Cánh cửa rất lâu mới mở ra, Phó đội trưởng Hàn nhìn người sau cánh cửa liền nuốt một ngụm nước miếng lớn.
Không phải chứ, anh đây là phá hư chuyện tốt của Thiếu tướng ư?... Thảm, thảm thật rồi a.
_ Hàn, cậu tốt nhất là báo chuyện kinh thiên động địa cho tôi a! - khắp người anh là một loại khí lạnh, lạnh đến đóng băng toàn bộ không khí xung quanh.
Phó đội trưởng Hàn lúc này đứng như trời chòng, thở cũng không dám thở.
_ Báo... Báo cáo! Tổng tư lệnh mời ngài đến đó ngay! - Sau một hồi điều chỉnh tâm trạng phó đội trưởng Hàn bắt đầu nói việc chính.
Chính xác là việc anh báo cáo không phải chuyện kinh thiên động địa nhưng mà nó lại là một mệnh lệnh không thể bỏ qua a.
Tốt, xem như phó đội trưởng Hàn số còn hưởng thọ lâu dài, tin này rất chính đáng a.
Nói xong anh quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặc kia, xem ra cô đã bị doạ rồi. Anh đi về rồi sẽ tiếp tục với cô sau.
Nghĩ xong, anh cùng phó đội trưởng Hàn rời đi, tiếng đóng cửa không lớn nhưng đủ để cho Khả Khả bên trong biết anh đã đi..
Ở trong phòng hơn nữa ngày, Khả Khả bị những hình ảnh lúc này nó như là một cuốn phim đang tua lại cho cô xem.
Càng nhớ đến mặt cô càng đỏ bừng bừng, không phải chứ anh thích cô sao?.
Tính tình một người quân nhân cô đều biết rõ, họ thân sỉ vô cùng nề nếp sắt thép nhưng mà sao cô lại xui thế lại gặp ngay gã quân nhân lưu manh thế này.
Sửa soạn lại quần áo chỉnh tề, có vút những nếp nhăn trên áo nơi ngực áo càng nhăn nhiều hơn, trên cặp ngực của cô vẫn còn lưu lại độ ấm của bàn tay anh, nó làm cô nhột nhạt vô cùng.
Ở cả ngày trong phòng cố lấy lại tinh thần tốt lại rồi mới dám mở cửa phòng đi ra. Đương nhiên, cô biết rõ trong phòng này giờ đây chỉ còn mình cô mà thôi.
Cô nhìn cái ghế sofa trước mắt, vài phút trước đó cô dường như là thất thủ mà nằm trên đó cô liền không kiên nể một cước đá cái ghế đó lệch qua một bên, sau đó quay trở về phòng thu dọn đồ của mình mang đi.
Đúng h toàn bộ các đội tham chiến rút hết, nơi diễn tập chiến tranh lại trở về bình yêu như ngày nào.
Về đến bệnh viện cô báo danh kiểm kê dụng cụ mất hơn mấy tiếng mới xong, khi cô về đến nhà thuê thì cũng đã gần h sáng. Mệt mỏi vô cùng, giờ đây điều cô muốn là chỉ có ngủ mà thôi.
Khả Khả bay vào phòng tắm, ngăm mình nơi bồn tắm kia, nước ấm kèm mùi hơn tinh dầu khiến cho cô cảm thấy cuộc đời đáng để sống vô cùng.
Thoả mãn việc tắm rửa xong, cô không thể nhịn được nữa mà phải lao nhau đến chiếc giường lớn êm ái kia mà đánh một giấc thật đã.
Ánh mặt trời tại thành phố T đã ló dạng, màu nắng ấm đang rất dịu dàng chiếu lên bóng hình đang say ngủ trên giường.
Khả Khả bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt chói chói làm cô phải tĩnh dậy với vẻ không tình nguyện.
Cô vươn vai, xoay người một cái ngáp thật dài, chớp chớp con mắt vài cái, haizzz ngủ đủ giấc thật làm người ta cảm thấy tốt a.
Đến khi cô quay người một lần nữa muốn xuống giường thì thần kinh của cô bị giật mạnh, mắt mở lớn.
Anh.... Anh ta... Đang ngủ trên giường của cô?.
Anh ta trở về hồi nào?.
_ Tỉnh? - Anh là người lính không bao giờ ngủ sâu, khi cô vừa ngủ dậy thì anh cũng đã dậy theo chỉ là cứ nằm đó thôi.
_ Anh... Anh sao lại ở đây? - Khả Khả đang cố gắng phân tích trong đầu mình cái hiện trạng đang xảy ra.
_ Nhà của anh! - Anh nhìn cô bằng con mắt lười biếng, cứ như còn muốn ngủ tiếp.
_ Biết... Biết, nhưng sao anh lại trong phòng tôi? - Đùa a, cô thừa biết nhà này của anh nhưng điều sai ở đây sao anh lại trong phòng cô.
Để chắc ăn là mình đúng cô mở to mắt nhìn xung quanh, đúng là phòng cô mà, cô đâu có đi lộn phòng anh đâu.
_ Anh rất mệt, ngủ thêm chút nữa đi! - Anh không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp dùng tay kéo cô một cái đem thân hình nhỏ nhắn của cô ôm trọn trong lòng ngực, chân gác lên người cô, lúc này cô như cái gối ôm của anh vậy đó.
_ Anh buông... Buông... - Cô bị anh đè chặc như vậy nhất thời thở được.
_ Nếu không ngủ, chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua? - Anh hơi thả lỏng tay ra, trên đỉnh đầu của cô hít một cái thật sâu, mùi hương của cô khiến cho lòng anh bắt đầu không yên.
_ Không... Ý tôi anh ôm chặc... Chặc quá... Tôi không thở được! - Cô nào có ý đồi bại kia cơ chứ, chỉ là muốn anh nới lỏng hơn thôi.
Nghe cô nói như vậy anh liền buông nhiều hơn một chút nhưng cô vẫn cứ gọn trong vòng ôm của anh.
_ Ngoan, ngủ đi anh rất mệt! - Nhìn ra cô gái nhỏ trong lòng khẩn trương cực độ, anh liền cho cô một đáp án... Anh rất mệt... Đây là khẳng định anh chỉ muốn ôm cô ngủ ngoài ra không lamg chuyện gì khác.
Nghe đến đó, Khả Khả mới không quấy nữa, mặc dù là hơi khó chịu, lại không quen nhưng mà cái ôm này của anh quả thật rất êm dịu nó khiến cho đầu óc đang căng thẳng của Khả Khả rất tự nhiên mà thả lỏng.
Sau đó cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay