*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng đặt sa bàn, đèn sáng như ban ngày.
Bản đồ thu nhỏ của trận đấu trên biển được đặt trong lồng kính, kích thước khoảng hai bàn bida.
Còn 30 phút nữa là đến giờ giới nghiêm, Vu Cẩn liên tục thay đổi góc độ, điều chỉnh các tham số cài đặt mô hình trong sa bàn, quan sát sự thay đổi của toàn bộ bản đồ.
Một nửa là đồi núi, một nửa là thảo nguyên.
Khi tốc độ gió đạt 33m/s, bờ sông phía hạ du bị vỡ, bọt sóng bắn tung, đồi núi sạt lở. Đất xốp trong rừng thông và đất cát ở bãi phi lao...... trạng thái an toàn......
Sổ ghi chép của Vu Cẩn nháy mắt đã viết đầy số liệu.
Cùng một bản đồ, bởi vì quy tắc thi đấu khác nhau mà có thể phát triển lối chơi hoàn toàn khác nhau.
Nếu cậu đoán không nhầm, thi đấu trên biển là PVP ( đấu tay đôi), vòng loại là PVE ( tuyển thủ đấu với hoàn cảnh).
Thống trị trận đấu từ tuyển thủ đổi thành hoàn cảnh, sự khan hiếm tài nguyên cũng tăng theo luật rừng.
Vu Cẩn đột nhiên nhớ tới loại game online lưu hành 1000 năm trước.
Trong phó bản PVE, người chơi phải đối mặt BOSS với số lần công kích vượt quá khả năng nhân vật họ điều khiển, nhưng xuất phát từ nguyên tắc công bằng, thường sẽ có quy luật để phá giải.
Nếu có thể tìm ra quy luật của trận đấu ——
Tầm mắt của Vu Cẩn dừng ở tiết "Toán học" duy nhất trên thời khoá biểu rồi chuyển sang "Súng".
Trốn trong rừng tính toán quy luật trước, hay là đề phòng mình bị một súng bắn chết trước đây!
Vu Cẩn than thở trong lòng.
@
Một tuần trôi qua.
Hồng mao vẫn cẩn thận ra tay thay Vệ Thời. Caesar mỗi ngày cắm mặt vào video call, ngọt ngọt ngào ngào hỏi đối phương "Anh có phải thỏ con đáng yêu của em không", ngay cả đôi mắt thờ ơ của Ngụy Diễn khi liếc qua Caesar cũng như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Một bạn cùng phòng khác —— Bạc Truyền Hoả của chiến đội Ngân Ti Quyền thì xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng mới thấy live stream với fan trong rừng cây nhỏ.
Vu Cẩn bỗng nhiên ngộ ra: "Tên anh ta và...... tay bắn tỉa Bạc Phúc Thuỷ của Ngân Ti Quyền hình như......"
Tá Y bên cạnh lạnh lùng nói: "Họ là anh em. Trung bình mỗi ngày Bạc Phúc Thủy phải post 3 cái status, vì muốn kéo phiếu cho Bạc Truyền Hỏa, còn đưa những fan nhiều tiền trong phòng live qua để tạo thế."
Vu Cẩn kinh ngạc.
Tá Y lại bổ sung một câu: "Bạc Phúc Thủy còn có biệt danh là keo kiệt, lăng nhăng."
Gió thổi qua, từ rừng cây nhỏ truyền đến giọng nói cố tình đè thấp Bạc Truyền Hỏa, bắt chước kiểu nam thần: "Các bảo bối, nhớ tôi không, hửm?"
Vu Cẩn nổi cả da gà.
Bạc Truyền Hỏa vẫn tiếp tục: "Cảm ơn XX đã yêu quý Truyền Hỏa. Hửm? Hôm nay không kêu mạch, hát thì được, bảo bảo muốn nghe gì nào......"Tá Y nhanh chóng lôi đem Vu Cẩn đi: "Đồ thần kinh! Tiểu Vu đừng để ý, trẻ ngoan không nên chơi với hắn!" Một mặt ân cần dạy bảo: "Ngân Ti Quyền chỉ có một chiêu này thôi, một nửa 600 vạn tiền tài trợ đều kiếm từ marketing, tuyển học viên đầu tiên phải nhìn mặt, thứ hai là......"
Hắn chợt khựng lại, quay đầu nhìn Vu Cẩn, nháy mắt vui như mở hội.
Gương mặt đẹp nhất —— chính là ở Bạch Nguyệt Quang chúng ta!
Nếu Tiểu Vu mở live stream ——
Không phải sẽ một giây kín chỗ sao!
Tuần đầu tiên Vu Cẩn ở Crowson cơ bản chỉ đi lại giữa phòng huấn luyện và phòng ngủ.
Sau khi gỡ bộ bù xuống, độ lệch khỏi tâm vẫn lặp đi lặp lại nhưng tốc độ bắn của Vu Cẩn lại đều đều tăng lên. Buổi học thứ 9 của tiết Súng —— Caesar, người hiểu điểm yếu của Vu Cẩn nhất, suýt nữa rơi cả tròng mắt.
