không phải là nó. Vì nếu lần này mà xảy ra chuyện đính hôn gì gì đó như một năm trước, nó không đủ dũng khí để bỏ chạy lần nữa. Lần trước cũng là vì anh là người nó không quen biết. Nhưng bây giờ Lạc Thiên thì không còn xa lạ gì, vả lại anh cũng nhiều lần ẩn ý nói ra tình cảm của mình cho nó. Hàn Nhi bức bách sắp phát điên nha
“Xin ngài cứ nói tiếp…” Lạc Thiên lễ phép nhìn sang An An rồi chống hai khủy tay lên bàn, nâng cằm lên, hoàn toàn ung dung nhìn về ông Trương
Tốt! Ông cảm thấy rất hài lòng vì tính cách, và cách ứng xử của thằng bé này...
“Có thể hay không con bé này sẽ là thư ký của cậu, nó thật sự rất có tài”
Ơ....
Hàn Nhi thoát nạn rồi sao??? Vì người ông Trương vừa mới giới thiệu cho Lạc Thiên là An An chứ không phải là nó. Cũng không có nhắc gì đến chuyện đính hôn nữa... Hàn vừa mừng thầm trong bụng lại chuyển tầm nhìn sang Lạc Thiên thì ngay vừa trúng tầm mắt của anh đang nhìn nó mỉm cười...
“Nếu như ý ngài là muốn bù đắp lại cho lần đó, thì tại sao khi có sẵn người ở đây, chúng ta cứ tiếp tục tiến hành như năm trước”
Lạc Thiên vừa nói anh vừa nhìn xem thái độ của Hàn Nhi, nó đang trợn tròn mắt lên nhìn, thấu rõ cả ẩn ý sâu xa nhất trong lời nói vừa rồi...