Sáng sớm hai mẹ đã dậy từ sớm không hề buông tha cho Khả Khả, người soạn đồ người trang điểm quay cô hơn cả nữa ngày cũng không chịu buông
_ Mẹ a, hôm nay là ngày anh Phong trở về chứ dâu phải ngày cưới đâu a.
Cô bất mãn từ sáng đến giờ, bản thân Khả Khả cũng nôn nóng gặp anh nhưng mà không phải đón tiếp kiểu thế này.
Các mẹ nào có để ý đến cảm xúc của cô a.
_ Ai nha, chị xem con dâu tôi có phải là đẹp nhất hay không, nhìn da con bé này đánh phấn cũng như không đánh a.
Mẹ của cô đang đứng bên tủ cầm một bên áo đầm một bên váy hoa coi tới coi lui vẫn chưa chọn được cái nào, vậy mà nghe mẹ anh nói liền nhìn cười đến không thể khép miệng lại gương mặt đầy tự hào.
Khả Khả câm nín hoàn toàn, ha... làm gì có người khen con dâu mình như vậy chứ, mà mẹ cô lại nói đúng chỗ liền hất mặt lên càng đắc ý vô cùng nha.
Xem ra hai bè mẹ này của cô mặt đã quá dày rồi có phải hay không?
Sau vài tiếng bị hai người quay tới quay lui cuối cùng họ cũng buông tha cho cô nhờ ba ba đại tướng lên hối thúc.
Anh đã về tới rồi.
Hai bà mẹ nghe động tĩnh bên ngoài liền không thương tiếc ném cô qua một bên mà chạy xuống lầu để lại mình Khả Khả ngơ ngác giữa căn phòng đầy quần áo và phấn son.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đón anh đi làm nhiệm vụ nhiều ngày trở về, nhưng mà tại sao lại có một cảm giác hồi hộp đến như vậy chứ, tim của cô đập thình thích đến muốn choáng cả đầu.
Cho đến khi cánh cửa phòng lần nữa mở ra thì Khả Khả mới hoàn hồn trở lại, anh một thân quân trang xanh lá bước đến bên cạnh cô.
_ Này... cái này là hai mẹ làm ra.
Cô nhìn anh rồi nhìn xuống cái bãi chiến trường đầy phòng mình, ánh mắt đưa lên nhìn anh đầy vẻ đáng thương.
Meo... em vô tội.
Chiến Phong nhìn cô đến không thể rời mắt được, nhiều ngày chờ mong nhiều ngày nhớ mong đến làm nhiệm vụ anh biết rằng mọi việc đều phải quên hết chỉ được tập trung vào nhiệm vụ, vậy mà giờ đây vì cô mà anh lại có những lúc sao lãng, cô thật là khắc tinh của anh mà.
Anh nghe cô mở miệng câu đầu tiên lại giải thích vì sao cái phòng của cô lại trở thành như vậy, anh liền bật cười... cô bé ngốc này em không thể nói gì liên quan đến anh hay sao.
Anh không màng đến cô đang nhìn tới nhìn lui một đóng bừa bãi trong phòng nữa, anh không cho phép giờ phút quan trọng này cô không được để ý đến ai ngoài anh.
Chiến Phong bước đến tay phải vươn lên liền nắm lấy cổ tay phải của cô kéo một cái khiến cả người cô nhào thẳng vào lòng ngược của anh.
Um... đúng vậy mùi hương này, hơi ấm này, sự mềm mại này... đúng là cô rồi.
Anh tham lam hít mùi hương của cô như muốn khắc tận vào trong tâm của mình mãi mãi không quên, anh nhớ cô nhớ rất nhiều.
_ Tiểu Khả! anh đã về.
Đây là câu nói mà anh muốn nói nhất mỗi khi trở về nhà, nơi có cô nơi là hạnh phúc mái ấm của anh.
Khả Khả khi bị anh kéo nhào vào lòng ngược cũng đã không thể kềm chế được sự nhung nhớ bao ngày qua sớm đã ôm anh thật chặc, cho đến khi nghe anh nói câu này đôi mắt đẹp của cô bắt đầu xuất hiện một tầng sương mù không hề nhẹ.
_ Mừng anh về nhà.
Giọng nói của cô mềm mại nhè nhàng mang theo đầy sự nhớ nhung, có chút run run vì cảm súc dâng lên quá mạnh.
_ Ngoan, không khóc.
Cảm nhận được giọng nói của cô bắt đầu khàn khàn anh mới vỗ vỗ lưng cô an ủi, bác sĩ Lâm nổi tiếng lạnh lùng của anh giờ vì anh mà chảy nước mắt thì anh làm sao có thể không bại dưới tay cô kia chứ.
Hai người ôm nhau một lúc thì cửa đột nhiên bật ra phía sau bọn họ nghe một tiếng rơi rất lớn.
Bịch, bịch.... Ai nha.
Lúc nãy anh đi vào không đóng cửa chỉ khép cửa, hai bà mẹ từ lâu đã đến rình trộm đôi trẻ ân ái nha vốn tính đóng cửa lại không làm phiền, nào ngờ lại vấp phải cái váy mà ngã ngược vào trong phòng.
_ Ha... ha..ha các con cứ tự nhiên a, mẹ... mẹ đang kiểm tra cái cửa a, cửa phòng con lâu rồi không thay có vẻ của...
_ Chị sui, chị nói có phải không a... ha ha.
_ Đúng đúng, cửa cũ rồi không chắc chút nữa kêu người vào thay ngay ha ha. Các con cứ tự nhiên mẹ... mẹ mẹ xuống dưới gọi người đến sửa cửa cho nha.