Trung bình 5 vòng bắn mục tiêu tĩnh, không phát nào không trúng bia.
Tay bắn tỉa như Tá Y rõ ràng cũng giật mình, sau khi xem nhật ký huấn luyện của Vu Cẩn thì không thể không tâm phục khẩu phục.
"9 ngàt, 40 giờ thực hành bắn mục tiêu tĩnh, 12 giờ bắn mục tiêu động, 9 giờ chiến thuật phòng thủ ——" Tá Y nhìn Caesar: "Ban ngày phải đi học, một ngày cậu ấy ngủ mấy tiếng?"
Caesar mơ hồ: "Ờm...... bình thường cũng không thấy Tiểu Vu về phòng ngủ......"
Tá Y khẽ thở dài: "Bạn nhỏ quá liều mạng."
Kết thúc khoá học súng, các học viên lũ lượt rời khỏi phòng học.
PD của chương trình Crowson đi vào từ cửa sau, tìm cố vấn Huyết Cáp mượn lửa, hai người ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc nhả khói, vừa xem video chiếu lại.
"Tuyển thủ 300012, thế nào?" Tiết mục PD đột nhiên hỏi.
Huyết Cáp ngạc nhiên: "Sao cơ?"
PD cầm thuốc chỉ chỉ màn hình: "Cái cậu nhìn ngoan ngoãn ấy."
Huyết Cáp gật đầu, hiển nhiên cũng ấn tượng sâu sắc, một lúc sau phun ra một vòng khói: "Không tệ."
PD cười hắc hắc, dựa vào tiêu chuẩn của Huyết Cáp, không tệ chính là tốt.
Ông thu lại video gửi sang cho biên tập, dặn dò: "Đặc tả thời gian huấn luyện của tuyển thủ Vu, cả sổ ghi chép nữa...... Chai nước trên bàn cậu ấy của thương hiệu nào? Không phải của nhà tài trợ à?! Che hết nhãn hiệu đi! Không bỏ ra mấy chục vạn credit thì đừng cho xuất hiện cùng Tiểu Vu của chúng ta!"
Mặt PD đỏ lên, lại quay sang Huyết Cáp: "Tuyển thủ Vu đã giúp chương trình kéo được không ít đầu tư, chương trình phỏng vấn của anh có muốn đưa mấy học viên lên không? Cả Tiểu Vu nữa?"
Huyết Cáp lắc đầu: "Anh cũng biết mà, tôi chọn học viên không dựa vào giá trị thương mại."
PD chép chép miệng: "...... Haiz, học viên cứ chọn người ưa nhìn, anh lại lăn lộn tìm quán quân League. Tiểu Vu không đủ thực lực, được cái thái độ tốt, chăm chỉ chịu khó. Xuất đạo đánh League không phải là chuyện sớm hay muộn sao?"
Huyết Cáp mở miệng: "Về tư chất, có thể xếp hạng trung bình."
Trung bình, mà không phải đỉnh cấp.
Huyết Cáp làm tuyển thủ chuyên nghiệp 20 năm, giải nghệ đã 20 năm, học viên qua tay nhiều không đếm xuể. Vu Cẩn không thuộc những người có thiên phú dùng súng tốt nhất, nhưng lại là một trong số những người chăm chỉ nhất.
Ông đánh giá cao thái độ của Vu Cẩn, những học viên như vậy thường sẽ tiến xa hơn.
Nhưng chương trình thoát hiểm tàn khốc hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Dù lúc sau nỗ lực cũng không thể bù lại sự chênh lệch thiên phú giữa các tuyển thủ.
Nếu là 20 năm trước, ông còn đang tìm kiếm tuyển thủ League thì còn có thể suy xét trường hợp của Vu Cẩn. Nhưng 20 năm sau, ông chỉ muốn tìm được quán quân League mà thôi.
PD vừa nghe "Trung bình" là đã hiểu, thở dài: "Bỏ đi. Vậy anh nói xem, lần này học viên nào có thể lọt vào pháp nhãn của ngài đây?"
Huyết Cáp: "Ngụy Diễn."
"R Code Ent. à," PD suy nghĩ một lát: "Chuyện lúc trước làm giá cổ phiếu hạ không ít. Ba học viên cấp S đi thi chỉ còn mình Ngụy Diễn, còn có tổ chức nhân quyền giám sát mỗi ngày nữa......"
Huyết Cáp lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi chỉ cần quán quân."
Những cái khác không cần để tâm.
PD ồ một tiếng: "Trừ Ngụy Diễn ra, những người khác thì sao?"
"Bạc Truyền Hỏa của Ngân Ti Quyền, tay bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang. Còn một cậu tóc đỏ ——" Huyết Cáp một thoáng không nhớ ra nổi tên của tuyển thủ này.
PD vui vẻ: "Ồ, tôi nhớ rồi. Học viên cấp D, đúng là xuất sắc. Chiêu thức hoang dã, nhìn tư thế có vẻ trước đây hay đấu ngầm."
Huyết Cáp gật đầu: "Thiên phú không tệ. Còn có, dạy cậu ta cho nên người ——"
Ông hơi dừng lại: "Thực lực ít nhất không kém tôi."
PD sửng sốt, kinh ngạc đến suýt đánh rơi điếu thuốc.
Gần hết thời khoá biểu hai tuần, tiết toán duy nhất ung dung tới muộn.
Trong phòng học chỉ thấy tiếng kêu ca, đám học viên bất đắc dĩ ép dung lượng bộ não ít ỏi ra từ cơ bắp để nhớ công thức, đến tận lúc tan học Caesar vẫn không phân biệt được đạo hàm và phép chia.
Vu Cẩn không đành lòng, kín đáo đưa sổ ghi chép của mình cho dồng đội nhà mình mượn đọc, mang theo thiết bị truyền tin đi đến phòng sa bàn.
Caesar vật vã chép một nửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
"Tiểu Vu, đừng quên 8 giờ tối nay ——"
Quay đầu nhìn lại, người bên cạnh đã không thấy đâu.
Trong phòng sa bàn không người thăm hỏi, camera thông minh nháy mắt sáng lên khi Vu Cẩn tiến vào, quay theo di chuyển của cậu.
Vu Cẩn sờ soạng trên cameras, chắp tay như chào hỏi, dựa vào bản đồ khoanh chân ngồi xuống.
24 giờ vòng loại.
Hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt.
Hơn nữa hôm nay nhận được lời nhắc nhở mới:
Trong tiết toán dài 2 tiếng, nội dung không phải đồ hoạ mà Vu Cẩn phỏng đoán trước đó, mà thiên về lý thuyết số(1) —— nói cách khác, "Quy tắc" của vòng đào thải có thể được định lượng bằng số, với một số hoặc một cách giải duy nhất.
(1) Lý thuyết số: là một ngành của toán học lý thuyết, nghiên cứu về tính chất của số nói chung và số nguyên nói riêng, và những lớp rộng hơn của các bài toán phát triển từ những nghiên cứu của nó.
Trong phòng sa bàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút xẹt qua xẹt lại trên giấy.
Vu Cẩn hơi nhíu mày, con người màu hổ phách như ngọn đèn chiếu ra ánh sáng nhu hòa.
Từ các điều kiện hiện có không thể đoán ra mô hình chi tiết của vòng loại —— nhưng ghi nhớ các đường đồng mức(2) và tỉ lệ xích(3) cũng không thừa.
(2) Đường đồng mức: hay còn được gọi là đường bình độ, gồm các đường tròn lượn sóng được sử dụng trên bản đồ địa hình hai chiều để mô tả độ cao trên mặt đất.
(3)Tỉ lệ xích: ký hiệu là T, là tỉ lệ của một bản vẽ (hoặc một bản đồ), bằng tỉ số khoảng cách a giữa hai điểm trên bản vẽ (bản đồ) và khoảng cách b giữa hai điểm tương ứng trên thực tế. Công thức T=a/b (a.b có cùng đơn vị)
Trong không gian yên tĩnh, thiết bị truyền tin bỗng nhiên vang lên tiếng "Tích tích".
7 giờ 58 phút chiều.
Vu Cẩn nhìn dòng chữ "Mở đăng ký sau 2 phút" trên màn hình.
Vu Cẩn đang định đóng lại, bỗng nhiên nhớ ra —— hình như mình chỉ đặt mua một gameshow.
Chương trình Crowson.
Phát sóng đúng giờ này chủ nhật hàng tuần.
Tá Y đã cố ý dặn dò, người một nhà Bạch Nguyệt Quang phải chỉnh tề tụ tập cùng nhau xem.
Vu Cẩn vội vàng bật dậy, rời khỏi phòng sa bàn, chạy như bay tới phòng Tá Y.
8 giờ 01, Vu Cẩn còn đang gian nan bò lên cầu thang tháp Nam. Tiêu đề trên thiết bị truyền tin đã biến mất, trận bán kết đầu tiên của chương trình Crowson chính thức phát sóng.
Màn hình một mảnh tối tăm.
Tiếng chuông tích tắc, tích tắc truyền đến.
Sau đó màn hình từ từ sáng lên, đúng là căn phòng quen thuộc dành cho học viên.
Học viên trên giường quay mặt lại, để lộ những lọn tóc mềm mại cùng gương mặt đỏ ửng thanh tú.
—— làn đạn đang im lặng bất chợt sôi trào!
Trên một hành tinh cách đó hàng chục km, tại một căn cứ tư nhân.
Một thanh niên đang nằm xoài trên sô pha xem TV đột nhiên bật dậy, ánh mắt ngây dại: "Đây là chương trình Crowson sao? Mình không mở nhầm chứ? Báu vật, báu vật nhân gian —— Đệch giờ mình báo danh còn kịp không? Hay là kêu Nhị Mao về để mình đi thay thì nhanh hơn——"
Đồng bạn ngồi cạnh ho nhẹ một tiếng, ra hiệu hắn nhìn ra phía sau.
Thanh niên giật mình, từ từ quay đầu lại, sống lưng cứng đờ: "Vệ, Vệ ca, anh cũng ở đây ạ......"
Ánh mắt Vệ Thời quét về phía màn hình, mặt không cảm xúc.