*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by tytydauphu on wattpad
Trong trường đấu, Vu Cẩn nhanh chóng gom hết vật tư, kéo Caesar chạy ra ngoài.
Bướm đêm sẽ không chủ động công kích, nhưng bướm Ngân An lại khó xơi.
Caesar không chút do dự đảm nhận vị trí kết thúc phía sau, lúc gần đi quay đầu lại nổ súng: “Tiểu Vu chạy đi, chờ tôi ở hành lang đối diện. Đám sâu này dám tấn công ông nội Caesar chúng mày ——”
Gương bạc bay lượn giữa không trung, muốn ra đến cửa chắc chắn phải xả thêm một băng đạn nữa
Hai người phối hợp ăn ý.
Caesar bảo vệ Vu Cẩn, Vu Cẩn bảo vệ vật tư bằng mấy chiến thuật lăn lộn mang phong cách hiphop, chạy thẳng tới cửa ra.
Ngay khi Vu Cẩn bước vào bóng tối, sau lưng đột nhiên vang lên kẹt kẹt ——
Cửa ra phó bản bất ngờ khép kín!
Đồng tử Vu Cẩn co lạo: “Caesar ca ——”
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng chửi bậy của Caesar, cùng tiếng gương đập vào cửa sắt vang giòn. Caesar nghe thấy tiếng Vu Cẩn thì lập tức gõ cửa: “Tiểu Vu chạy đi, tôi giết bướm chúa xong sẽ lập tức đi tìm cậu, đậu má căn phòng này đang hạ xuống!!”
Vu Cẩn gấp gáp hét lên: “Hạ xuống? Có thể nghe thấy cơ quan ở chỗ nào không? Caesar ca —— anh ——”
Trong phòng phát sóng Crowson, Huyết Cáp liếc nhìn đồng hồ: “Thật đáng tiếc, đã đến giờ rồi, bọn họ mất quá nhiều thời gian. Caesar không thể thoát ra ngoài.”
Ứng Tương Tương nhún vai: “Dựa theo quy luật của bản đồ, Caesar có thể phải ở trong đó thêm 5 vòng nữa, nếu tôi nhớ chính xác.”
Vu Cẩn ngơ ngác đứng trên hành lang một lúc lâu, tiếng gầm của máy móc rốt cuộc ngừng lại.
Trong màn hình, thiếu niên đứng thẳng dưới ánh sáng mỏng manh, gương mặt xinh đẹp hơi cúi xuống, khiến không ít người xem đều ở làn đạn hô to muốn “Vọt vào màn hình ôm Tiểu một cái”.
Nhưng mà nháy mắt sau đó Vu Cẩn đã nhanh chóng phản ứng lại.
Cậu cau mày, dán lỗ tai lên vách tường kim loại trên hành lang, hơi nheo mắt. Trong đầu vô số ý nghĩ xẹt qua ——
Caesar còn bị nhốt ở bên trong.
Nghe tạp âm của cơ quan kim loại phía sau cửa, dường như căn phòng di chuyển lên xuống theo một trục thẳng đứng, giống như thang vận chuyển tuyển thủ. Nói cách khác, cả bản đồ, mỗi hình lập phương chỉ vận động lên xuống, không dịch chuyển theo chiều ngang hay xoay tròn ——
Ít nhất cũng phủ định suy đoán của cậu lúc trước.
Không phải Rubik.
Vu Cẩn nhanh chóng sửa lại manh mối.
Qua cửa không phải điều kiện mở ra hành lang, số lượng người cũng không phải điều kiện để phó bản xuất hiện.
“Ting” Tiếng thang máy đến thể hiện kết thúc một đơn vị thời gian, đơn vị thời gian mới được mở ra. Phó bản bướm Ngân An điệp tồn tại 2 đơn vị thời gian, phó bản bướm đêm biến mất sau 1 đơn vị thời gian cuối cùng của cái trước, còn có địa điểm xuất phát của bọn họ cũng biến mất sau khi tiểu đội tiến vào hành lang.
—— thời hạn tồn tại của mỗi phòng khác nhau, có thời điểm phát sinh và biến mất.