Chiến Phong và Khả Khả không cử động một chút nào cả hai đứng đó nhìn hai bà mẹ của mẹ người nói người minh họa, xấu hổ kiếm đường tẩu thoát.
Đến khi cửa phòng đóng lại rồi thì cả hai mới bật cười, thật là.
_ Mấy ngày nay chắc em vất vả không ít.
Chiến Phong kéo cô đến giường một tay đem cả đóng quần áo trên giường liện sang một bên tay còn lại nắm kèo cô ngồi lên đùi mình.
_ Anh không biết là cả nhà này sắp bị hai mẹ làm cho nổ tung rồi a, hai người cứ đem hết cái này sửa cái kia sơn cái nọ đổi mới, chỉ thiếu cái là đem đổi nhà này thành nhà khác thôi.
Cô uất ức mấy ngày nay, hai mẹ ngày thường rãnh rỗi nay có việc làm nên đều là nhiệt tình đến lố nhưng mà cô không thể nào cản được, nhìn hai người đang hưng phấn đến thế cô làm sao mở miệng được.
_ Anh về rồi, sẽ không sao nữa.
Anh đưa tay vút tóc mai của cô sau đó hôn lên má mềm mại của Khả Khả một cái thật kêu.
_ Anh mau đi tắm.
Khả Khả nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ cơm, anh vừa mới về cái gì cũng chưa chuẩn bị nãy giờ toàn làm chuyện tốn thời gian.
_ Tắm cho anh đi.
Chiến Phong nhìn cô với đôi mắt đầy thâm tình chờ mong vô cùng.
_ Anh, không đứng đắng.
Cô đánh vào vai anh một cái, cái con người này đây là ở nhà mẹ đẻ của cô chứ đâu phải ở nhà của hai người đâu làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Khả Khả không cho anh cơ hội liền vùng một cái chạy thật nhanh ra ngoài bay thẳng xuống cầu thang, mặt cô đỏ hơn cả cà chua a.
Chiến Phong nhìn vật nhỏ thẹn thùng mà chạy mất, anh cũng là muốn ghẹo cô một chút không nghĩ gì quá nhiều chuyện đó đến tối hẵng không muộn nha. Sau đó anh đứng dậy đi đến tủ đồ nhìn thấy mấy bộ đồ của anh treo trong tủ quần áo của cô, cái này chắc chắn hai mẹ cố tình sắp xếp rồi a.
Dưới nhà bếp từng đĩa từng đĩa thức ăn được đem lên, nhìn sơ qua cũng phải hơn món ăn.
Khả Khả nhìn mà méo hết cả mặt.
Nhưng mà, cái gì đây... sao mà... sao sao mà... toàn là mấy món ăn để mà bổ... bổ...ai nha.
Hai mẹ a, hai người có muốn bồng cháu thì cũng đừng có đánh trực tiếp lên thức ăn như vậy cơ chứ, cô là thừa biết sức lực của anh đến cở nào vậy mà giờ còn bồi những thứ này vô người, đêm nay... đêm nay... cô sẽ thế nào đây a.
Chiến Phong tắm xong xuống lầu thì mọi người cũng đã ngồi vào bàn chỉ chờ mỗi anh nữa là đầy đủ.
Vừa ngồi xuống bàn anh nhìn ra Khả Khả có gì đó không thích hợp anh nghiêng người nhìn vao mặt cô lúc xanh lúc trắng, rồi anh nhìn ánh mắt của cô đến những món ăn miệng liền cười thành tiếng hai cái.
Khả Khả nghe anh cười liền đưa cặp mắt hình viên đang sang nhìn anh, cảnh bảo cao độ.
Chiến Phong vội ngậm miệng lại không dám cười nữa, mà nhìn đến hai bà mẹ đá mắt với họ một cái thái độ cực kì cảm kích.
Hai mẹ nhìn thấy tính hiệu của anh cũng đáp lại một cái sau đó hai người nhìn nhau cười cười.
Xem ra Tiểu Phong vẫn là đứa đáng yêu nhất a.
Bữa cơm mọi người đều vui chỉ riêng Khả Khả thì cứ trầm mặt, cô hầu như là canh anh ăn, cô gắp cho anh rau và rau mà thôi, anh muốn gấp hàu thì cô cho anh một cái trừng mắt thật to cho đến khi thấy cô quá đáng thì mẹ cô mới lên tiếng mắng cho cô vài cái, sau đó thì vui vẻ gắp cả núi đồ ăn bỏ vào bát của anh.
Thiếu Tướng của chúng ta lại cực kì hưởng thụ, bình thường anh không thể trị cô thì bây giờ có mẹ vợ bảo trợ anh xem như được trả thù đến mãn nguyện.
Sau khi bữa cơm kết thúc, hai bà mẹ lại đi hối thúc hai đứa trẻ lên lầu nghỉ ngơi thật tốt, đã thế lúc Chiến Phong quay đi thì sau lưng nghe tiếng thì thầm của mẹ mình.
_ Mẹ đợi tin con.
Chiến Phong không quay lại mà cười nhẹ một cái cũng đáp lại rất thật thà.
_ Cứ tin ở con.
Sau đó hai bà mẹ đứng dưới cầu thang nhìn đôi trẻ lên lầu, thấy bóng dáng của hai đứa khuất rồi thì hai bà mới nắm nhau đi vào phòng ngủ đem hết mấy cuốn tạp chí ra đặc đầy cả một giường.Hai bà mẹ quên cả nghỉ trưa cứ coi coi lựa lựa đến gần cơm chiều cũng chưa chịu buông cuốn tạp chí xuống.
Các cuốn tạp trí trên giường tất cả đều là nói về thời trang cho trẻ sơ sinh đến một tuổi