Vu Cẩn nheo mắt, trong đồng tử, tầm nhìn tối tăm như thể kéo dài thành vô số căn phòng và hành lang, trường đấu bằng phẳng, đến một đơn vị thời gian nào đó, căn phòng sẽ bay lên hoặc hạ xuống, ầm ầm rung động trong thang giếng đen kịt……
Không được, manh mối vẫn quá ít.
Vu Cẩn đột nhiên nhớ lại lời Tá Y nói, bắt đầu trò chơi chỉ có thể dựa vào phán đoán.
Có lẽ đã dừng ở hành lang quá lâu, thiết bị đầu cuối trên cổ tay phát ra âm báo thúc giục.
Quả nhiên tuyển thủ không thể dừng lại ở hành lang lâu. Một đầu khác trên hành lang tản ra ánh sáng mỏng manh.Trước khi đi vào, Vu Cẩn lấy từ trong túi ra phần thưởng qua cửa vừa rồi. Một khẩu súng chống tăng, hai băng đạn, cùng phong bì manh mối quen thuộc.
Vu Cẩn thành thạo mở phong bì ra —— sau đó tròn mắt kinh ngạc.
Bên trong là một tờ giấy hơi mỏng, mặt trên vẽ mấy trăm ô vuông dày đặc giống như bàn cờ, có ô trống rỗng, có ô vẽ biểu tượng cánh bướm, góc trên bên phải viết con số “14” trong vòng tròn.
“……” Trái tim Vu Cẩn trái tim nhảy lên kịch liệt, nhìn tờ giấy trong tay không dám tin.
Bản đồ, là bản đồ!
Vu Cẩn gần như ngay lập tức tìm ra điểm đỏ đánh dấu vị trí hiện tại, cùng ô vuông vẽ một đôi cánh to và xúc tu lông —— một trong số các đặc trưng của bướm đêm.
* xúc tu lông ở một số loại bướm đêm
Cậu nhanh chóng sắp xếp lại ký ức để xác định phương hướng, phó bản ở cuối hành lang trên bản đồ —— hình như đánh dấu loại bướm nào đó.
Cuối cùng Vu Cẩn kiểm tra lại một chút chuẩn bị chiến đấu, ôm súng đi đến cuối hành lang. Nháy mắt cửa phòng mở ra —— cậu há miệng ngạc nhiên.
Trong phòng phát sóng Crowson, Ứng Tương Tương cho phóng đại biểu tình mờ mịt của thiếu niên, cảm khái: “Phần thưởng qua cửa của phó bản cấp S là bản đồ, nhưng, chắc tuyển thủ Tiểu Vu sẽ nhanh chóng phát hiện ra tấm bản đồ này hiện tại không có tác dụng.”
“Mảnh số 14.” Huyết Cáp gật đầu, nói đùa: “Nếu là tôi, khả năng phải thu thập đủ 100 tấm bản đồ mới nhận ra quy luật, nhưng nếu là tiến sĩ Trần thì có lẽ 1 tấm là đủ rồi.”
Màn ảnh di chuyển sang bên trái, thanh niên mặc áo sơmi kẻ mỉm cười nho nhã: “Tôi là một nhà nghiên cứu, đây là công việc của tôi, đúng là có thể nhìn ra chỉ với 1 tấm bản đồ. Nhưng đối với tuyển thủ mà nói, độ khó rất cao.”
Nếu các tuyển thủ của chương trình Crowson đang ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người thanh niên này ——
Nghiên cứu viên chính của Công nghệ Elravie, nhà tài trợ của vòng loại thứ 2. Hai tuần trước từng dạy bọn họ 1 tiết tâm lý xã hội không thể hiểu nổi.
Vị tiến sĩ Trần này ở trên lớp học liên tục giải thích 4 khái niệm cô độc, chen chúc, ra đời và hủy diệt, được rất nhiều tuyển thủ coi là tiết lộ quy tắc và ghi nhớ trước trận đấu ——
Lúc này lại đều bị phó bản lăn lộn nửa chết nửa sống.
Trong màn hình, Vu Cẩn tiến vào một căn phòng trống không, thậm chí có thể nói là khu an toàn vô cùng tiêu chuẩn của Crowson. Con bướm trên bản đồ lại không thấy bóng dáng.
“Tiểu Vu đã đến khu an toàn.” Ứng Tương Tương cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà từ camera theo dõi, không chỉ có mình cậu ấy đi tới hướng này.” Cô đổi camera, bỗng nhiên lộ ra biểu tình chờ mong: “Tiểu Bạc cũng ở gần đó, còn có…… Một tuyển thủ cấp C……”
Tiến sĩ Trần bỗng nhiên cười, nói: “Hình như tôi thấy có người xem đang tức giận vì ống kính quá tập trung. R Code và Tỉnh Nghi giải trí có không ít thứ để tiếp sóng.”
Ứng Tương Tương sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Là lỗi của tôi, vậy 1 tiếng sau chúng ta sẽ trở lại với Bạch Nguyệt Quang. Đạo diễn hình ảnh chỉnh màn hình giúp tôi một chút, tốt. Hiện tại chúng ta đã nhìn thấy Tỉnh Nghi giải trí……”
Tiến sĩ Trần gật đầu, tầm mắt sau cặp mặt kính đảo qua màn hình theo dõi.
Trong trường đấu vòng loại, Vu Cẩn đã nhận ra bản đồ không đúng, dựa theo đánh dấu, nơi này tuyệt đối không thể là khu an toàn. Cậu chợt nghĩ tới ——
Sân thi đấu liên tục biến đổi, bản đồ hoàn chỉnh không thể là một bản vẽ tĩnh. Còn con số "14" ở góc trên bên phải……
Trong đầu Vu Cẩn chợt lóe ý tưởng, rất có thể ở đơn vị thời gian thứ 14, cũng chính là khi tiếng “ting" thông báo thứ 14 vang lên, phòng trong trường đấu mới được phân bố giống như trên bản vẽ.
Cậu phải có nhiều bản vẽ, mới có thể tìm ra quy luật.
Còn 1 vấn đề nữa, tầm mắt Vu Cẩn dừng lại ở một chỗ trên bản đồ —— đó là trung tâm bản đồ, cách mình 12 ô vuông.
Nơi đó có một ô vuông cực kỳ đặc biệt. Không phải là chỗ trống, cũng không vẽ bộ cánh vảy, mà là một mày xám trắng giao nhau, không hiểu ý nghĩa.
Khoảng 10 phút sau, tiếng “ting” lại vang lên. Bốn phía mở ra hành lang, Vu Cẩn nhanh chóng khiêng súng chạy đến hướng Caesar —— nhưng mà căm phòng vốn phủ kín bướm đêm lại trống không.
Căn phòng có Caesar vẫn chìm ở dưới chân.
Bước chân Vu Cẩn khựng lain.
Cậu có thể lựa chọn ở chỗ này chờ, cũng có thể tiếp tục tìm kiếm tấm bản đồ khác.
Điều chắc chắn duy nhất chính là, theo thời gian trôi đi, điều kiện để sống sót không còn là vận khí nữa mà là khống chế quy luật…… Nếu cậu ở lại nơi này, sẽ lãng phí thời gian Caesar tranh thủ vì mình.
Vu Cẩn hít sâu một hơi, để lại một tờ giấy ở cuối hành lang, kiểm tra lại đạn trong súng, dứt khoát đi về hướng ô vuông đặc biệt duy nhất trong bản đồ.
Đơn vị thời gian thứ 5, Vu Cẩn chạy ra khỏi căn phòng đầy nhộng trùng, tay cầm súng chống tăng bởi vì sức giật mà vẫn hơi run run.
Đơn vị thời gian thứ 6, Vu Cẩn may mắn gặp được khu an toàn lần nữa.
Trong 15 phút ở khu an toàn, Vu Cẩn nháp đầy trên bản đồ, vẽ hết suy luận của mình về biến hóa của bản đồ —— cảm giác đã rất gần đáp án rồi, nhưng vẫn chưa nhìn ra được quy luật.
Vu Cẩn không biết là, cùng lúc cậu suy luận, tiến sĩ Trần ở trong phòng phát sóng đang xuyên qua màn hình theo dõi, nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Đơn vị thời gian thứ 7, Vu Cẩn cảnh giác đi đến cuối hành lang, nhặt lên phong bì manh mối trêm mặt đất.
“Giống như giấc mơ.”
Cửa bị lặng lẽ đẩy ra, sau đó tự động khép kín, Vu Cẩn đột nhiên trợn tròn mắt.
So với mấy căn phòng đầy nhộng trùng, ấu trùng như luyện ngục, nơi này gần như có thể gọi là thiên đường.
Gió núi ấm áp len lỏi trong khu rừng giả lập, ánh nắng dịu nhẹ như giấc mơ trưa ngọt ngào, hoa tươi khắp nơi nở rộ, trong không khí tràn ngập hương thơm dạ lan hương.
* Dạ lan hương
Vu Cẩn liếc mắt một cái đã thấy con bướm đậu trên cánh hoa —— cánh bướm hẹp dài, nền đen viền vàng, nhìn thấy có người tiến vào liền nhẹ nhàng giương cánh bay đến đây.
Vu Cẩn cảnh giác lùi về phía sau, theo bản năng nâng súng, con bướm xinh đẹp giống như có linh tính dừng lại giữa không trung.
Vu Cẩn cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, đơn giản tìm một boongke dựa lưng ngồi xuống, tiếp tục suy đoán quy luật bản đồ.
Thời gian dường như càng ngày càng chậm…… tiếng ngòi bút cắt qua bản đồ chợt đánh thức Vu Cẩn, cậu chớp chớp mắt, xua đi cơn buồn ngủ không biết từ đâu đến, nhưng trước mắt lại trở nên mơ hồ như uống say.
Trong không khí, hương thơm cỏ cây càng lúc càng nồng, cánh bướm xinh đẹp dập dìu vung lên……
Vu Cẩn mờ mịt nhìn về phía con bướm, lại mờ mịt cúi đầu, sau đó dùng hết sức lực toàn thân nhét bản đồ lại trong túi, dùng tay áo che lại miệng mũi, duỗi tay cầm lấy súng ——
Con bướm có vấn đề! Trong không khí có chất độc gây tê thần kinh!
Tay cầm súng mềm oặt vô lực, sau khi hít vào độc tố, tầm nhìn khôi phục như thường nhưng trong đầu Vu Cẩn lại là một mảnh trống rỗng.
Tôi là ai.
Tôi đang ở đâu.
Vì sao tôi lại làm hại chú bướm xinh đẹp kia.
Đoàng một tiếng, khẩu súng theo bản năng bắn ra. Con bướm màu sắc sặc sỡ linh hoạt tránh thoát. Trong đầu Vu Cẩn lại ong ong nổ tung.
Ánh mặt trời vừa vặn ở độ sáng thoải mái nhất, hương thơm cũng vậy.
Căn bản không còn nhớ Crowson là gì…… Cậu chỉ còn là thiếu niên đang dạo trơi ở ngoại ô vào buổi chiều, cầm đàn ghi-ta sáng tác, buổi tối lại ngoan ngoãn chờ người đại diện đón về.
Ngón tay đặt trên cò súng dần dần buông lỏng, thiếu niên lộ ra biểu tình nửa vui sướng nửa mê man. Con bướm giữa không trung nhìn cậu vài lần, cuối cùng bỏ đi cảnh giác, bay xuống, chớp mắt hòa vào ánh sáng ——
Tiếng súng đột ngột vang lên.
Khoang cứu nạn dành cho vật nuôi bắn ra, nhanh chóng nhốt con bướm ở bên trong.
Vu Cẩn đứng lẳng lặng hồi lâu, mới mờ mịt buông súng.
Mình đang ở đâu.
Sao mình lại có súng, có phải mình phạm pháp hay không……
“Ting” một tiếng. Qua phó bản, 3 cánh cửa đồng thời mở ra.
Vu Cẩn ngơ ngác, ngoan ngoãn trở lại hòn đá ngồi xuống.
Đàn ghi-ta của mình đâu? Không có đàn thì viết lời như thế nào?!
Nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn thấy phong cảnh đáng yêu, Vu Cẩn lại vui sướng giống một chú chồn ngày xuân, trong xao xuyến lấy ra bản đồ, nhìn thoáng qua —— lặt lại, bắt đầu ngân nga viết lời.
Trên bãi cỏ đầy nắng, tia nắng nhảy nhót, thiếu niên thanh thuần như thể tinh linh của ngọn núi, bàn tay khẽ nhúc nhích trên mặt trái của bản đồ, ngòi bút sàn sạt rung động.
Đúng lúc này, một cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Bạc Truyền Hỏa giơ gậy selfie tạm thời, đang thấp giọng giao lưu cùng các fan không biết có tồn tại hay không. Ngay sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tiểu Vu?!”
Vu Cẩn ngẩng mặt nhỏ, ngây ngốc nhìn về phía hắn.
Bạc Truyền Hỏa cầm phong bì manh mối trên tay, bằng kinh nghiệm lão làng của mình, vừa bước vào liền phát hiện ra điểm bất thường: “Bướm độc dạ lan hương? Độc gây ảo giác…… Con bướm đâu? Đậu má, Tiểu Vu cậu qua cửa rồi sao? Hả? Tiểu Vu, cậu có nghe thấy không? Đây là mấy?!”
Vu Cẩn chậm cười tủm tỉm mở miệng: “3.”
“Không ngốc mà? Tiểu Vu, cậu có nhận ra tôi không?”
Vu Cẩn nghiêm túc lắc đầu.
Bạc Truyện Hỏa: “…… Quả nhiên choáng váng rồi. Thôi, cậu cùng tôi ra ngoài đi.”
Vu Cẩn vèo một cái đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo Bạc Truyền Hỏa. Đồng tử màu hổ phách trong vắt an tĩnh, lọn tóc mềm mại vểnh lên nhìn như động vật nhỏ, còn là loại đẹp nhất.
Bạc Truyền Hỏa sửng sốt, qua hồi lâu mới phản ứng lại, ánh mắt vừa động, suy tư gì đó.
“Tiểu Vu,” hắn nói nhỏ nhẹ: “Theo ở phía sau đừng đi lạc, phải ngoan ngoãn.”
Vu Cẩn gật đầu: “Tôi sẽ ngoan ngoãn.”
Giọng thiếu niên trong veo, Bạc Truyền Hỏa cảm thấy một bên lỗ tai tê dại. Hắn lại nghiêm mặt nói: “Chúng ta là đồng đội.”
Vu Cẩn gật đầu: “Là đồng đội.”
Bạc Truyền Hỏa cười tủm tỉm ghé sát vào: “Ngoan, tôi dắt cậu đi. Chúng ta là bạn cùng phòng, mỗi tối đều……”
Lòng bàn tay thiếu niên nhìn mềm như bông, không giống như tuyển thủ thoát hiểm mà giống nghệ thuật gia. Bạc Truyện Hỏa đang định duỗi tay ——
Hắn đột nhiên cúi đầu.
Trong lòng bàn tay hắn có một chấm đỏ từ súng ngắm.
Ký ức như thủy triều vọt tới, hắn sợ hãi nhớ lại vòng loại trước, hình như cũng một người bắn hắn bằng chấm đỏ ——
Bạc Truyền Hỏa không chút do dự từ bỏ Vu Cẩn, né tránh bằng một tư thế tiêu chuẩn, ló đầu ra từ sau boongke.
Vệ Thời chậm rãi thu súng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Bạc Truyện Hỏa ở sau boongke nghẹn ngào, âm thầm chửi thề ——
“Shi*, mẹ nó đây không phải fan mẹ ruột nữa rồi, phải là fan cuồng? Đấu một trận thôi mà còn theo tới tận nơi này hả?!!”
- ------
* Đậu: Chuẩn bị quắn quéo vì Vu Cần super cute ở chương sau nào